TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN

Thường thì Du Tiểu Mặc không có thói quen mua túi trữ vật, sở dĩ hắn có nhiều như vậy đều là vì trước kia hắn giao dịch với người ta còn tồn lại, cho tới bây giờ hắn không biết có một ngày mình sẽ cần túi trữ vật đến thế.

Nhìn thấy các thôn dân mong đợi được sở hữu túi trữ vật, cuối cùng Du Tiểu Mặc quyết định phải tới thành Tinh La một chuyến, dù sao cả đi cả về chỉ hết hai canh giờ, có thể trở lại trong ngày.

Nói một tiếng với hai người, Du Tiểu Mặc bắt đầu xuất phát.

Đôi vợ chồng già thấy hắn chu đáo như vậy, quyết định đi thuyết phục mấy gia đình khá cố chấp giúp hắn.

Sau khi rời khỏi thôn Hồ, Du Tiểu Mặc bảo Miêu Cầu huyễn hóa thành khuôn mặt khác, xác định không có sơ hở mới gấp rút đi tới thành Tinh La.

Thời gian đi đường còn nhanh hơn hắn dự liệu mười lăm phút, có điều thời điểm chạy đến bên ngoài thành Tinh La, hắn đã thở hổn hển rồi.

Thành Tinh La rất lớn, là một trong những cửa khẩu đi tới thành Xích Huyết.

Với tư cách là tòa thành trì lớn nhất Nam Lục, sự phồn vinh của thành Tinh La làm cho người ta khó mà tưởng tượng được, chỉ riêng cửa thành đã có rất nhiều lối vào, bằng không thì chỉ đợi xếp hàng vào thành cũng đã lãng phí nửa canh giờ.

Sau khi đóng phí vào thành, Du Tiểu Mặc nhanh chóng tìm được cửa hàng bán túi trữ vật, thoạt nhìn thì có vẻ là hiệu bán vải, nếu không phải nhờ người chỉ đường, hắn còn tưởng chỉ cửa hàng linh thảo mới có bán.

Khách hàng trong hiệu vải toàn là phụ nữ, lác đác có một vài nam nhân đi cùng.

Các bà các cô đang líu ríu bàn tán xem mảnh vải nào đẹp, tiểu nhị trong tiệm loay hoay chân không chạm đất.

Du Tiểu Mặc thấy không ai chú ý đến mình, đành phải đi tìm chưởng quầy, đại khái là lần đầu tiên chưởng quầy gặp khách hàng muốn mua hơn một trăm cái túi trữ vật, không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.

“Khách quan, ngài muốn túi trữ vật có không gian bao nhiêu, ở đây chúng ta có ba loại, hai trăm mét vuông, bốn trăm mét vuông và sáu trăm mét vuông.”

Du Tiểu Mặc suy tư nói: “Cho ta hai trăm chiếc loại hai trăm mét vuông là được.” Đồ đạc của các thôn dân không nhiều, hai trăm mét vuông là đủ để họ dùng rồi.

Chưởng quầy lập tức tính toán: “Một túi là năm linh tinh, hai trăm là một ngàn linh tinh.”

Những nơi như tiệm vải của họ, một vụ giao dịch lớn nhất cũng chỉ vài chục đến vài trăm linh tinh, giao dịch một lần lên tới một ngàn linh tinh thật là hiếm thấy.

Chưởng quầy còn tặng cho Du Tiểu Mặc một cái túi trữ vật bốn trăm mét vuông.

Du Tiểu Mặc dứt khoát thanh toán linh tinh, cầm túi trữ vật rời khỏi hiệu vải.

Phải biết, vụ mua bán lớn của hắn đã bị người phía ngoài nhìn rõ, đợi sau khi hắn rời đi, có hai người ngay lập tức theo sau.

Chưởng quầy tình cờ thấy cảnh này, nhưng lão không tìm người nhắc nhở Du Tiểu Mặc, mấy chuyện thế này chỉ có thể tự cầu đa phúc.

Vừa đi vài mét, Du Tiểu Mặc đã phát hiện hắn bị theo dõi.

Hắn suýt thì tưởng thân phận mình bại lộ, nhưng lại phát hiện thực lực của mấy kẻ theo dõi không cao, nếu như phát hiện thân phận của hắn, làm sao lại phái mấy tên yếu như vậy.

Du Tiểu Mặc không để ý tới, tăng tốc chạy ra khỏi thành.

Tuy hai kẻ theo dõi hắn yếu, nhưng tốc độ lại không tệ, chạy mãi mà không cắt đuôi được, còn theo sát hắn tới tận cửa thành.

Du Tiểu Mặc âm thầm liếc nhìn chúng, phát hiện người theo dõi hắn là hai nam nhân một cao một thấp, xem ra hắn thật sự mang bộ dạng dễ bắt nạt đây mà.

Sau khi ra khỏi thành, Du Tiểu Mặc thả chậm bước chân.

Quả nhiên hai tên kia đuổi theo thật, tên cao chìa cái vẻ mặt bỉ ổi ra, mở miệng nói: “Ăn cướp đây, cởi đồ ra.”

Du Tiểu Mặc ngớ người: “Sao ăn cướp lại phải cởi đồ?”

Tên cao mắng: “Bởi vì chúng ta muốn cướp tiền và cướp sắc.”

Du Tiểu Mặc bị sét đánh tới mức trong cháy ngoài mềm, siết chặt nắm đấm, cái mẹ gì đấy, nhìn hắn giống nữ nhân lắm hả, còn đòi cướp sắc, đầu bị lừa đá rồi à, không thấy hắn là đàn ông sao?

“Ngươi nói lại lần nữa, muốn cướp cái gì?”

Tên cao làm ra vẻ ‘ngươi thật phiền’.

Tên lùn đột nhiên kéo gã xuống.

Tên còn đang định hỏi, một bóng đen đột nhiên vọt tới trước mặt chúng, sau đó một cái chân xuất hiện hung hăng đá trúng cằm gã, tên cao bay lên rồi rơi tự do, ‘RẮC’, có vẻ xương cột sống đã gãy rồi.

Tên lùn sợ tới mức chân run lẩy bẩy, thấy Du Tiểu Mặc đi về phía mình, lập tức dùng sức bổ nhào về phía đồng bọn, giả chết!

Du Tiểu Mặc bị phản ứng của người này chọc cười, cuối cùng cũng bớt giận, vỗ vỗ bụi trên vạt áo, quay người rời đi. Đợi đến lúc hắn tới được thôn Hồ, đã có rất nhiều thôn dân đào xong linh thảo, đang đứng cạnh nhà đôi vợ chồng già đợi hắn, thấy hắn về, cả một đám người không nén nổi sự vui mừng, thực ra họ có chút lo lắng Du Tiểu Mặc sẽ một đi không trở lại.

Đa số hộ gia đình ở thôn Hồ chỉ có một mẫu đất, chỉ mười hộ có hai mẫu đất, những người này tới khá trễ, bởi vì phải phí không ít thời gian để đào linh thảo.

Cũng chỉ có những nhà này mới trồng linh thảo cao cấp trong ruộng trồng linh thảo cấp bốn năm, bởi vì họ không đào được, cho nên những linh thảo trên cấp bốn đều để lại cho người Thanh Phong Môn tự đào.

Cân nhắc đến tình huống này, Du Tiểu Mặc liền bảo họ tính xem trong ruộng có bao nhiêu linh thảo, bằng không thì đợi họ đào xong chẳng biết đến bao giờ.

Làm thế này dễ hơn nhiều, một vài thôn dân đang lo lắng nghe nói vậy, suýt nữa đã nhảy lên vì vui mừng.

Mãi cho tới thời điểm mặt trời sắp xuống núi, hơn hai trăm hộ gia đình của thôn Hồ ngoại trừ Ông Công đã bán hết linh thảo và ruộng, vui vẻ trở về nhà, đã vững tin chỉ trong mấy ngày nữa bọn họ sẽ rời khỏi nơi này.

Buổi chiều, đôi vợ chồng già còn nói với hắn, rất nhiều thôn dân đang hưng phấn bàn tán xem nên dọn tới thôn nào, hiện tại bọn họ đã có tiền, dù không làm gì vài năm cũng không sợ chết đói.

Nghĩ vậy, trong lòng Du Tiểu Mặc nhẹ như rút được gánh nặng.

Bây giờ chỉ còn mỗi Ông Công ngoan cố kia thôi, rốt cuộc phải thuyết phục lão như thế nào đây, đối phó với mấy lão đầu ngoan cố thế này, hắn chẳng có cách nào hết.

Kiếp trước, ông nội cực kỳ cưng chiều hắn, bạn của ông cũng rất quan tâm đến hắn, căn bản là hắn không có cơ hội gặp phải mấy lão đầu ngoan cố như thế này.

Đúng lúc này, lão nông gõ cửa đi vào, “Công tử, ta muốn nói với ngài một chuyện, có lẽ, sẽ giúp ích cho ngài.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhướn mày, chẳng lẽ trên người Ông Công ngoan cố này còn có cố sự gì hả?

Đúng là có thật.

Gia đình Ông Công vốn là một gia đình lớn ở thôn Hồ này, con cháu đầy đàn, Ông Công là một lão nhân có phúc khí, nhưng sau khi Thanh Phong Môn xuất hiện, hai người con trai của lão vì bất mãn với sự bá đạo của Thanh Phong Môn, kết quả là cả nhà đều bị sát hại tàn nhẫn, hôm ấy Ông Công có việc phải ra ngoài, cho nên tránh được một kiếp.

Từ đó về sau, tính tình Ông Công càng ngày càng trở nên cổ quái, lão từng thề vĩnh viễn phải canh giữ ở thôn Hồ này, lão muốn tận mắt nhìn thấy Thanh Phong Môn bị báo ứng.

Ông Công đã hơn trăm tuổi, so với người thường số tuổi thọ này đã rất cao, nghe nói bởi vì lúc còn trẻ lão từng ăn nhầm một cây linh thảo, may mắn được cao nhân cứu giúp mới sống sót, về sau thân thể lão vẫn khỏe mạnh cho tới giờ.

Nghe xong, Du Tiểu Mặc phát hiện mình muốn thuyết phục Ông Công rời khỏi nơi này còn khó hơn lên trời.

Nhưng giờ hắn đổi ý rồi, Ông Công đã không muốn đi, thì cứ để lão ở lại, dù sao thú triều không tới nhanh như vậy.

Nghĩ xong, Du Tiểu Mặc lại vào thạch động trên vách núi tiếp tục đào số linh thảo còn dư lại, đợi lúc hắn trở về, người trong thôn đã dọn đi một phần ba.

Ngày thứ ba lại có một nhóm người nữa rời khỏi.

Ngày thứ đi, đôi vợ chồng già cũng đi, để lại gian phòng cho Du Tiểu Mặc.

Ngày thứ năm, nhóm người cuối cùng cũng dọn đi rồi, thôn Hồ trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại hai người là Du Tiểu Mặc và Ông Công.

Ông Công đã rất già, không có năng lực sinh tồn, thôn dân liền để lại chút lương thực cho Ông Công, căn hầm nhà lão tràn đầy, đủ để lão vui chơi nhiều năm.

Du Tiểu Mặc xem qua những đã ăn kia, hơi nghi ngời liệu lão nhân này có thể cắn nổi hay không, nghĩ nghĩ, hắn liền để lại cho Ông Công chút linh quả.

Trong không gian của hắn có rất nhiều đồ ăn tích lũy từ trước kia vẫn chưa kịp ăn hết, đa số là món chay, thích hợp với Ông Công.

Ngay từ đầu Ông Công không nhận, đồ thôn dân để lại lão nhận, nhưng Du Tiểu Mặc chỉ là người xa lạ, lão không vô duyên vô cớ nhận bố thí từ người lạ.

Du Tiểu Mặc nói với lão một câu —— Ăn những thứ này mới sống lâu hơn được.

Sau đó Ông Công ngoan ngoãn ăn hết, linh quả giúp cơ thể thư giãn, kéo dài tuổi thọ, ăn một trái là không cần ăn cơm một ngày, sau khi phát hiện chuyện này, ông công chưa từng trì hoãn.

Lão nhân này rất quý trọng sinh mạng, lão nhất định phải sống tới ngày nhìn thấy Thanh Phong Môn gặp báo ứng.

Có một lần, Du Tiểu Mặc quên đưa linh quả cho lão, lão nhân gia cũng không mở miệng, nhưng lão cứ đi qua đi lại bên ngoài phòng hắn, bởi vì khắp thôn đều là phòng trống, lão nhân chuyển thẳng tới bên cạnh nơi hắn ở, mỗi ngày đi qua đi lại.

Du Tiểu Mặc phục lão lắm, hắn cũng không muốn bị lão nhân phát hiện ra bí mật của thạch động, vì vậy dùng túi trữ vật bỏ một ít linh quả vào cho lão.

Tốn mất năm ngày, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng đào hết linh thảo trong động, hắn tới tìm Ông Công nghe ngóng, mỗi năm lại có một lần thú triều, còn một tháng nữa mới tới thú triều năm nay, nói cách khác, thôn Hồ vẫn an toàn trong vòng một tháng sau.

Đào xong linh thảo Du Tiểu Mặc muốn đi luôn cho rồi, nhưng lại không thể bỏ mặc Ông Công.

Đang phiền muộn, người của Thanh Phong Môn đã tìm tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi