TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Thương Sùng nhướn mày, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ như điêu khắc ở dưới ánh đèn như đang hút hồn người.

"Cho tới bây giờ tôi đều không cần viện cớ này nọ."

Nhìn nhìn Tô Lực đứng ở bên cạnh bàn, từ đầu đến cuối vẫn nhìn bọn họ, giọng điệu của Thương Sùng trở nên thâm sâu hơn: "Cùng Tô Lực khiêu vũ, có cảm giác như thế nào? Có phải cũng cười vui vẻ như vậy hay không?"

"Làm sao có thể?" Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt cũng không nhìn Tô Lực theo Thương Sùng. Chính cô có thể cảm giác được Tô Lực liên tục nhìn bên này, cho dù cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng cô không muốn nhìn lại anh. Cái cảm giác biết rõ đối phương đang khổ sở mà mình vẫn không dao động, thật sự rất khó chịu.

Coi như bản thân ích kỷ đi, Sở Niệm thở dài một hơi ở trong lòng. Cô ngẩng đầu lên, có tâm tư khác cười nói: "Thương Sùng, anh có cảm thấy anh vừa thấy Tô Lực là cả người cũng thay đổi hay không?"

"Tôi không cảm thấy vậy."

"Đừng phủ nhận, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra hai anh không hợp nhau, vừa thấy mặt không phải là châm chọc khiêu khích lẫn nhau thì chính là sao hỏa đụng trái đất. Chỉ là, anh rất hay lạnh lùng chế giễu và chủ động công kích, còn Tô Lực người ta thì toàn im lặng, thuộc kiểu gặp chiêu phá chiêu."

"Cho nên?" Thương Sùng chống lại ánh mắt của cô, nhếch môi cười, hỏi tiếp: "Em đau lòng à?"

"Đau lòng cái gì, chẳng qua chỉ cảm thấy rất thú vị mà thôi." Sở Niệm cười hắc hắc, thân thể đi theo bước chân của Thương Sùng, nhón chân lên xoay một vòng.

"Anh nghĩ đi, thầy Thương luôn lạnh lùng, phúc hắc, gặp phải Tô Lực liền lắc người trở thành con gà trống lớn tràn đầy ý chí chiến đấu, tình cảm đó rất khôi hài nhá."

Thương Sùng khẽ cười một tiếng, kéo cô trở lại ngực mình, khóe mắt híp lại, khóe môi nhếch lên. Anh ngẩng đầu,--ll,,q,quu,,,,don....bộ dạng như tôi đang nghe nhạc, không nghe thấy những thứ khác.

Sở Niệm không nhịn được trừng anh, mắng khẽ: "Thừa nhận một tý có mất miếng thịt nào đâu, người này thật đúng là không thành thực."

Thương Sùng nói: "Học theo em đó."

"Tôi?" Sở Niệm ngây người một giây, sau đó nhớ tới hành vi hôm đó trong hộp đêm, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười. Bởi vì thân thể hai người cách rất gần, cô dứt khoát tựa đầu trước ngực anh.

"Thương Sùng, anh thật đúng là lòng dạ hẹp hòi. Nhưng......."

"Nhưng cái gì?"

Sở Niệm lắc đầu, đáp: "Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với anh thôi, song nơi này quá nhiều người, hay là chúng ta ra ngoài tản bộ đi?"

Thương Sùng không hiểu tâm tư của cô, nhìn cô hồi lâu liền gật đầu đáp ứng. Anh kéo tay cô rời khỏi sàn nhảy, đang chuẩn bị đi về phía cửa chính, liền nhìn thấy ba người kia đang nói chuyện phiếm.

Anh đột nhiên cười lạnh, kéo Sở Niệm đi đến chỗ Mặc Vân Hiên, Nhạc Du và Tô Lực. Sở Niệm sững sờ, cho rằng Thương Sùng muốn đi qua chào hỏi, cho nên không nói gì, dừng ở trước mặt ba người. 

Chỉ là......Nhạc Du gặp Tô Lực rồi thì thôi, nhưng hình như Mặc Vân Hiên cũng biết Tô Lực ư?

Nhạc Du không nghĩ tới Sở Niệm sẽ thân thiết với người đàn ông khác như thế, khi nhìn thấy đôi mắt đỏ rực kia,---lllqlqluuyy,,,,,don.....nghi ngờ trong lòng càng tăng lên. Chỉ là còn chưa kịp nói chuyện, Thương Sùng đã mở miệng trước. 

Anh liếc Tô Lực đang nhíu mày một cái, sau đó lại dời mắt đặt ở trên người Mặc Vân Hiên đang tràn đầy nghi ngờ giống như Nhạc Du, nói: "Mặc Vân Hiên, mấy ngày rồi em không đến trường nhỉ?"

Mặc Vân Hiên sững sờ, hỏi: "Thầy Thương?" 

Thấy Thương Sùng gật đầu nhẹ, cậu nói tiếp: "Ngại quá, bởi vì cái mặt nạ mà vừa rồi không nhận ra thầy."

"Không sao." Thương Sùng hời hợt đáp, anh hờ hững nhếch khóe môi, hỏi thăm: "Đã lâu không thấy Cục trưởng Mặc, thân thể ông ấy có khỏe không?"

Mặc Vân Hiên và Tô Lực đồng thời sợ run, liếc nhau một cái, cậu ta cúi đầu thấp xuống, đáp: "Vẫn khỏe."

Sở Niệm hiếu kỳ, hỏi: "Ai là Cục trưởng Mặc?"

"Cục trưởng Mặc chính là Cục trưởng Cục công an Mộ Thành, là cha của Mặc Vân Hiên." 

Thương Sùng mỉm cười, dời mắt đặt ở trên người Tô Lực đang nhìu chặt mày,---..,,ll,,,,,e....qu,,,,yy....do,,,,,giọng nói rất nhẹ, nhưng lại như trái bom khổng lồ ẩn trong đầm nước sâu: "Đồng thời còn là cha của cảnh sát Tô. Cảnh sát Tô, tôi nói không sai chứ?"

Nhạc Du và Sở Niệm ngây ngẩn cả người, kinh ngạc không thôi nhìn Mặc Vân Hiên và Tô Lực. Sở Niệm kéo ống tay áo của Thương Sùng, nói: "Anh đừng nói lung tung, bọn họ rõ ràng không cùng một họ mà."

"Không có ai quy định không phải cùng họ sẽ không thể là người một nhà. Bình thường vẫn có chuyện cùng cha khác mẹ mà."

Sở Niệm nhíu mày, cô nhìn Mặc Vân Hiên và Tô Lực, hỏi: "Thương Sùng nói là thật sao? Các anh đúng là anh em trai?"

Mặc Vân Hiên cúi đầu, không biết là muốn trốn tránh vấn đề hay là tránh né Nhạc Du đang đứng bên cạnh, cậu cứng ngắc nhìn dưới đất, vẫn luôn im lặng.

Hồi lâu sau vẫn là Tô Lực đảm nhận, anh nói thẳng thắn với cô: "Anh ta nói không sai, Mặc Vân Hiên là em trai cùng cha khác mẹ của tôi."

Nhìn nụ cười của cô hoàn toàn biến mất, trong lòng Tô Lực cũng rất khó chịu. Không phải anh không muốn nói rõ ràng chuyện này với Sở Niệm, chỉ là chưa có cơ hội thích hợp. Không ngờ bây giờ lại do Thương Sùng nói ra, tất cả đều thay đổi mùi vị.

Tô Lực lạnh lùng nhìn Thương Sùng đang cười nhẹ, sau đó giải thích với Sở Niệm: "Tôi và em trai đều không định lừa gạt em và Nhạc Du.—lll,,,,q...uyyy..do,,,,,,nnnnn---Em cũng biết cảnh sát vẫn luôn điều tra chuyện về Tôn Quý Nhân, cha tôi để cho Vân Hiên đến trường này, chỉ vì muốn bảo vệ em an toàn thôi."

"Vậy còn anh? Anh thì vì cái gì?" Sở Niệm cười khổ. 

"Lần đầu tiên gặp mặt liền để tôi ôm Tiểu Hắc vào phòng thẩm vấn, có thật sự giống như lời trước kia anh từng nói không? Là cảm thấy tôi là một cô gái tốt hay là mượn cơ hội thử dò xét tôi?"

"Sở Niệm, không phải như em nghĩ đâu."

"Vậy là sao?" Sở Niệm lùi một bước tránh né cánh tay đang duỗi ra của Tô Lực, cô nhìn nhìn Mặc Vân Hiên, khóe môi nhếch lên chút ý cười trào phúng.

"Khi đó tôi đang buồn bực vì sao đang yên đang lành đột nhiên có một sinh viên chuyển trường chạy đến muốn làm bạn với tôi,---llllq,,,,,uy,,,,,donnnn----nói tôi là người tốt, buổi tối lại gọi điện thoại cho tôi, nói trị an không tốt, bảo tôi chú ý an toàn. Hóa ra là con trai của Cục trưởng, chả trách ngay cả tôi cũng đều nhìn nhầm rồi."

"Sở Niệm, ban đầu là có nguyên nhân. Bạn cũng biết bạn đắc tội với Tôn Quý Nhân, cha tôi bảo tôi đến chỉ là muốn bảo vệ bạn mà thôi." Mặc Vân Hiên ngẩng đầu, nói sai cũng không biết, tập trung tinh thần muốn giải thích.

"Bảo vệ hay là giám thị? Tôi không phải là đứa trẻ ba tuổi, cũng không phải người ngu!" Sở Niệm siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào trong thịt đau đớn, cũng không bằng được sự khó chịu trong lòng cô bây giờ.

Cô quay đầu nhìn về phía Tô Lực, nói: "Tô Lực, tôi chỉ hỏi anh, nếu như là người khác bị tình nghi muốn ôm con mèo vào phòng thẩm vấn, anh có đáp ứng không?"

"......Sẽ không." Tô Lực hạ mí mắt, đã đến lúc này, không cần thiết giấu giếm gì nữa.

"Lần đó anh tỏ tình với tôi, rốt cuộc là vì anh thích tôi hay là vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó ở trên người tôi, cho nên mới dùng tình cảm làm giao dịch?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi