TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Bầu trời đang đen ngòm bỗng xuất hiện sắc màu đỏ tươi quỷ dị, cuồng phong gào thét nghe như ngàn vạn lệ quỷ cùng gào thét rồi lại thút thít khóc.

Thương Sùng tập trung tinh lực, dáng vẻ hắn làm Sở Niệm cũng ý thức được lần này sự tình nghiêm trọng hơn nhiều. Cô nghiêm túc lắc đầu với Nhạc Du, sau đó ấn cô nàng vào lòng Mặc Vân Hiên.

“Bảo vệ tốt vợ anh, nếu như cô ấy thiếu một sợi lông thì bọn tôi không để yên đâu!”

Mặc Vân Hiên nhíu mày, một lúc sau trịnh trọng gật đầu. Hắn lo lắng nhìn bầu trời đỏ ngầu, ôm chặt Nhạc Du rồi nói với Sở Niệm:

“Các ngươi… Nhất định phải an toàn trở về.”

“Được.”



Bách quỷ dạ hành, từng là điều mà sách cổ của rất nhiều gia tộc đuổi ma không hẹn mà lảng tránh không đề cập.

Khi đêm xuống, ánh đèn rực rỡ bừng lên, quỷ quái dữ tợn, oán độc nhìn thấy ai thì kẻ đó sẽ bị nguyền rủa và bỏ mạng. nhưng mà, lúc này mới ba giờ chiều, cảnh tượng như vậy phát sinh… thật sự có chút kỳ quái!

Lấy hàng ma bổng từ trong túi ra, Sở Niệm tập trung tinh thần nhìn thẳng vào mảng mây đỏ rực như máu khiến mọi người sợ hãi.

“Là ác quỷ tác loạn sao? Hay là…” Tư Đồ Nam rốt cuộc đã không chờ được nữa?

Ánh mắt Thương Sùng cứng rắn hiện lên một tia thị huyết, hắn nhíu mày trầm tư một lát rồi nhìn vào mắt Sở Niệm.

“Nha đầu, đáp ứng ta. Mặc kệ trong chốc lát thấy cái gì, nghe thấy cái gì, đều không cần hé răng.”

Sở Niệm khó hiểu, nhíu mày muốn hỏi lại cho rõ ràng nhưng lại bị dáng vẻ và biểu tình của Thương Sùng khiến cô không nói nữa.

Được rồi được rồi,  chỉ cần không liên lụy đến người khác, hết thảy đều theo ý anh!

Tiếng gió rít gào còn đang khóc lóc kể lể. Bãi cỏ to rộng như vậy chỉ còn lại hai người Thương Sùng và Sở Niệm.

Cuồng phong cuốn lên bụi đất trong bóng đêm hình thành một nhân ảnh mơ hồ, giương nanh múa vuốt hướng bọn họ đánh tới.

“Nhàm chán!”

Thương Sùng khinh thường hừ lạnh một tiếng, dùng thân thể che ở trước mặt Sở Niệm, sau đó trở tay liền đem đầu gió đánh tan thành mây khói.

“Thương Sùng… Đó là thứ gì?”

Sở Niệm xoa xoa bị bụi đất  dính vào hai mắt, cô không tin gió như vậy mà gọi là hiện tượng tự nhiên gì đó.

“Không có gì, chỉ là có ‘người’ cùng chúng ta đùa giỡn mà thôi.”

Thương Sùng như cũ trả lời vân đạm phong khinh làm người ta chẳng hiểu gì cả. Sở Niệm ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi cau mày.

Cô có thể cảm nhận được cơn gió kia có bao nhiêu âm khí, đùa giỡn ư? Thật đúng là hy vọng như thế.

Tiếng gió trong không khí sau cùng đã giảm bớt, nhưng mà… yên tĩnh chưa được một phút thì đã vang lên tiếng chuông không biết từ đâu, cứ lanh canh bao quanh bọn họ.

“Đinh linh linh… đinh linh linh…” tiết tấu chuẩn xác, nhưng cũng vô cùng bén nhọn làm mọi người sởn da gà.

Âm thanh này chui vào lỗ tai người giống như có ai đó thổi hơi lạnh vào gáy, không cần dùng thủ đoạn gì, chỉ cần một giây đã có thể khiến người ta sởn tóc gáy đến tận xương cốt.

Câu hồn linh (Chuông câu hồn), người ta mới chỉ nghe thấy tiếng chứ chưa bao giờ thực sự nhìn thấy!

Cũng may dạo này linh  lực Sở Niệm mạnh hơn trước rất nhiều, bằng không đừng nói là người khác, tới cô cũng phải rơi vào trạng thái hỗn độn.

Đối phương đến tột cùng là người phương nào?

Vì sao đồ của Minh Vương lại ở trên tay kẻ đó?

Linh lực hộ chủ màu xanh lam tự động lan tràn ra từ người Sở Niệm, cô khẩn trương, chờ người nọ xuất hiện!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi