TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN

�T

Không đến ba ngày, tin tức Du Chấn Thiên chết trận đã truyền khắp đại lục Thông Thiên.

Rất nhiều người chú ý tới tình hình chiến sự ở Nam Lục, kiểu chiến tranh giữa hai thế lực siêu cấp thế này liên quan rất rộng, hơn nữa khi một bên chiến bại, rất có thể sẽ khiến toàn bộ thế lực trên đại lục phát sinh biến hóa.

Hình tình gay cấn, đương nhiên mọi người phải chú ý cao độ, nói không chừng có thể kiếm chút lời hoặc là kiếm một chén canh.

Chỉ là kết quả Du Chấn Thiên chết trận hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của số đông, cho nên sau khi nghe được tin tức này, rất nhiều người đều la lên vô lý, cường giả Thánh cảnh bảy sao mà chết dễ dàng thế á, cả đại lục Thông Thiên có mấy cường giả Thánh cảnh bảy sao mà thôi, thiếu một người chắc chắn sẽ gây ra chấn động cực lớn.

Cũng phải nói, sau chuyện này, gia tộc Xích Huyết là bên bị đả kích nặng nhất.

Là một thế lực uy tín lâu năm, cả Du Chấn Thiên và Ngân phu nhân đều chết, gia tộc Xích Huyết sẽ không còn cường giả Thánh cảnh nữa. Làm một thế lực chỉ còn cường giả Thần cảnh, gia tộc Xích Huyết đã tụt từ thế lực siêu cấp xuống thành thế lực hạng nhất, nhưng cái hạng nhất này cũng rất miễn cưỡng.

Trong chiến tranh với Thương Minh, gia tộc Xích Huyết tổn thất rất nhiều cường giả, gia tộc Xích Huyết hôm nay đã không theo kịp tốc độ dòng chảy nữa rồi.

Hiện tại, rất nhiều thế lực đang chờ thái độ của Thương Minh.

Gia tộc Xích Huyết chính là một chiếc bánh kem lớn, không còn cường giả Thánh cảnh như Du Chấn Thiên bảo vệ, chắc chắn không thể giữ được địa bàn.

Nhưng người đánh bại gia tộc Xích Huyết là Thương Minh, cho dù những người khác có nôn nóng đến mấy cũng phải kiêng dè Thương Minh một chút, nếu không tiền mất tật mang, còn có thể mang tiếng vào người.

Nửa tháng sau, Phó Thương Khung và Vệ Bạch xuất quan.

Ấn tượng đầu tiên của mọi người với họ là ấm áp như gió xuân, nhất là Vệ Bạch, nụ cười tủm tỉm khoe má lúm đồng tiền làm một đám người hết hồn.

Họ chưa bao giờ được biết tiểu sư đệ lạnh lùng không được tự nhiên lại có hai chiếc lúm đồng tiền sâu như vậy, sắc mặt hồng hào phơn phớt động lòng người, thoạt nhìn thì có vẻ là một thanh niên sáng sủa như ánh mặt trời, đây thật sự là tiểu sư đệ của họ sao?

Đây mới là Vệ Bạch thực sự.

Trước khi bị Khâu Nhiễm phản bội, Vệ Bạch là đồ đệ được Đoàn Kỳ Thiên yêu thích nhất.

Một là vì thiên phú của Vệ Bạch cao, ngộ tính mạnh, hai là vì tính cách của Vệ Bạch rất tốt, sáng lạn như nắng mai, thích làm việc thiện, là một thanh niên tốt sống tích cực, thậm chí nhân duyên khi hắn còn học ở học viện Đạo Tâm tốt hơn Khâu Nhiễm nhiều lắm, bởi vậy đây cũng là một nguyên nhân khiến Khâu Nhiễm sinh lòng ghen ghét.

Bế quan nửa tháng, tai họa ngầm trong cơ thể Vệ Bạch đã được thanh trừ, mặc dù không lập tức khôi phục lại trạng thái ngày xưa, nhưng chỉ cần tu dưỡng một thời gian ngắn, hắn sẽ còn lợi hại hơn xưa nhiều.

“Đại sư huynh, Du sư đệ đâu rồi?”

Vệ Bạch vừa xuất quan, câu đầu tiên là hỏi thăm hành tung của Du Tiểu Mặc, hắn muốn cảm tạ tiểu sư đệ.

Nét mặt Tả Diễm hơi sững lại, nhưng Vệ Bạch không hề phát hiện.

“Chín ngày trước, sau khi chiến sự trên Đại Bình Nguyên kết thúc, hắn liền trở về phòng cùng Lăng Tiêu, đến giờ vẫn chưa xuất hiện, Hùng sư đệ có tới gõ cửa nhưng không thấy ai đáp lại.”

Giữa mi tâm của Tả Diễm mang theo sự lo lắng lờ mờ, y biết Lăng Tiêu bị thương, có thể khẳng định đến giờ họ vẫn chưa ra khỏi cửa cũng là vì chuyện này.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Vệ Bạch tò mò hỏi, vì vừa mới ra ngoài, hắn vẫn chưa biết chiến sự trên Đại Bình Nguyên.

Tả Diễm biết không thể gạt hắn được, liền kể lại cho hắn nghe về việc gia tộc Xích Huyết tập kích, nhưng sự mạo hiểm ngày hôm ấy lại được nói qua loa trong một câu, sau đó là kết quả đại khái.

Vệ Bạch nghe y nói rất bình thản, nhưng hắn vẫn tưởng tượng ra được sự hung hiểm khi ấy, đến cùng thì giữa sáu sao và bảy sao vẫn có sự chênh lệch, Du Chấn Thiên đã chết trận, rất có thể Lăng Tiêu cũng bị thương không nhẹ.

Nghĩ vậy, Vệ Bạch chỉ muốn đi qua gặp họ ngay.

Phó Thương Khung đột nhiên giữ chặt tay hắn, “Tiểu Bạch, bây giờ con tới cũng không làm nên chuyện, chỉ quấy rầy họ dưỡng thương thôi, nếu quả thật có vấn đề, họ sẽ nói từ ban đầu rồi, con đừng lo lắng quá mức, không có việc gì đâu.”

Bản lĩnh của Du Tiểu Mặc đã cao hơn Lại đại sư rồi.

Vệ Bạch cũng thấy ông nói có lý, do dự một lát mới quyết định đợi thêm vài ngày, nếu như họ không xuất hiện, lúc ấy hắn sẽ tới xem sao.

“Chúng ta tới địa lao.”

Ngay khi mọi người ở đây buông lỏng, Vệ Bạch đột nhiên lên tiếng.

Nghe được câu này, ánh mắt Phó Thương Khung lóe lên ý cười, ông biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, đúng là đã đến thời điểm giải quyết chút ân oán và khúc mắc rồi.

Cùng lúc đó, Khâu Nhiễm ngồi trong phòng giam đột nhiên rùng mình.

Bên kia, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu được mọi người lo nghĩ đang ngồi trong không gian, nghỉ ngơi gần mười ngày, thương thế của Lăng Tiêu đã khôi phục kha khá, đương nhiên hết thảy đều là công lao của linh thủy. Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu sử dụng linh thủy thất thải do thải thạch và suối nguồn kết hợp, số lượng tiêu hao không nhiều lắm nhưng hiệu quả lại tốt đến kinh người, mới chưa tới năm ngày đã tỉnh.

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn hồ linh thủy lại giảm bớt, trên mặt hiện lên vẻ đau lòng, may mà không gian đã tiến hóa rồi, sản lượng linh thủy cũng tăng nhiều, chứ không bị Lăng Tiêu hao tổn như vậy, chắc hồ linh thủy sẽ cạn mất.

“Nếu lần sau còn xảy ra tình huống này, nhớ rõ nói sớm với em một tiếng, để em chuẩn bị một chút.”

Du Tiểu Mặc quay đầu u oán càu nhàu với Lăng Tiêu đang ngồi xếp bằng bên hồ, nếu mà việc này xảy ra thêm mấy lần nữa chắc hắn chịu hết nổi quá, vì thế ít nhất cũng phải cho hắn chút thời gian để chuẩn bị tâm lý chứ.

Lăng Tiêu mở mắt ra, nhìn vẻ mặt u oán của hắn, thích thú cam kết: “Không có lần sau đâu.”

Du Tiểu Mặc hồ nghi hỏi: “Thật chứ?”

Lăng Tiêu gật đầu, “Thật, ta cam đoan!”

Du Tiểu Mặc lập tức nở nụ cười rực rỡ, “Được rồi, em tin anh.”

Lăng Tiêu nhìn hắn thật lâu, đột nhiên nói: “Đừng bảo bây giờ em đang nghĩ ‘Tin thì tin, vẫn phải sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt đã’?”

Du Tiểu Mặc xụ mặt, “Sao anh biết?”

Lăng Tiêu liếc hắn, “Trên mặt em đang viết mấy chữ này.”

Du Tiểu Mặc theo bản năng sờ sờ mặt, đợi lúc kịp phản ứng mới nguýt y một cái, trợn mắt bịa đặt, mặt hắn sạch lắm luôn nhá.

“Bây giờ anh sao rồi?”

Một lát sau, Du Tiểu Mặc mới quan tâm hỏi, nếu hắn tính không lầm thì bọn hắn đã ở trong không gian mấy ngày rồi, nếu không xuất hiện, Vệ Bạch và những người khác sẽ lo lắng, chưa kể chuyện về gia tộc Xích Huyết cũng phải giải quyết hậu quả thật tốt.

Lăng Tiêu đứng lên, phủi phủi y phục, “Cũng tàm tạm, chúng ta đi ra ngoài trước.”

Du Tiểu Mặc nhìn sắc mặt y không có vẻ gì là chưa khôi phục, liền đi ra cùng y.

Thời gian bọn hắn đi ra ngoài cũng là lúc Vệ Bạch và Phó Thương Khung tới đại lao, một trước một sau, Hùng Tiếu biết rõ quan hệ sư huynh đệ giữa hai người, liền hỏi hắn có muốn tới địa lao xem sao không.

Du Tiểu Mặc nghĩ cũng đang rảnh rỗi, liền đồng ý.

Ba người tiến về địa lao, Hùng Tiếu đang nói một vài việc sau trận chiến, có vẻ gia tộc Xích Huyết đang chia rẽ nội bộ, nếu không bổ nhiệm gia chủ mới lên, chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ. Hiện nay, cả bốn người con trai của Du Chấn Thiên đều đang tranh đoạt vị trí gia chủ.

Cho dù gia tộc Xích Huyết không còn là thế lực siêu cấp ở đại lục Thông Thiên nữa, nhưng của cải vẫn còn đó, không hẳn là không có cơ hội trở lại thời huy hoàng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không có thế lực khác nhúng tay.

Hùng Tiếu rất muốn biết suy nghĩ của Du Tiểu Mặc.

Nếu Du Tiểu Mặc muốn can thiệp vào việc của gia tộc Xích Huyết, chắc chắn sẽ không có ai dám tơ tưởng gì nữa, Thương Minh cũng không nhúng tay, bởi vì người đánh bại Du Chấn Thiên là Lăng Tiêu.

Thương Minh không có dã tâm, hơn nữa Phó Thương Khung cũng biết mở rộng địa bàn không khác nào tăng thêm trách nhiệm, tranh chấp cũng mệt mỏi, chỉ riêng diện tích Nam Lục đã rất bao la, nếu không phải dã tâm của Du Chấn Thiên quá lớn, uy hiếp tới lợi ích của Thương Minh, chắc có lẽ Thương Minh sẽ không động thủ với gia tộc Xích Huyết, lúc nào chiến tranh cũng đi cùng với đổ máu, Phó Thương Khung không muốn đệ tử của mình gặp chuyện không may.

Du Tiểu Mặc chỉ cười không nói, chuyện này hắn đã sớm có sắp xếp.

Một lát sau, cuối cùng ba người cũng tới địa lao, Hùng Tiếu vừa nói một câu mọi người đang ở bên trong, tiếng gào giận dữ của Khâu Nhiễm đã truyền tới từ sâu trong địa lao, từ trong âm thanh gào thét này người ta cũng có thể nghe được trái tim vặn vẹo của gã.

“Vệ Bạch, rõ ràng tu vi của ngươi thấp hơn ta, tư chất không tốt như ta, mọi người dựa vào cái gì mà nói ta không bằng ngươi, ngay cả sư phụ cũng đối tốt với ngươi hơn đại đệ tử là ta, thứ gì tốt đều cho ngươi, đến cùng thì ngươi dựa vào cái gì, bây giờ vận khí của ngươi cũng tốt hơn ta, sao ngươi không chết đi!”

Khâu Nhiễm gào thét tới nỗi mặt đỏ tía tai, cặp mắt oán độc nhìn Vệ bạch chằm chằm, hận ý lắng đọng suốt mấy trăm năm đều trút xuống vào thời khắc này, gã cứ cho rằng Vệ Bạch đã chết, kết quả là hắn lại xuất hiện trước mặt gã, hơn nữa còn có vẻ chẳng hề hấn gì, quan trọng nhất là, núi dựa của Vệ Bạch lại là một trong những thế lực siêu cấp ở đại lục Thông Thiên – Thương Minh.

Vì sao?

Vì sao vận khí của hắn lại tốt như vậy, còn gã mới đặt chân tới nơi này đã bị người đuổi giết, vì sao sự khác biệt lại lớn đến thế!

Nói cho cùng, Khâu Nhiễm đang ghen ghét với Vệ Bạch.

Nghe vậy, Du Tiểu Mặc đột nhiên không muốn đi vào nữa, dù sao có vào cũng chỉ nhìn thấy cái vẻ mặt xấu xí không cam lòng của Khâu Nhiễm mà thôi, loại người như gã cũng có bản chất giống Du Chấn Thiên, cũng vì đạt được mục đích và không từ thủ đoạn, ngay cả người thân bên cạnh cũng có thể sát hại, loại người này có chết cũng không đáng tiếc.

Hai người không để họ đợi bao lâu đã rời khỏi địa lao, về sau hắn được Hùng Tiếu kể cho nghe về kết cục của Khâu Nhiễm, nghe nói Vệ Bạch không tự tay giết gã, hắn cảm thấy không việc gì phải để loại người này làm vấy bẩn tay mình, nhưng hắn không muốn nhìn thấy Khâu Nhiễm nữa, cho nên bảo Phó Thương Khung phế tu vi của gã, rồi để gã đi.

Du Tiểu Mặc nghe xong chỉ có một phản ứng, đó chính là âm hiểm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi