TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi mới gặp Thương Sùng và Sở Niệm, Hình Nghị chỉ cảm thấy bọn họ là một đôi tình nhân đẹp đôi, nhưng mà không đến ba tiếng sau, mình lại thành ra trợ thủ cho bọn họ.

Cục trưởng thành phố X tự mình lên tiếng… bối cảnh bọn họ thật đáng để ý.

Bộ dáng cà lơ phất phơ chỉ để bọn họ không quá cảnh giác, Hình Nghị ngậm điếu thuốc, bật lửa.

“Lúc trước các vị yêu cầu tôi cái gì cũng đừng hỏi, tôi cũng đã làm rồi. Hiện tại thì tốt xấu gì cũng là đồng đội cùng chịu hoạn nạn, chắc cũng được coi là bằng hữu rồi đúng không?”

“Coi như là vậy đi, chỉ là…” Thương Sùng khẽ nheo mắt, không gợn chút sóng mắt mà nhìn về phía Hình Nghị. “Hình đội trưởng vẫn còn có chuyện muốn hỏi sao?”

Phun ra một ngụm khói, cảm xúc trong mắt lạnh xuống. “Tôi không rõ ý anh.”

“Cậu hiểu mà.” Thương Sùng nói. “Từ lúc bắt đầu ngồi xuống, đội trưởng Hình cũng đã suy nghĩ phải dùng cách gì để hỏi chúng ta rồi? Đánh bài tình cảm bằng hữu, đội trưởng… thủ đoạn này không có cao lắm đâu.”

“Thương Sùng…” Sở Niệm ngồi bên cạnh thấp giọng thở dài, quả nhiên tình hữu nghị ngắn ngủi không thể thoát khỏi không tin tưởng ban đầu.

Trong ánh mắt hai người đàn ông dần thay đổi, nhìn nhau thật lâu, Hình Nghị đột nhiên cúi đầu cười.

“Cả nhà nếu đã lật hết úp mở rồi, thì cái trò quanh co lòng vòng thật sự tôi không thích.”

“Không thích cũng không có cách nàao khác, rốt cuộc cấp trên của cậu có nói với cậu là không được phép tìm hiểu chuyện của chúng ta sao?” Thương Sùng nheo mắt, đôi mắt tràn đầy vẻ châm chọc.

“Nói thì nói, nhưng mà… tôi muốn biết thì sao?”

Hình Nghị trả lời vậy khiến Sở Niệm có chút kinh ngạc, cô lộ ra vẻ nghi hoặc, mở to h ai mắt, cảm thấy Hình Nghị có chút quái quái.

Chỗ nào có vấn đề chứ?  Hay là từ đầu mình đã ph án đoán sai về người đàn ông này…

Không kinh ngạc như Sở Niệm, Thương Sùng vẫn thản nhiên ngồi trên ghế, hắn cong môi dáng vẻ trêu chọc, ánh mắt nhìn thẳng như đã thấu hết mọi người.

Vài phút sau, Thương Sùng nói: “Diễn tới mức này rồi, theo dõi FB MeoMup để xem nhanh nhất có cần thiết phải diễn tiếp không?”

“Tao cảm thấy rất thú vị, rốt cuộc, tao vẫn lừa được nó không phải sao?”

Hình Nghị cong môi cười, đưa tay lên chỉ về phía Sở  Niệm.

Đối thoại như vậy thật sự có chút kỳ quái quá!!! Sở Niệm nhăn chặt mày, không hề hiểu bọn họ đang nói cái gì.

“Nhìn đi, đây là con cừu con mà Thương Sùng mày luôn hao hết tâm tư để bảo hộ!” Hình Nghị bật đứng dậy, vốn dĩ hắn rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng lúc này lại có vẻ châm chọc ác độc. “Chỉ là đồ ngu thôi, Thương Sùng – đáng giá sao?!”

“Hình Nghị, anh có ý gì?!”

Tuy phản ứng chậm, nhưng vừa mắng mỏ chửi bới lại vừa coi thường như vậy cô vẫn hiểu. Có chút tức giận cô ngẩng đầu lên nhìn Hình Nghị, cô chợt nhận ra nhìn hắn có vẻ giống một kẻ khác.

Thương Sùng ý bảo Sở Niệm không cần hé răng, duỗi tay liền đem cô ôm về phía mình, cách xa cái bàn. Theo thói quen, hắn ôm chặt cô trong tay.

Thương Sùng híp mắt, trên mặt lạnh lẽo.

“Vấn đề này mấy tháng trước ta đã trả lời ngươi rồi, bộ bị thương ảnh hưởng tới đầu óc hay sao mà trí nhớ và chỉ số thông minh mất hết rồi hả, Tư Đồ Nam tiên sinh?”

Tư Đồ Nam?!

Sở Niệm trừng lớn hai mắt, không dám tin tưởng nhìn nam nhân kia đứng cách bọn họ không xa.

“Quả nhiên không lừa  nổi mày…” Tư Đồ Nam cười lạnh, sau đó chậm rãi nhìn Sở Niệm. “Nha đầu, chúng ta ~~ đã lâu không gặp!”

Sáng nay sau khi Hình Nghị gặp Thương Sùng và Sở Niệm ghi khẩu cung xong, nữ quỷ ở khách sạn cũng đã báo tin cho gã.

Có lẽ vì muốn xem phản ứng của bọn họ nên gã mới ẩn thân theo sau Hình Nghị, để xem bước tiếp theo bọn họ sẽ làm gì.

Tìm quan hệ, hạ mệnh lệnh… Nếu Thương Sùng để cho gã có cơ hội tới gần bọn họ tới vậy, tại sao gã lại có thể bỏ qua đây!

Giết chết Hình Nghị, dùng da mặt của hắn thay cho mình. Hàng loạt hành động khiến cho Tư Đồ Nam cảm thấy việc gã cải trang biểu diễn hoàn toàn bình thường, nhưng mà…

Tư Đồ Nam rũ mắt, cười thất bại nhưng lại vô cùng tàn nhẫn.

“Tao còn tưởng tao diễn không chút sơ hở, Thương Sùng ơi là Thương Sùng, mày phát hiện ra thân phận thật của tao khi nào?”

“Muốn nghe thật sao?” Thương Sùng khẽ cong môi, đặt bàn tay sau lưng ý bảo Sở Niệm chuẩn bị sẵn sàng.

“Đương nhiên.”

Ánh mắt Tư Đồ Nam lộ rõ tia thẳng thắn thành thật khiến Thương Sùng cười lạnh, hắn giương mày đánh giá Tư Đồ Nam.

“Ngay thời điểm ngươi bôi nước mắt trâu, lần đầu tiên nhìn rất kỳ quặc. Ngươi đã quên mất, Hình Nghị là người thường, dù tâm lý mạnh mẽ tới đâu cũng không thể nhìn thấy mà mặc kệ không hỏi han.”

“Rồi sao?” Tư Đồ Nam biểu tình lặng yên không một tiếng động ngẩn ra một chút, gãthừa nhận, điểm này thật là chính mình sơ sót.

“Sau đó là lúc ngươi ở trong toilet gặp quỷ.” Thương Sùng hừ lạnh một tiếng, châm chọc đến cực điểm đảo ánh mắt qua Thương Sùng. “Ngươi có thể nói đây chỉ là ta đơn phương suy đoán, nhưng mà Tư Đồ Nam, trên người của ngươi mùi hôi --- thật đúng là càng ngày càng che lấp không được!”

Mùi hôi thối từ thân thể bị hư rữa… muốn che đậy… Tư Đồ Nam ngươi thật sự không thể làm được!

Hắn ý vị thâm trường nhìn cánh tay trái Tư Đồ Nam rũ bên người, Thương Sùng cong môi, lạnh lùng nói từng chữ:

“Thời gian giãy dụa không còn nhiều đâu, thật ra như vậy cũng không tệ, bọn ta cũng đỡ mất công đi tìm ngươi.”

Từng lời của Thương Sùng như những mũi kim sắc nhọn, “bụp” một phát đâm hết vào trái tim Tư Đồ Nam.

Nếu không phải gã đê tiện này lúc trước sai con mèo đen tới đả thương gã, thân thể xinh đẹp này mình còn có thể dùng thêm mấy năm nữa!

Mùi hôi mùi hôi… tất cả đều là hắn làm hại!



Vô cùng ác độc hung hăng trừng mắt nhìn Thương Sùng, Tư Đồ Nam bỗng nhiên cười.

“Sở Niệm, ngươi chán ghét mùi hôi sao?” khi Tư Đồ Nam nói những lời này, ánh mắt khiêu khích đảo qua trên người Thương Sùng.

“Tao không cho rằng tao cần thiết trả lời mày!” Sở Niệm nhíu mày, trong lòng lửa giận không ngừng thiêu đốt trái tim cô. “Quan hệ giữa tao và mày chẳng có gì để mà giao lưu cả!”

“Giao lưu gì đó, đương nhiên là không cần. Nhưng mà Sở Niệm --- nếu ta hiện tại nói cho ngươi một bí mật thì sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi