TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN

Du Tiểu Mặc hôm nay đã là đan sư thải cấp tứ phẩm, mặc dù vừa lên cấp chưa đầy ba tháng, nhưng trải qua khoảng thời gian củng cố này, tu vi của hắn cực kỳ ổn định. Du Tề Bắc là người đứng đầu tứ chiến thần của gia tộc Xích Huyết, nhưng chỉ cần chưa trở thành cường giả Thánh cảnh, gã không thể nào trở thành đối thủ của Du Tiểu Mặc.

Cho dù có Du Tề Bắc nhắc nhở, nhưng Ô Nha vẫn bị thương.

Phía dưới, Phục Tử Lâm trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này, hôm nay bị kích động quá nhiều lần, hắn cảm thấy có chút không chịu nổi rồi.

Tiểu sư đệ của hắn đang chiến đấu với một gã cường giả Thần cảnh bảy sao, hơn nữa vừa nhìn đã biết rõ tiểu sư đệ tuyệt đối đang thắng thế, nam tử tên Ô Nha kia vừa đối mặt đã bị thương, cuối cùng đành phải lui lại.

Thôn Kim thú và Tiểu Binh thấy thế, hai đứa ầm thầm liếc nhau, đột nhiên xông ra khỏi vòng tay của Phục Tử Lâm.

Phục Tử Lâm cứ tưởng chúng sẽ gia nhập vào trận chiến, nhưng lại cảm thấy chúng đi qua chỉ gây phiền toái cho tiểu sư đệ, đang định gọi hai đứa lại, đã thấy chúng lặng lẽ chạy về phía gã Ô Nha nọ.

Bề ngoài thì có vẻ Ô Nha bị thương không nặng, nhưng nội thương của gã cực kỳ nghiêm trọng.

Thói quen khi chiến đấu của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu có một sự khác biệt rất lớn, hắn không thích nhìn hình ảnh quá máu me, cho nên lựa chọn cách đánh thẳng vào kinh mạch của đối phương, kinh mạch bị thương, sức chiến đấu sẽ tuột dốc không phanh.

Trước mắt, tu vi của Ô Nha đã giảm hẳn một phần, căn bản không phải là đối thủ của Thôn Kim thú và Tiểu Binh.

Thôn Kim thú và Tiểu Binh cũng có âm mưu này, lúc trước kẻ này đuổi cho chúng chạy lên trời xuống đất, bây giờ có cơ hội trả thù tốt như vậy, sao có thể buông tha.

Ô Nha không phát hiện ra Thôn Kim thú và Tiểu Binh đang tới gần, tất cả sự chú ý của gã đều đặt vào trận chiến của Du Tiểu Mặc và Du Tề Bắc, nét mặt cực kỳ lo lắng, bởi vì chính gã cũng nhìn ra được Du Tề Bắc không phải là đối thủ của Du Tiểu Mặc, nếu tiếp tục như vậy, rất có thể bọn họ sẽ thua.

Ô Nha do dự, gã phải đi tìm cứu viện, nhưng bây giờ chỉ có gia chủ mới đối phó được với Du Tiểu Mặc, nếu bỏ lại lão đại một mình, tình cảnh của lão đại sẽ nguy hiểm hơn, con người rất ích kỷ, gã cũng thế, nhưng thân phận của Du Tề Bắc khác biệt.

Từ sau khi Du An Thái chết, lão đại gần như trở thành trụ cột tiếp theo của gia tộc Xích Huyết, nếu Du Tề Bắc chết, gia tộc Xích Huyết sẽ bị tổn thất lớn. Mà gã, nếu gã bỏ lão đại một mình, dù là tìm cứu binh thì sau này trên lưng gã cũng sẽ mang danh xấu.

Chỉ là không tìm cứu binh, bọn họ cũng không sống được.

Ô Nha không ngừng cân nhắc, mãi mà không thể quyết định được, thực ra gã càng hy vọng chính miệng lão đại ra lệnh cho gã đi tìm viện binh.

Nhưng không đợi Ô Nha xoắn xuýt xong, đã có người quyết định giúp gã.

Đương nhiên, Ô Nha với thực lực giảm mạnh không dám coi thường hai con khế ước thú của Du Tiểu Mặc và Phục Tử Lâm, chỉ là khả năng ẩn nấp của hai đứa thật quá cao minh, gã chỉ chừa lại ba phần chú ý trên người Phục Tử Lâm, bởi vậy mà không chú ý tới Thôn Kim thú và Tiểu Binh đang lẻn tới phía sau mình.

Một lát sau, cơ thể Ô Nha cứng lại.

Thật lâu, gã mới cúi đầu nhìn ***g ngực mình, một cột máu đang phun ra từ vị trí của trái tim, như thiên nữ rải hoa, sau đó một bóng vàng chui ra khỏi miệng vết thương, đó chính là Kim Sí trùng từng bị gã đuổi bắt.

Ô Nha hoàn toàn không biết đối phương xông tới từ đâu, rõ ràng gã không hề cảm giác được khí tức của chúng, cuối cùng gục xuống đất, chết không nhắm mắt. Đối với một người có dã tâm, chết lúc tráng niên là một chuyện không cam lòng tới nhường nào, bởi vì Ô Nha vẫn luôn chờ mong có một ngày mình sẽ tiếp nhận vị trí của lão đại.

Cái chết của Ô Nha lọt vào ánh mắt của Du Tề Bắc, cả khuôn mặt đen thui.

Ô Nha có dã tâm, nhưng cũng là tâm phúc của Du Tề Bắc, nếu không thì sao Du Tề Bắc phải dẫn Ô Nha theo. Phải biết không phải ai cũng được vào di tích Đào Nguyên, kể cả là người của gia tộc Xích Huyết, số người được vào không nhiều lắm, Ô Nha vừa chết, gã đã thiếu mất một tên thuộc hạ đắc lực.

Du Tiểu Mặc thấy Du Tề Bắc muốn xông qua, nhanh chân cản gã lại, “Có thời gian lo lắng cho người khác, còn không bằng tự lo cho mình đi.”

Du Tề Bắc nhanh chóng kéo dài khoảng cách với hắn, ánh mắt âm lãnh đến cực điểm, “Đừng nói quá sớm, ngươi cho rằng thực lực cao hơn ta thì có thể an toàn rời khỏi Linh Sơn sao? Ta cho ngươi biết, không đời nào!”

Du Tiểu Mặc nhướn mày, hắn không cho rằng Du Tề Bắc đang vùng vẫy giãy chết, nhìn sự tự tin trong ánh mắt gã, chẳng lẽ tên này thật sự có hậu chiêu sao?

Không bao lâu nữa, hắn đã biết vì sao Du Tề Bắc không hề lo lắng cho an uy của mình rồi, bởi vì Du Chấn Thiên đã đến.

Địa vị của Du Tề Bắc trong gia tộc Xích Huyết rất cao, mặc dù gã nghe lệnh con cả của gia chủ, nhưng trên thực tế rất nhiều chuyện chỉ nghe theo phân phó của gia chủ, vì thế gã cũng có phương thức đặc biệt để liên hệ với Du Chấn Thiên.

Ngay từ lúc phát hiện tu vi của Du Tiểu Mặc cao hơn mình không ít, gã đã có ý định khác, lén lút dùng phương pháp đặc biệt kia báo cho gia chủ, chỉ là không ngờ Ô Nha lại chết.

Mặc dù cái chết của Ô Nha không đến nỗi ảnh hưởng nặng nề đến thực lực tổng thể của chiến đội, nhưng cũng không thể coi là nhỏ, dù sao rất khó để bồi dưỡng ra một cường giả Thần cảnh, mà tu vi của Ô Nha đã là bốn sao, chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút, có lẽ không bao lâu nữa sẽ trở thành cường giả bảy sao rồi.

Khắp xung quanh lan tràn uy áp cực kỳ cường đại, cũng như lần trước Du Chấn Thiên đuổi giết bọn họ, khí thế của cường giả Thánh cảnh bảy sao vô cùng khủng khiếp, đột nhiên áp chế thực lực của người khác, chỉ cần không có lòng tin, sức chiến đấu sẽ giảm xuống.

Du Chấn Thiên vẫn chưa tới gần nhưng Du Tiểu Mặc đã cảm giác sức mạnh linh hồn trong cơ thể mơ hồ có dấu hiệu hơi bế tắc, ảnh hưởng này nói rõ sự khủng khiếp của Du Chấn Thiên, lần trước hắn đã được chứng kiến rồi.

Một kích chí mạng của Lăng Tiêu cũng chỉ khiến lão bị thương nhẹ, mặc dù khi ấy thực lực của Lăng Tiêu đã rất mạnh, nhưng đánh với Du Chấn Thiên đúng là không đáng là bao.

Du Tiểu Mặc không dám ở lại đây nữa.

Nằm ngoài dự liệu, Du Tề Bắc không hề cản hắn lại, thậm chí còn trơ mắt nhìn hắn chạy trốn, đại khái là tin chắc rằng Du Tiểu Mặc không thể chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Du Chấn Thiên.

Đối với Du Tiểu Mặc, Du Chấn Thiên vẫn không thay đổi cái sự cố chấp muốn bắt hắn lại, lần trước để bọn hắn chạy thoát, sau đấy bất kể tìm thế nào cũng không thấy tăm hơi, lần này lão tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội, nếu không để chúng trốn đi, muốn tìm sẽ rất khó.

Du Tiểu Mặc nhanh chóng ôm Thôn Kim thú và Tiểu Binh lên, ném vào không gian, còn cả Phục Tử Lâm nữa, cũng được hắn đưa vào không gian không chút do dự.

Hắn tin cho dù nhị sư huynh biết rõ bí mật của hắn cũng sẽ không nói ra ngoài, nếu như Phục Tử Lâm có thêm suy nghĩ không nên, vậy thì chỉ sợ tình nghĩa huynh đệ của họ đã đi đến cùng rồi, chỉ là hắn tin tưởng nhân phẩm của nhị sư huynh.

Làm xong hết thảy, Du Tiểu Mặc lập tức bay về phía Lăng Tiêu đang bế quan.

Hôm nay là ngày cuối cùng, Lăng Tiêu cũng đã xuất quan, bằng không thì lúc đang bế quan bị truyền tống ra ngoài vô cùng nguy hiểm, hắn tin Lăng Tiêu tự có chừng mực.

“Ngươi trốn không thoát đâu, giơ tay chịu trói đi, ta có thể đối tốt với người.”

Ngay lúc hắn chạy được gần hai ngàn mét, âm thanh được khuếch đại mấy trăm lần của Du Chấn Thiên đột nhiên truyền tới từ phía sau, trong đó còn mang theo cả công kích, làm tinh thần Du Tiểu Mặc cực kỳ hoảng hốt, suýt nữa đã té ngã khỏi không trung.

Vì sự chậm trễ này, Du Chấn Thiên đã đuổi kịp.

Cái bóng quen thuộc của Du Chấn Thiên càng tới càng gần, đi theo lão còn có một cú đấm khổng lồ đang hóa thành thực thể, nhanh chóng nện về phía hắn, ngay cả không gian cũng bị đè ép tới biến hình, cảm giác bị phong tỏa này làm cho Du Tiểu Mặc tê cả da đầu.

Du Tiểu Mặc dứt khoát kết Tu ấn, đây là một trong hai chiêu thức lợi hại nhất của Tu Di Ấn, với tu vi hiện tại của hắn, muốn dùng Tu ấn không khó, chỉ là Tu ấn đòi hỏi một lượng sức mạnh linh hồn rất lớn, thoáng cái đã cạn mất bảy phần.

Sau khi đẩy Tu ấn ra, Du Tiểu Mặc không nhìn kết quả, chỉ tiếp tục bỏ chạy.

Tiếng nổ ầm ầm khiến trời rung đất chuyển, đúng là uy lực của Tu ấn rất mạnh, nhưng cũng chỉ là một chiêu để cản Du Chấn Thiên lại thôi, chỉ bằng điểm này cũng có thể thấy sự chênh lệch giữa hai người lớn thế nào.

Du Tiểu Mặc bị vụ nổ không lồ sau lưng làm suýt ngã, cũng may hắn lập tức phản ứng, mượn luồng gió từ vụ nổ đẩy nhanh tốc độ, thoáng cái đã bay ra mấy ngàn mét, tới bản thân hắn cũng không nhịn mà sợ hãi thán phục chính mình.

“Ngươi trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn chịu trói đi.”

Giọng nói của Du Chấn Thiên lại rót vào tai hắn.

Du Tiểu Mặc càng hoảng sợ hơn, rõ ràng hắn đã kéo dài khoảng cách với lão rồi mà, kết quả nhìn lại, Du Chấn Thiên chỉ cách hắn chưa đầy năm trăm mét, khuôn mặt uy nghiêm, cặp mắt đen nhìn hắn chằm chằm, như thể hắn đã là vật trong túi lão.

Du Tiểu Mặc há to miệng, chiêu thứ hai của đối phương đã tới.

Lần này do khoảng cách quá gần, hắn không tránh được, chỉ có thể phòng thủ, kết quả là khí huyết toàn thân bốc lên, Du Tiểu Mặc không nhịn được mà phun ra một búng máu. Mắt thấy Du Chấn Thiên chỉ còn cách mình có trăm mét, Du Tiểu Mặc không chịu nổi nữa, lập tức vào trong không gian. Sự biến mất của hắn không những không làm Du Chấn Thiên giận dữ, mà còn lộ ra nét mặt vui mừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi