TÚ ÁI

Cùng Dương Khanh nói chuyện xong, Giang Bình liền trở về phòng thu dọn đồ đạc để rời khỏi Dương gia——trách nhiệm chăm sóc Dương Hi đã kết thúc, vợ chồng Dương Khanh đã trở về, bất luận trong lòng có bao nhiêu lo lắng, Giang Bình cũng không có lý do để tiếp tục ở lại.

Dương Khanh quay về phòng khách, Dương Hi và Dương mẹ vẫn còn đang trò chuyện.

"Giang Bình đâu?" Chỉ thấy ba không thấy Giang Bình, Dương Hi thuận miệng hỏi.

"Đang dọn đồ, ba cùng cô ấy đã nói chuyện qua, công việc chăm sóc con của cô ấy đã hoàn thành, cũng nên trở về Phổ Dương đi làm, tuy nhiên chăm sóc con cũng rất vất vả, cho nên ba đặc biệt cho cô ấy vài ngày nghỉ phép." Dương Khanh cười cười, ngồi xuống ghế salon.

"Vậy.....con đi phụ cô ấy thu dọn một chút." Dương Hi nói xong liền đứng lên chạy lên lầu, quả nhiên, ba mẹ vừa về đến, Giang Bình phải rời khỏi, trong lòng Dương Hi liền nổi lên một trận bối rối——đã có thói quen cô ấy ở cùng mình, ôm, hôn môi, quen với sự vô lại, hài hước của cô ấy, đã quen ngủ trong lòng cô ấy.

Như vậy mình có phải nên giải thích mối quan hệ của hai người với ba mẹ hay không? Nếu được đồng ý, vậy mình và Giang Bình sẽ không cần phải xa nhau.

Dương Hi vừa suy nghĩ vừa lên lầu, ở trên ghế salon phía sau, ánh mắt của vợ chồng Dương Khanh không hẹn mà cùng dừng trên bóng lưng của nàng.

"Phương Bồi nói là thật chăng?" Bóng lưng Dương Hi biến mất ở cầu thang, Dương mẹ mới quay đầu nhìn Dương Khanh với vẻ mặt lo âu.

"Tôi cũng hy vọng không phải sự thật, nhưng tôi không nhìn thấu Giang Bình được, không biết cô ta nghĩ như thế nào." Dương Khanh thở dài một tiếng, sờ sờ trên điếu thuốc.

"Chúng ta làm sao bây giờ đây? Hi nhi giờ thay đổi rất lớn, có lẽ, trị liệu có thể đã xong. Như vậy, Giang Bình sẽ không cần xuất hiện trước mặt Hi nhi nữa. Nhưng mà, ông nói chúng ta có phải nên cùng Hi nhi tâm sự, nói bóng nói gió hỏi một chút suy nghĩ của nó hay không?"

Khói thuốc chậm rãi thở ra, mặt Dương Khanh có chút mơ hồ:"Tôi thấy không cần, chúng ta không cần làm gì cả, chúng ta đã về, Giang Bình nên rời khỏi, cô ta sẽ không có cơ hội tiếp xúc với Hi nhi, mà Hi nhi không thích sẽ không ra ngoài, chúng nó sẽ không có cơ hội gặp nhau. Tôi nghĩ, qua một khoảng thời gian nữa sẽ phai nhạt thôi."

"Vậy chuyện du lịch thì sao?" Dương mẹ cau mày nhìn Dương Khanh:"Hi nhi và Giang Bình đã hẹn phải đi du lịch rồi."

"Đợi Phương Bồi đến rồi nói tiếp." Dương Khanh suy nghĩ, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn vào lối cầu thang đi lên lầu hai.

Dương Hi đẩy cửa phòng Giang Bình, liền nhìn thấy Giang Bình đang ngồi trên giường, xếp lại quần áo vừa lấy từ trong tủ ra, bỏ vào trong hành lý.

Giang Bình ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Hi đứng ngây ngốc ở cửa:"Bảo bối, không nỡ để tôi đi à?"

Dương Hi gật đầu, xoay người đóng cửa, đi đến bên cạnh Giang Bình, giúp cô thu dọn quần áo:"Nhưng không sao, đợi Bình đi rồi, em sẽ cùng ba mẹ nói chuyện, em nghĩ kỹ rồi, chuyện của chúng ta, sau khi được ba mẹ đồng ý, chúng ta lập tức dọn ra ngoài sống. Có ba mẹ ở đây, hơi gò bó một chút, em muốn cùng Bình tự do tự tại ở bên nhau."

Giang Bình ngừng động tác trên tay, giữ lấy mặt của nàng, nhìn thật sâu vào mắt nàng:"Không cần, ba mẹ em bên này, tôi sẽ tìm thời cơ thích hợp mà tự mình nói." Nói xong câu này cô cười lên:"Ngày xưa cưới vợ đều phải đến nhà cầu hôn, tôi muốn cùng em bên nhau, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với ba mẹ em, tôi muốn họ yên tâm giao em cho tôi."

"Em nói thì sẽ càng dễ dàng hơn chút, dù sao, ba mẹ cũng biết em thích con gái, hơn nữa, ba mẹ chỉ có mình em là con, vì hạnh phúc của em, ba mẹ sẽ không phản đối." Dương Hi nghe lời nói của Giang Bình, trong lòng ấm áp. Có đôi khi nghĩ lại, mình vì sao có thể ở bên cạnh Giang Bình cảm thấy vui vẻ, cảm thấy an toàn, chính là bởi vì tâm tư thẳng thắn của cô ấy, bởi vì trách nhiệm cùng rộng lượng của cô ấy.

"Tôi không muốn làm người núp sau lưng vợ, ngoan, bảo bối, chờ đi du lịch về, chờ em quay lại xã hội, chúng ta mới cùng họ nói chuyện được không? Đến lúc đó khi họ hỏi em có đồng ý ở bên tôi hay không, em chỉ cần nói đồng ý, họ hỏi em có thể xa tôi hay không, em chỉ cần nói không thể, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi. Tin tưởng tôi, bảo bối! Tôi có thể giải quyết." Giang Bình ôm Dương Hi vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng:"Lúc tôi không ở đây, phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ rõ thường xuyên kéo màn ra, ánh mặt trời và không khí sẽ làm em có sức sống."

"Ừ, em biết rồi, nhưng không có Bình ở đây, em sẽ không ngủ được." Dương Hi động tình nói.

Giang Bình lại cười khẽ, lại ôm Dương Hi chặt một chút:"Trùi, trước đây là nữ vương, bây giờ biến thành cô vợ nhỏ thích bám người rồi, không có tôi thì ngủ không được......"

"Dám cười em hả!" Dương Hi đỏ mặt, đánh vào tay Giang Bình.

"Không phải, bảo bối, tôi thật sự rất vui, em biết không, con người có từ trường, chỉ có hai người yêu nhau thì từ trường mới hút lẫn nhau, sẽ muốn ôm và đến gần, khi ngủ, chỉ cần cảm nhận được có người yêu mình bên cạnh, cảm nhận được từ trường của người ấy, thì có thể bình yên đi vào giấc ngủ, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không sợ. Có thể ngủ rất ngon. Hi nhi thích ngủ cùng tôi, giải thích rằng Hi nhi yêu tôi, có thể ở trong từ trường của tôi mà cảm thấy yên bình." Giang Bình hôn nhẹ lên lỗ tai Dương Hi, có chút sủng nịch.

"Vậy Bình có thích ngủ với em không?"

"Đứa ngốc, đương nhiên thích, cùng em ngủ thật sự yên tâm, rất ấm áp, thích nhìn dáng vẻ khi ngủ của em, thích vẻ đáng yêu của em khi còn mơ ngủ vào mỗi buổi sáng, thích cảm giác ôm em vào lòng, khi đó cảm thấy dường như có được toàn bộ thế giới, vô cùng thỏa mãn, đương nhiên, cũng thích lúc ở trên người em...... khi vào trong cơ thể em, làm cho tôi cảm thấy tôi là người yêu tốt nhất trên đời. Tôi vì hạnh phúc của em mà hạnh phúc, vì sự vui vẻ của em mà kiêu ngạo."

Dương Hi không nói tiếp, chỉ lẳng lặng tựa vào trong lòng Giang Bình, qua thật lâu mới mở miệng:"Phải thật nhớ em."

"Em cũng vậy. Với lại, lúc không có tôi, đừng ở trước mặt ba mẹ em mà biểu lộ quá nhiều tình cảm đối với tôi nha." Giang Bình quyết định nhắc nhở Dương Hi một chút.

"Vì sao?" Dương Hi ngẩng đầu nhìn Giang Bình, chuyện của hai người sớm muộn gì cũng phải nói cho ba mẹ biết, vì sao phải giấu diếm?

"Tôi vừa mới cùng Dương đổng nói chuyện, nói đến chuyện của em, cũng nhắc tới hai năm phong bế của em, ông ấy không hy vọng em sẽ tìm một người bạn gái, không phải vì ông ấy không thương em, không tôn trọng em, muốn can thiệp vào cuộc sống tình cảm của em, mà là bởi vì hai năm trước em bắt đầu như vậy là vì thích con gái, cho nên, Dương đổng vô cùng lo lắng, ông ấy sợ em bị tổn thương, vì vậy Hi nhi, chúng ta tạm thời đừng để cho ba mẹ em biết chuyện của chúng ta, chờ em quay lại xã hội, họ yên tâm rồi, mới bàn lại chuyện này, được không?" Giang Bình vuốt ve mặt Dương Hi, mềm mịn, trong ánh mắt nghi hoặc của nàng làm cho Giang Bình có chút đau lòng——Không phải không muốn comeout, mà là sợ kết cục không thể khống chế. Không phải không yêu nàng, mà là quá yêu nàng, cho nên phải thật cẩn thận, như đi trên lớp băng mỏng, không muốn có một chút sai lầm nào phá hư tình cảm của hai người.

"Vậy......Được rồi." Dương Hi gật đầu, rời khỏi cái ôm của Giang Bình:"Chuyện du lịch, em sẽ thu xếp xong sớm."

Thu dọn xong, Giang Bình cùng Dương Hi xuống lầu, Dương Khanh nhìn Giang Bình cười nói:"Tôi đưa cô về."

"Không cần đâu Dương đổng, ông và bà Dương hôm nay cũng mới về, đi đường mệt nhọc, không cần phiền. Tôi ra ngoài gọi taxi là được rồi." Giang Bình lễ phép mỉm cười cự tuyệt.

"Em đưa Bình đi. Hành lý thế này không tiện gọi xe đâu." Dương Hi cười nói với Giang Bình, sau đó cầm lấy chìa khóa xe vừa đi ra cửa vừa nói với vợ chồng Dương Khanh:"Ba mẹ nghỉ ngơi đi, con sẽ nhanh trở về."

Vợ chồng Dương Khanh không hẹn mà cùng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ——Trời nắng, ánh mặt trời sáng rực. Dương Hi cư nhiên muốn ra ngoài!

Có vui sướng, có lo lắng, biểu tình phức tạp trên gương mặt già nua của hai người rơi vào trong mắt Giang Bình, cô mỉm cười nói:"Được rồi, vậy Hi nhi đưa tôi đến đường lớn để bắt xe là được rồi."

Dương Hi nhướng mày, từ chối cho ý kiến, sau đó mở cửa cùng Giang Bình rời đi.

Chiếc lá giữa mùa cuối thu đang khẽ rơi rụng, mặt đường sạch sẽ như đang phủ một lớp lá màu hoàng kim, ánh mặt trời rọi xuống phản chiếu một ánh hào quang vàng rực, cảm giác khô thoáng nhẹ nhõm khiến người ta cảm thấy trong lòng đầy an tĩnh.

Dương Hi chậm rãi lái xe trên con đường yên tĩnh bên ngoài tiểu khu:"Trước kia luôn muốn Bình đi, không nghĩ tới, đến lúc Bình thật sự đi rồi, không ngờ luyến tiếc như vậy."

Giang Bình nhìn sườn mặt Dương Hi:"Tạm xa nhau mà thôi, Hi nhi phải biết rằng, chúng ta còn có thời gian cả đời."

"Người yêu nhau luôn như vậy, ở chung với nhau thì hận thời gian ngắn ngủi, chia ly thì hận thời gian quá dài, lúc ở bên nhau, thời gian một ngày trong nháy mắt liền trôi qua, lúc không ở bên nhau, sống một ngày như bằng một năm." Thanh âm Dương Hi buồn bã.

"Hi nhi, dừng xe." Giang Bình nhìn sườn mặt Dương Hi, nỗi u buồn nho nhỏ cùng không nỡ trong ánh mắt của nàng kích thích tâm Giang Bình, một ý nghĩ không muốn bao giờ xa nhau đột nhiên nổi lên mạnh mẽ trong lòng, giờ phút này, không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn ôm, muốn hôn, muốn cho cô ấy biết, mình ở đây.

"Sao vậy?" Dương Hi dừng xe bên đường, xoay đầu nhìn Giang Bình.

Giang Bình lập tức choàng người qua, ôm Dương Hi, đôi môi nóng rực không kiêng nể gì mà hôn lên môi nàng.

Ôn nhu mà triền miên làm cho hai người không ai nguyện ý rời khỏi nụ hôn này, sự ôn nhu mang theo tình yêu say đắm cùng quyến luyến, hô hấp giao hòa, hơi thở vờn quanh, hương vị người yêu quanh quẩn nơi chóp mũi, tham luyến muốn nhiều một chút, muốn lâu một chút.

"Tôi yêu em, Hi nhi." Thanh âm trầm thấp, xuất phát từ đáy lòng.

"Em cũng yêu Bình. Không muốn xa Bình đâu." Không biết từ khi nào thì, tình yêu đã được khẳng định như thế.

"Vậy hiện tại, Hi nhi còn có thể bởi vì không hiểu tôi, mà không biết có yêu tôi hay không không?" Giang Bình thâm tình nhìn Dương Hi.

"Em nghĩ, có lẽ em sai rồi. Con người có thể bởi vì hiểu biết một người mà yêu một người, cũng có thể bởi vì yêu một người mà hiểu biết một người. Nếu em không yêu Bình, thì sao lại đi để ý đến Bình, đợi đến lúc em muốn hiểu Bình, thì tình yêu đã tràn đầy trong lòng em rồi. Hiện tại, với em mà nói, chuyện này không quan trọng, quan trọng là, Bình làm cho em cảm thấy hạnh phúc, làm cho em cảm thấy tràn ngập kích tình." Dương Hi ôn nhu cười, tay xoa lên tóc Giang Bình:"Ở trong lòng em, Bình bao dung, làm cho người ta cảm thấy an toàn, Bình thông minh có trách nhiệm, làm cho người ta kính nể, Bình lãng mạn hài hước, làm cho người ta hạnh phúc, Bình lại giống đứa trẻ, ở trong lòng em làm nũng, Bình nói đi, em nhìn thấy nhiều mặt của Bình như vậy, làm sao có thể không yêu?"

"Hi nhi, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ rõ lời em nói. Tình yêu cùng tín nhiệm của em dành cho tôi, là động lực giúp tôi phá tan tất cả khó khăn."

Ánh mắt giao nhau, ánh mắt của tình nhân mãi mãi đều luyến tiếc đối phương rời đi, không biết qua bao lâu, Giang Bình mới mở miệng:"Đi thôi, nếu không lát nữa ba mẹ em sẽ lo lắng."

Dương Hi gật đầu, khởi động xe đưa Giang Bình đến tuyến đường chính sau khi bắt được xe, thì mới quay đầu xe trở về nhà.

"Dương tiểu thư về rồi! Chú Dương và dì đều đang sốt ruột chờ." Khi Dương Hi vừa mới bước vào nhà thì thanh âm của Phương Bồi vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi