TÚ ÁI

Khi Dương Hi tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, đầu óc choáng váng, trong không khí tựa hồ còn có một mùi khó ngửi. Vốn là cái giường mềm mại không biết tại sao lại cứng rắn như sắt, làm cho người ta cảm thấy vừa lạnh vừa cứng, làm cho cột sống và cái mông phát sinh đau đớn.

Cố gắng mở mắt, trong lòng Dương Hi cả kinh, đây là nơi nào? Dùng sức chớp chớp mắt, đây quả thật không phải là phòng mình. Mau chóng khởi động cái đầu đang trì trệ, nhưng mà làm thế nào cũng nhớ không nổi. Tuy nhiên dù nói gì đi nữa, Dương Hi đã nhận ra, mình đang ngủ trên mặt đất.

Thật đáng buồn, trong đời này lần đầu tiên ngủ trên mặt đất vừa lạnh vừa cứng. Hy vọng là không bị cảm nặng! Nếu như vậy, chẳng lẽ lại phải đi bệnh viện? Tệ nhất thì cũng phải gọi điện cho Phương Bồi trước. Dương Hi xoa trán, cố nhịn xuống choáng váng trong đầu, cử động thân thể. Xương khớp đau nhức. Nàng không thể làm gì khác hơn là cố gắng hoạt động một chút gân cốt của mình——duỗi tay, dang chân, khẽ ưỡn cái eo một chút, xoay xoay cổ...

Đầu xoay đến một góc độ không lớn. Dương Hi hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Há hốc mồm cứng lưỡi. Nói không ra lời tâm tình giờ phút này của mình là gì. Đại não vừa mới bắt đầu hoạt động, giống như bị gõ một cú mạnh vào đầu, đã không biết làm sao tiếp tục——ở nơi cách mình khoảng một thước, còn một người đang nằm, người này không phải ai khác, mà là Giang Bình.

Giang Bình nằm ngửa hai tay đang để trên đỉnh đầu, bị một khăng choàng cổ cột vào chân bàn trà. Áo của cô đã hoàn toàn bị cởi ra, da thịt trắng nõn hoàn toàn bị lộ ra trong không khí, ở nơi nhô ra trước ngực còn lưu lại một dấu hôn lớn!

Trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, có người xấu thừa dịp ban đêm vào nhà, hơn nữa...hơn nữa còn làm cho Giang Bình...

Dương Hi không dám nghĩ tiếp, phản xạ có điều kiện lập tức nhìn lại trên người mình——tất cả bình thường. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Không thể nghĩ nhiều như vậy, Dương Hi nửa bò nửa lăn đến trước mặt Giang Bình, ánh mắt quét qua một đống hỗn độn trên mặt đất, cách đó không xa còn có chai rượu đã bể tan tành. Mùi khó ngửi cùng với cảnh tượng kinh tởm làm cho Dương Hi không khỏi nhíu chặt đôi chân mày, trong lòng khó chịu, thiếu chút nữa là nôn ra. Nhưng mà Giang Bình giờ phút này mặt lại đỏ bừng, hai hàng lông mày nhíu chặt, đôi môi bị cắn rách đến sưng đỏ, phía trên còn mang theo vết máu. Dương Hi đưa tay lên sờ trán cô, nóng rần rồi.

"Giang Bình, Giang Bình!" Dương Hi có chút kinh hoảng vỗ mặt Giang Bình.

Thật lâu sau, Giang Bình mới chậm rãi mở mắt, bên trong đầy tia máu đỏ tươi. Cô yếu ớt nhìn Dương Hi một cái, rồi ánh mắt nhìn lại trên người mình...

Dương Hi thầm nghĩ không tốt, nếu như Giang Bình bị người xấu cưỡng gian rồi, vậy thì thật là chuyện lớn. Dương Hi cảm thấy vào lúc này mình phải vội vàng quyết định:"Cô bị cảm, tôi lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ. Còn có..." Dương Hi ngừng một chút, sắc mặt tái nhợt:"Cô có muốn báo cảnh sát hay không?"

Loại chuyện này, liên quan đến danh dự của con người. Báo cảnh sát hay không báo, cần phải do bản thân cô ấy đồng ý.

Giang Bình cố gắng trợn to mắt, nhìn khuôn mặt đứng đắn và lo lắng của Dương Hi, một lúc lâu không nói ra lời——Cô ấy cư nhiên lại quên! Cái người con gái đáng ghét này, là sao đây, thật sự đã quên rồi sao! Còn báo cảnh sát? Để cho người khắp thiên hạ nhìn hai người mà chê cười sao? Cũng hoặc là căn bản cô ấy không nhớ được, hoặc là không muốn thừa nhận, cho nên muốn làm những trò vặt vãnh để giễu cợt mình đây mà. Giang Bình tức giận đến muốn tát cho nàng một cái, đáng tiếc hai tay của cô vẫn còn bị trói.

Thấy Giang Bình không nói lời nào, Dương Hi càng nóng nảy hơn, gặp phải loại chuyện này ai cũng sẽ khổ sở, nàng moi ruột gan cố tìm từ ngữ để an ủi, nhưng phát hiện mình không tìm được lời gì để an ủi cô:"Không sao cả, tôi tôn trọng ý kiến của cô. Nếu như báo cảnh sát, tôi nghĩ, nhất định có thể bắt được hung thủ, biện pháp an ninh của tòa nhà này vẫn rất tốt, nếu như không báo cảnh sát, chuyện này, tôi bảo đảm vì cô mà giữ bí mật. Cô đừng lo lắng."

Giang Bình cười lạnh, nhưng cảm thấy không còn chút sức lực nào, say rượu cộng thêm cảm mạo, làm cho cô rất mệt mỏi, "Thả tôi ra."

Dương Hi ừ một tiếng, không để ý nhiều đến mấy thứ dơ bẩn trên quần Giang Bình, vội vàng tháo khăn choàng cổ ra, sau đó đỡ Giang Bình.

Giang Bình đứng lên, đang chóng mặt nên không nhịn được mà quờ quạng phía trước, nhưng cô cố gắng đứng vững, rất bình tĩnh vứt áo khoác xuống, sau đó lần lượt mặc áo lót, rồi đến áo ngoài, sau cùng đi về hướng phòng tắm.

Dương Hi ngây ngốc ngồi ở bên cạnh cô, có chút không biết làm sao, chờ Giang Bình đi ra ngoài được vài bước, nàng dường như nhớ đến cái gì đó:"Tôi...cô đi tắm trước đi, tôi chuẩn bị cho cô ly nước nóng, người cô nóng rần lên rồi, lát nữa tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho cô." Lời nói của Dương Hi có chút không mạch lạc, cầm theo cây nạng bên cạnh, đi rót nước cho Giang Bình.

Giang Bình cũng không để ý đến nàng, híp nửa con mắt có chút chưa thích nghi ánh sáng mà tiếp tục đi về phòng tắm, xảy ra chuyện gì? Giang Bình mặc dù không nhớ rõ tất cả chi tiết, lại biết hai người đã uống rượu, một màn uống rượu điên cuồng, rồi mình bị cô ấy trói lại, sau đó, kẻ điên này xé rách áo của mình, ở trên người mình mà...

Nhưng cô ấy lại quên mất, hoặc là nói quyết định dùng cách quên đi để giải quyết chuyện này. Là sợ không cách nào đối mặt với mình? Hay là sợ mình tán cô ấy? Cũng hay là để lại chút mặt mũi cho cả hai?

Giang Bình không rút ra được kết luận gì, nhưng bất luận là khả năng nào, cũng làm cho Giang Bình cảm thấy Dương Hi là người thiếu trách nhiệm——chuyện mình đã làm qua, mình cũng không dám thừa nhận. Đây là hành động chết nhát! Giang Bình ở trong lòng phỉ nhổ Dương Hi, nhưng không thể đổ lỗi thêm cho nàng. Cơ thể nóng rần làm Giang Bình cảm giác hơi thở của mình cũng nóng rực, cả người toát ra mồ hôi lạnh, rất khó chịu.

Mặc dù Dương Hi cầm cây nạng, nhưng cũng hai ba bước liền có thể bưng ly nước đến phòng tắm, Giang Bình không khỏi nhớ tới sự điên cuồng vào tối hôm qua của nàng——thật hoài nghi chân của cô ấy có phải đã khỏe rồi hay không, tình trạng hiện tại chỉ là giả?

Cơ thể nóng ran làm Giang Bình cảm thấy môi khô nứt nẻ, yên lặng nhận lấy ly nước Dương Hi đem tới, ấm áp, uống một hơi sạch sẽ. Người tựa hồ thư thái chút ít.

"Cô tắm đi. Tôi gọi điện cho bác sĩ." Dương Hi nói.

Giang Bình không lên tiếng, kịch một tiếng đóng cửa phòng tắm lại. Dương Hi vội vàng cầm lấy điện thoại gọi đến số của Phương Bồi:"Là tôi, Dương Hi, làm phiền cô lập tức đến đây. Chỗ của tôi có người bị bệnh. Cảm mạo, rất nóng."

Cúp điện thoại, Dương Hi lại gọi điện kêu người đến dọn dẹp phòng, sau đó thở ra một hơi thật dài, quyết định lên lầu tắm. Nhưng thời điểm ánh mắt quét qua một đống thủy tinh trên mặt đất. Trong đầu nổi lên tình cảnh ném chai rượu. Theo trực giác, Dương Hi liếc nhìn trong góc phòng, quả nhiên, quả nhiên còn một vỏ chai rượu đang cô đơn nằm nơi đó.

Là uống rượu. Hai người đều đã say. Trong đầu Dương Hi xuất hiện một vài manh mối. Sau đó thì sao?

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy. Suy nghĩ của Dương Hi bị cắt đứt, trong đầu lại đột nhiên hiện ra một mảng lớn trắng nõn. Da thịt trắng nõn, bộ ngực trắng nõn, còn có...

Bánh bao! Bánh bao đậu! Hai điểm màu đỏ!

Trời ạ! Dương Hi cảm giác đầu mình muốn nổ tung. Đó là nằm mơ hay là thật? Mình trói cô ấy, sau đó giống như ma quỷ mà xâu xé quần áo của cô ấy, sau đó... Sau đó làm cho cô ấy...cô ấy...

Dương Hi nghĩ không nổi nữa. Đến tột cùng phải là thật hay không đây? Dương Hi ôm đầu, nhịn không được mà đau khổ rên rỉ. Nếu như là thật, phải làm sao bây giờ? Mình có phải nên nói tiếng xin lỗi với cô ấy không? Nhưng nếu như mình không có làm gì cả, chẳng qua là nằm mơ thì sao? Hoặc là có người xấu vào nhà, làm những chuyện này đối với cô ấy, mình chẳng qua là nhìn thấy nhưng lại quên mất, rồi lúc này lại nghĩ là do mình làm?

Mê mang khốn đốn, Dương Hi cố gắng tìm lý do cho mình, rồi lại không nhịn được mà lo lắng tất cả đều là sự thật. Nghĩ tới nghĩ lui, không có kết quả, Dương Hi cầm cây nạng đi kiểm tra cửa sổ——căn bản kiểm tra không ra kết quả gì, an ninh khu này vẫn rất tốt, Dương gia căn bản không có thói quen đóng cửa sổ, người xấu muốn vào thì cũng có thể.

Nhưng mà an ninh của khu này vẫn tốt như vậy, người xấu sao có thể vào? Dương Hi ảo não, mình không nên uống nhiều rượu như vậy. Tìm mãi không ra đáp án chính xác, dứt khoát bỏ qua, sau đó lên lầu tắm.

Bởi vì nhớ đến Giang Bình đang bị sốt, Dương Hi nhanh chóng tắm sạch sẽ rồi đi xuống lầu.

Trong phòng tắm dưới lầu vẫn tiếp tục vang lên tiếng nước chảy. Dương Hi có chút lo lắng, đi đến bên ngoài phòng tắm, hướng bên trong kêu lên:"Cần gì thì cứ gọi tôi. Ừm...Nếu như cô thấy không thoải mái, muốn giúp đỡ...thì gọi tôi nha."

Giang Bình ừ, không muốn nói chuyện, hơi nước tràn ngập cả phòng tắm, đứng trước gương đang bị mờ đi vì hơi nước, Giang Bình lại thấy rõ ràng dấu vết in trên ngực mình, nhiều chỗ mạnh nhẹ khác nhau. Giang Bình đứng dưới vòi phun nước, mặc cho nước chảy xuống, làm cho mình không mở mắt ra. Một đoạn ngắn về cảnh say rượu nổi lên trong đầu, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cô ấy nằm trên ngực mình.

Thân thể không tự chủ mà rung một cái, cảnh này lại nhớ được rõ ràng như thế. Cái loại cảm giác này dường như vẫn còn ở trong thân thể mà lan truyền đến tứ chi. Người con gái này, mình hận cô ấy, thương hại cô ấy, nhưng không ngờ lại bị cô ấy giở trò như vậy rồi!

Nước không ngừng đổ xuống. Giang Bình cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cơn sốt đến rất mãnh liệt, Giang Bình không hy vọng mình vẫn còn thân thể trần truồng mà bị bất tỉnh, cuối cùng lại còn phải cần tên khốn Dương Hi kia lôi ra ngoài...

Vì thế Giang Bình vội vàng lên tinh thần để tắm rửa, sau khi lau khô, dùng chút sức lực cuối cùng mặc quần áo tử tế, liền ra khỏi phòng tắm.

Dương Hi vẫn còn lẩn quẩn trên ghế salon. Trí nhớ mơ hồ, không thể xác thực, điều này làm cho người ta càng thêm gấp gáp.

Giang Bình không để ý tới Dương Hi, vịn lan can đi lên trên lầu, cô cần nằm xuống, sau đó ngủ một giấc.

Dương Hi thấy Giang Bình đi rồi, nàng vội vàng cầm cây nạng đi theo sau, đưa tay đỡ Giang Bình. Giang Bình thế nhưng đẩy tay ra, lạnh lùng mở miệng:"Tôi tự mình đi."

Dương Hi bị những lời này của Giang Bình đông lạnh tại chỗ, đây là lời mà bảo mẫu nói với chủ nhân sao? Cô ấy xảy ra chuyện, mình thông cảm với cô ấy, thậm chí có chút ít tự trách, nhưng cái này không phải là lý do để cô ấy có thể lớn lối. Tâm tình vốn áy náy của Dương Hi bị những lời này của Giang Bình quét đi sạch sẽ. Trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: mình khẳng định sẽ không đụng đến cô ấy!

Trong lòng Giang Bình có chút loạn, trước khi vẫn chưa làm rõ sự tình, cô không muốn nói chuyện, huống chi tình trạng sức khỏe hiện tại làm cho cô không có năng lực suy nghĩ. Cô theo bản năng đi đến phòng ngủ của Dương Hi——mặc dù trước khi Dương Khanh đi, có sắp xếp phòng khách cho cô, nhưng hai ngày này, cô căn bản không có đến đó ngủ. Đêm đầu tiên là ở phòng khách xem TV đến ngủ quên, đêm thứ hai, là nhảy cửa sổ vào phòng Dương Hi mà ngủ. Về phần đêm thứ ba, là trải qua trên sàn nhà ở phòng khách!

Vì thế, phòng của Dương Hi ngược lại là nơi duy nhất mà cô đã có giấc ngủ trọn vẹn.

Dương Hi vẫn còn đi theo cô. Có thể là do ý thức trách nhiệm, hay là cảm thông, hay bứt rứt trong lòng, hoặc cũng có thể là cảm xúc nào đó phức tạp hơn. Dương Hi chỉ cảm thấy, món nợ lần này có thể sau này tính, hiện tại cơ thể cô ấy suy yếu, nếu như mình mặc kệ cô ấy, vậy khẳng định là không được.

Vào phòng, Giang Bình ngã đầu nằm ngủ. Dương Hi vội vàng ngăn cô lại, "Tóc còn ướt. Không thể ngủ."

Giang Bình cảm thấy mình đã không còn sức lực nữa rồi. Ai ngờ lại bị Dương Hi bắt ngồi trên ghế. Rồi sau đó, Dương Hi cầm lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc cho cô.

"Cô trước kia, có phải chưa từng sấy tóc cho người khác?" Giang Bình đột nhiên thốt lên một câu như vậy.

Dương Hi gật đầu:"Dĩ nhiên. Cô là người duy nhất."

Giang Bình nhắm mắt lại, bất động, không biết tại sao, những lời này của Dương Hi, làm cho cô cảm thấy ấm áp, ủy khuất trong lòng dường như cũng ít đi vài phần.

- --

Đọc comment của mấy bạn hình như đang chia hai team Giang Bình và Hi nhi nhỉ:)

Hi nhi tỉnh thiệt, mình ăn cho đã rồi nghĩ rằng người khác ăn:D

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi