TRUYỀN THUYẾT PHÙ THỦY

Đột nhiên xuất hiện thêm một người cha Thiên Nhĩ Tình chẳng những không kinh ngạc mà còn vui vẻ nhảy múa hại người cha suốt ba năm qua của bé là Thiên Thược Nghị vô cùng đau lòng.

“Đến, ăn thêm đồ ăn.” Văn Nặc Thánh gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của Thiên Nhĩ Tình.

“Cha cũng ăn đi.” Thiên Nhĩ Tình học theo dùng thìa múc đồ ăn bỏ vào chén của Văn Nặc Thánh. Hai người có qua có lại hoàn toàn bỏ quên ai đó đang nổi gân xanh đầy đầu.

“ No rồi!” Dùng lực ấn cái chén xuống bàn, Thiên Thược Nghị đứng lên đi ra hoa viên cho thoáng khí.

“Ba làm sao vậy ạ?” Tiểu Tình Nhi hạ giọng hỏi Văn Nặc Thánh.

Văn Nặc Thánh nháy mắt với Tiểu Tình Nhi cười nói: “Ba của Tiểu Tình Nhi ghen tỵ, để cha đi an ủi ba con. Sau khi ăn cơm xong thì Tiểu Tình Nhi xuống bếp lấy kem ăn nhé.” Nói xong Văn Nặc Thánh đi ra hoa viên để an ủi người kia.

“Tuyệt quá! Có kem ăn!” Xem ra nhận ông chú này làm cha quả là không sai. Ha ha!

Mặt hồ… không, là bể bơi đang tĩnh lặng bị quăng một viên đá nhỏ xuống tạo thành những làn sóng.

Thiên Thược Nghị hung hăng ném đá xuống nước để giải tỏa buồn bực trong lòng. Đứa con trai mà y ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn giờ đã bị cướp mất. Tuy rằng nuôi dưỡng Tiểu Tình Nhi đều là do cha mẹ y một tay ôm lấy, còn y thì chỉ phụ trách cùng con trai quậy phá cha mẹ, nhưng dù sao y vẫn là cha của Tiểu Tình Nhi. Giờ Tiểu Tình Nhi chạy theo nhận gã đàn ông kia là cha mà không thèm để ý đến y, thật khổ sở……

“Em còn ném nữa thì nước trong bể bơi không dùng được nữa đâu.” Văn Nặc Thánh vô thanh vô tức đứng phía sau Thiên Thược Nghị đang ném đá.

“Á! Anh, anh làm gì mà đi đứng không phát ra tiếng động thế?” Hại y sợ tới mức suýt rơi vào bể bơi.

“Tại em nhớ anh đến thất thần đấy chứ.” Một bàn tay siết ngang eo y, Văn Nặc Thánh trêu chọc.

“Đừng dở trò! Ai, ai thèm nhớ anh?” Thiên Thược Nghị đỏ mặt né ra nhưng y vẫn trì độn không nhận ra bàn tay đang quấn bên hông mình, chỉ là không hiểu sao Văn Nặc Thánh cứ kề sát vào mình mà nói chuyện.

Văn Nặc Thánh cười sang sảng, càng lúc càng cảm thấy Thiên Thược Nghị đáng yêu.

“Sao thế? Tiểu Tình Nhi không gắp đồ ăn cho em thì em giận à?”

Máu xông lên mặt, mặt nóng như sắp bốc khói đến nơi nhưng Thiên Thược Nghị vẫn mạnh miệng nói: “Đâu, đâu có!” Văn Nặc Thánh chết tiệt, nói chuyện đừng có thẳng tuột như vậy!

Văn Nặc Thánh lại cười to hai tiếng:“Ha ha, cũng không thể trách Tiểu Tình Nhi, anh mới là người cha có máu mủ ruột rà với nó mà.”

“Ai nói chỉ có anh với nó mới có quan hệ huyết thống, tôi cũng –” Đột nhiên ý thức mình suýt buột miệng nói ra, Thiên Thược Nghị vội vàng nuốt ngược trở lại.

“Em thì sao?” Văn Nặc Thánh không bỏ qua biểu cảm bối rối kia.

“Tôi……” Thiên Thược Nghị rất nhanh liền trấn định lại.  “Tôi thì tính như thế nào? Suốt ba năm qua Tiểu Tình Nhi đều coi tôi là cha của nó.”

Không đành lòng nhìn vẻ ảm đạm thương tâm của y, Văn Nặc Thánh ôm lấy y trấn an: “Tiểu Tình Nhi không phải vẫn gọi em là ba sao? Trong cảm nhận của nó em vĩnh viễn là người cha thứ nhất. Anh làm người cha thứ hai cũng được mà ha?”

Thiên Thược Nghị nghe vậy thì bật cười, giống như mình ủy khuất hắn làm người cha thứ hai vậy… Văn Nặc Thánh, anh rốt cuộc là người như thế nào?

Kể từ đêm hai người xảy ra quan hệ đã được một tuần nhưng hắn không hề truy hỏi việc của mẹ Tiểu Tình Nhi mà chỉ tìm cách thân cận với y. Tuy rằng Thiên Thược Nghị không bài xích Văn Nặc Thánh thân mật với mình, nhưng vì không thể biết được những mưu tính trong lòng của Văn Nặc Thánh khiến cho y rất bất an……

“Hay vầy đi ……” Văn Nặc Thánh cất tiếng kéo suy nghĩ của y trở về. “Để Tiểu Tình Nhi gọi em là mẹ, gọi anh là cha vậy không phải thập toàn thập mỹ sao?”

“Một chút cũng không hay!” Thiên Thược Nghị như bị cái gì kích thích đột nhiên xô hắn ra. “Anh dám bảo Tiểu Tình Nhi gọi tôi là mẹ thì tôi với anh đoạn tuyệt!” Gầm rú xong Thiên Thược Nghị không thèm quay đầu lại mà chạy vào nhà.

Văn Nặc Thánh không hiểu gì hết đứng ngây người, hắn nói có gì quá đáng đâu? Tại sao Thiên Thược Nghị lại đột nhiên giận dữ?

“Cha đứng đây làm gì thế?” Thiên Nhĩ Tình vừa liếm kem vừa đi đến gần tò mò hỏi.“Con thấy ba giận lắm chạy về phòng, là cha khi dễ ba hả?”

“Cha đâu có khi dễ ba của con……” Văn Nặc Thánh xoa đầu con, thở dài một hơi: “Chẳng qua cha chỉ đùa bảo Tiểu Tình Nhi gọi ba con là mẹ thôi, tự nhiên ba con liền tức giận.”

Thiên Nhĩ Tình mở to hai mắt kêu lên: “Ba tất nhiên là giận rồi!”

“Tại sao?”

“Con không biết, nhưng ba rất ghét Tiểu Tình Nhi gọi ba là mẹ. Con nhớ hồi trước ông bà đều bảo Tiểu Tình Nhi gọi ba là mẹ, Tiểu Tình Nhi chỉ mới gọi có một tiếng thôi mà ba liền không thèm nói chuyện với con mấy ngày trời.”

Mấy ngày không nói lời nào? Văn Nặc Thánh nâng cằm suy nghĩ, nếu như thế, Thược rất ghét tiếng ‘mẹ’ này, vì sao nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi