TÚ ÁI

"Cái gì vì sao?" Trương Tử Thanh đưa cho Phương Bồi khăn giấy lau mặt.

"Vì sao, cô nói đi vì sao......" Phương Bồi lại uống, chỉ lo thương tâm, cũng không nói nguyên nhân.

Trương Tử Thanh nhìn đồng hồ treo tường, đã mười một giờ đêm. Trương Tử Thanh suy nghĩ, sau đó nửa ôm nửa dìu Phương Bồi lên trên giường.

Phương Bồi nắm lấy áo của Trương Tử Thanh, hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào cô:"Cô nói đi, đây là vì sao? Vì sao cô ấy lại yêu Giang Bình......"

Trương Tử Thanh thở dài một tiếng thuận theo lực đạo của Phương Bồi, hoàn toàn nằm xuống bên cạnh nàng:"Mỗi người, đều có thể yêu bất kỳ người nào, tình yêu, là tự do."

"Đúng vậy, tình yêu là tự do......tự do......tôi yêu Hi nhi, là tự do......Tử Thanh, tôi vẫn nghĩ Hi nhi sẽ không yêu bất luận kẻ nào......Vì vậy, phần tình cảm này của tôi vẫn luôn đặt dưới đáy lòng. Nhưng cô ấy lại thích Giang Bình, dựa vào cái gì mà thích cô ta......"

"Bởi vì, bất luận người nào cũng đều có thể lựa chọn tình yêu cho mình, Hi nhi cũng giống vậy." Trương Tử Thanh nhìn Phương Bồi đau khổ, có chút cảm khái, thứ tình yêu này, thật sự làm cho người ta mê muội, làm cho người ta phát điên.

"Nhưng cô ấy vì sao không thể yêu tôi? Tử Thanh cô biết không? Tôi ở bên cô ấy đã hai năm rồi, hai năm qua, tôi vì có thể nhìn thấy cô ấy mà cảm thấy vui vẻ, hai năm qua, mỗi một lần Dương Khanh tìm tôi đến nhà, tôi đều vừa vui vừa lo lắng. Bởi vì có thể nhìn thấy Hi nhi, tôi rất vui. Nhưng một khi gọi tôi đến, tất nhiên là thân thể Hi nhi có chuyện, cho nên tôi càng lo lắng. Ai có thể hiểu được cái cảm giác của tôi khi cứ như vậy nhìn cô ấy, chỉ yên lặng mà thích cô ấy trong suốt hai năm qua không?"

Phương Bồi vừa nói vừa rơi nước mắt, dường như lúc này mới ý thức được mình đã ở trên giường:"Chúng ta không phải uống rượu sao? Sao lại ở trên giường? Chúng ta chẳng phải đang chơi xúc xắc sao? Tử Thanh, đêm nay, chính là đêm không ngủ, chúng ta chơi đi, quên chuyện không vui này nọ đi."

"Được, chúng ta chơi, chơi ở trên giường luôn. Nếu mệt thì liền ngủ, tỉnh lại thì chơi, không phải tốt hơn sao?" Trương Tử Thanh buông Phương Bồi ra, sau đó quay về phòng khách đem xúc xắc và rượu đến trên giường.

"Chúng ta tiếp tục đi." Trương Tử Thanh rót rượu vào trong ly, nhưng có suy tính một chút, rượu chỉ rót một ít, "Vậy tôi hỏi cô, Bồi Bồi, theo suy nghĩ của cô, tình yêu là gì?"

"Tình yêu? Đối với tôi, tình yêu chính là đau khổ, là đau khổ mà không thể dứt bỏ, như đã vào xương tủy, muốn quên, không thể quên được, muốn buông tay, lại không thể buông, muốn đạt được, nhưng lại không chiếm được......Tình yêu chính là bi kịch." Phương Bồi nói xong, lau nước mắt, có vẻ thanh tỉnh một chút:"Thật xin lỗi, thất lễ rồi, vậy tôi hỏi, Tử Thanh, Giang Bình thật sự không phải là bác sĩ tâm lý sao?"

Trương Tử Thanh điềm tĩnh nói:"Cô ấy là bác sĩ tâm lý."

"Vậy cô ta chính là đã lừa gạt Hi nhi?" Cảm xúc của Phương Bồi lại kích động lên:"Cô trước kia gạt tôi, cô và cô ta đều gạt tôi!"

"Câu hỏi này trả lời xong rồi, bây giờ đến tôi." Trương Tử Thanh tiếp tục nói:"Vậy Bồi Bồi cảm thấy yêu một người, cô muốn nhất là điều gì?"

"Muốn nhất, là cô ấy vui vẻ và hạnh phúc, vì vậy mỗi lần tôi nhìn thấy cô ấy, đều rất đau lòng, cô ấy lâm vào khốn cảnh, mà tôi không thể giúp, trong lòng của cô ấy có rất nhiều bi thương, nhưng mà tôi không thể làm cho cô ấy vui vẻ lên, tôi có thể trị tốt vết thương trên người cô ấy, nhưng lại không chạm đến được nỗi đau trong lòng. Tôi chỉ có thể đứng nhìn, sau đó đau khổ, lại bất lực."

"Nhưng mà Giang Bình có thể." Trương Tử Thanh nắm lấy tay Phương Bồi:"Bồi Bồi là một người lương thiện, mà người lương thiện sẽ luôn sợ hãi người mình yêu bị thương tổn, luôn hy vọng người mình yêu có thể vui vẻ, cho dù, mình gánh vác nhiều một chút, cũng không chối từ. Vì vậy, hai năm qua, Bồi Bồi đặt Hi nhi dưới đáy lòng, yêu, cũng sẽ không dễ dàng nói ra, chính là yên lặng chú ý cô ấy, quan tâm cô ấy, đau lòng cho cô ấy, Bồi Bồi......lòng của cô, tôi đều hiểu được."

Phương Bồi tựa vào đầu giường, đỏ mặt bất đắc dĩ cười:"Cô biết thì thế nào? Hi nhi không biết."

"Tôi, tôi biết, vì vậy, tôi yêu cô, trái lại, Hi nhi biết thì lại thế nào? Bồi Bồi, cô biết không? Tình yêu cũng không phải là trao đổi đồng giá, cũng không phải cô trả bao nhiêu, thì nhất định có thể nhận được bấy nhiêu, cô khao khát tình yêu của đối phương, có lẽ những gì đối phương cần cũng không phải là cô, trên thực tế, chúng ta đều đang tìm một người phù hợp, chúng ta cần đối phương." Trương Tử Thanh chân tình nhìn Phương Bồi, hy vọng đêm nay có thể cởi bỏ gút thắt trong lòng nàng.

"Nhưng tôi im lặng yêu cô ấy lâu như vậy, vì cô ấy trả giá nhiều như vậy, một lòng của tôi đều đặt trên người cô ấy......Cô có hiểu loại đau khổ này không." Thanh âm Phương Bồi bi thương, khóe mắt lại có nước mắt chảy xuống.

"Khúc mắt của Hi nhi, chỉ có Giang Bình có thể mở ra, cô biết không. Nếu nói cả đời này có ai có thể làm cho Hi nhi hạnh phúc, tôi nghĩ, chỉ có Giang Bình, mấy tháng trước, Dương Khanh tìm tôi, để cho tôi tiếp nhận Dương Hi, trở thành người bác sĩ tâm lý không biết thứ mấy của cô ấy. Sau khi tôi gặp cô ấy, rõ ràng hiểu được, lòng của cô ấy đã rất bế tắc, cô ấy đối với mọi người bên ngoài rất lễ phép, nhưng vĩnh viễn không muốn tiếp nhận bất luận kẻ nào, tôi là bác sĩ tâm lý, tôi bất lực khi không thể dẫn dắt cô ấy quay về cuộc sống, nhưng lại có thể dễ dàng đoán được muốn dẫn dắt cô ấy quay về cuộc sống là chuyện khó khăn cỡ nào. Bác sĩ tâm lý không thể, bản thân cô ấy không thể, người thân của cô ấy đương nhiên cũng không thể. Chỉ có Giang Bình có thể. Hai người họ gặp nhau, hơn nữa còn hợp với nhau, trong lòng Hi nhi từng có bao nhiêu đau khổ tuyệt vọng mới làm bản thân mình lâm vào nỗi cô độc vạn kiếp bất phục như thế? Nhưng mà Giang Bình đến gần rồi, làm cho cô ấy có thể bước ra, Bồi Bồi, cô không cảm thấy, những gì xảy ra giữa họ rất hiếm có sao?"

Phương Bồi giật giật khóe môi, ngẩng đầu nhìn trần nhà:"Vì là bác sĩ tâm lý, cho nên dễ gần gũi hơn sao?"

"Bồi Bồi, có phải là bác sĩ tâm lý hay không không quan trọng, có phải dễ gần gũi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, Hi nhi đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau khổ ngày xưa, cô ấy sống lại rồi. Đây là kỳ tích của tình yêu. Bồi Bồi, cô hy vọng Hi nhi quay lại đau khổ trong quá khứ, hay là sống dưới ánh mặt trời?"

"Đương nhiên là sống dưới ánh mặt trời, hai năm qua, tôi không có ngày nào không hy vọng cô ấy vui vẻ trở lại." Phương Bồi cười.

"Vì vậy, tại sao phải phủ định Giang Bình là người quan trọng trong sinh mệnh của Hi nhi? Bồi Bồi, tình yêu đến thì đã đến rồi, đối với cô mà nói là như vậy, đối với Hi nhi và Giang Bình mà nói cũng là như vậy, đương nhiên......với tôi mà nói, cũng là như vậy. Chúng ta đều đang tìm một người yêu phù hợp, làm cho đối phương vui vẻ, cho đối phương hạnh phúc."

"Tử Thanh, cô nói, năm đó nếu tôi nói cho Hi nhi biết, tôi yêu cô ấy, vậy cô ấy sẽ chú ý đến tôi nhiều một chút hay không, hoặc là cũng có thể cùng tôi đi đối mặt với quá khứ, cùng nhau đi ra khỏi đau khổ hay không, chúng tôi cũng có thể đi đến một tương lai tốt đẹp?"

"Quá khứ là không thể giả thiết. Nhưng tôi nghĩ nếu cô thật sự làm như vậy, lấy tình trạng Hi nhi vào mấy tháng trước lúc tôi gặp cô ấy thì tôi nghĩ, cô ấy không chỉ sẽ cự tuyệt cô, hơn nữa còn không bao giờ muốn gặp cô nữa. Với lại còn một chuyện chính là, cô không có khả năng giống Giang Bình hiểu biết cô ấy như vậy. Cô không thể giúp cô ấy thoát khỏi."

"Lại là bởi vì cô ấy là bác sĩ tâm lý phải không? Bác sĩ tâm lý thật sự có nhiều chỗ rất tốt. Có thể nhìn thấu tâm tư người khác, có thể dẫn dắt tư tưởng người khác, có thể dễ dàng làm cho người khác yêu mình......" Phương Bồi cười khổ, mình giống như con cá nằm trên bờ cát dưới ánh mặt trời, không thể tự cứu, càng không thể cứu người.

"Cô muốn biết thái độ Giang Bình đối với tình yêu sao? Như vậy tôi nói cô biết, Giang Bình 28 tuổi, cô ấy chưa bao giờ nói chuyện yêu đương với bất kỳ kẻ nào, Hi nhi là người duy nhất cô ấy yêu. Mặc kệ là nam hay nữ, Hi nhi là duy nhất. Vì vậy, cô ấy hiểu biết Hi nhi, hiểu biết lòng người, không chỉ sẽ không thương tổn Hi nhi, ngược lại sẽ làm Hi nhi càng thêm vui vẻ. Bởi vì Giang Bình biết làm như thế nào mới tốt cho Hi nhi, làm như thế nào để Hi nhi vượt qua quá khứ, làm như thế nào để Hi nhi hưởng thụ cuộc sống hưởng thụ tình yêu."

"Như vậy còn cô, cô cũng là bác sĩ tâm lý." Phương Bồi dời ánh mắt sang người Trương Tử Thanh.

"Tôi trải qua chuyện tình yêu rất nhiều lần." Trương Tử Thanh không chút nào giấu diếm, trả lời gọn gàng dứt khoát:"Tôi và Giang Bình, đều là dạng người khao khát tình yêu, chẳng qua phương pháp của tôi và cô ấy không giống nhau, cô ấy là thà thiếu không ẩu, tin tưởng người yêu mình kia tất nhiên sẽ ở thời gian đặc biệt địa điểm đặc biệt, bỗng nhiên chạm mặt, thì đó chính là mục tiêu trong đời, chỉ duy nhất một người. Mà tôi không phải vậy, tôi luôn luôn tìm kiếm tình yêu, luôn luôn tìm kiếm một người có thể cùng tôi hưởng thụ sinh mệnh, hưởng thụ tình yêu, vì vậy tôi luôn quan sát, không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, tôi sợ lúc tôi không để ý, thì người chân mệnh kia của tôi sẽ lướt qua khỏi người tôi. Thực tế, tôi càng bi quan hơn Giang Bình."

Trương Tử Thanh nói xong không khỏi cười:"Người bi quan luôn sợ bỏ lỡ, vì vậy tôi luôn tìm kiếm."

"Tìm được rồi sao?" Phương Bồi giương mắt nhìn Trương Tử Thanh.

"Khi tôi nhìn thấy cô ở quán cà phê, tôi đột nhiên hiểu ra cách nói của Giang Bình, cuộc đời của con người, tất nhiên sẽ có một người ở thời gian đặc biệt địa điểm đặc biệt mà chờ đợi bạn, bất luận bạn đã trải qua bao lâu, bất luận bạn đã gặp qua bao nhiêu người, nhưng khi bạn gặp được người đó, bạn đột nhiên sẽ bị luân hãm, lúc đó bạn đột nhiên sẽ trở nên nhút nhát, sợ thất bại, cũng sẽ đột nhiên trở nên rất thông minh, sẽ hưng phấn, sẽ không yên, sẽ ở trong chờ đợi tràn ngập mong mỏi......"

"Ý cô......nói là......"

Trương Tử Thanh cười:"Tôi nói đương nhiên là cô. Nếu không phải cô, tôi sao lại theo tới Côn Minh?"

"Nhưng cô lúc trước vì sao gạt tôi? Cô nói cô và Giang Bình không quen thân." Phương Bồi vẫn không hiểu nổi.

Trương Tử Thanh cười:"Chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau, hôm đó, tôi đến quá cà phê chờ cô, không ngờ đụng phải Giang Bình. Tôi nói cho cô ấy biết tôi thích một cô gái, chờ sau khi cô đến, tôi sẽ chỉ cô ấy xem, nào ngờ cô ấy nói là biết cô. Sau đó nói cho tôi biết tên và nghề nghiệp của cô, tuy nhiên, Giang Bình lại nói cho tôi biết, cô và cô ấy có chút hiểu lầm, vì vậy, nếu tôi muốn tạo ấn tượng tốt với cô, tốt nhất là nói tôi và cô ấy không quen thân. Lúc ấy Giang Bình có việc gấp, vội vàng bỏ đi. Không có giải thích rõ ràng, quan hệ của các người, cũng là sau này Giang Bình mới nói cho tôi biết."

"Vì thế, cô liền nói cho tôi biết, cô và cô ta căn bản không quen thân?" Phương Bồi nhướng mi.

"Tình yêu sẽ làm người ta dễ sợ hãi." Thanh âm Trương Tử Thanh thấp xuống.

"Vậy vì sao hiện tại cô lại không sợ nữa?" Phương Bồi từ trong ánh mắt của Trương Tử Thanh nhìn không thấy sơ hở, cô nói là sự thật.

"Tình yêu cũng sẽ làm cho người ta dũng cảm. Bởi vì, tranh thủ có lẽ vẫn bị mất đi, mà bỏ qua thì vĩnh viễn không thể đạt được. Bồi Bồi, nếu cô cũng giống như tôi, cảm thấy Giang Bình đối với Hi nhi mà nói là lựa chọn tốt nhất, Giang Bình có thể làm cho Hi nhi thoát khỏi đau khổ, như vậy tôi nghĩ, Bồi Bồi sẽ không ngại mở ra cho mình một cánh cửa tình yêu khác. Tôi ở bên ngoài cửa chờ cô." Trương Tử Thanh nói lời thâm tình.

Phương Bồi nhìn cô thật lâu:"Nếu tôi cự tuyệt thì sao?"

"Cô có quyền lựa chọn, mỗi người đều có quyền lựa chọn, tôi đã chọn tình yêu, chính là đang chờ đợi lựa chọn của cô, nếu cô chọn tôi ở lại, như vậy chúng ta có thể nếm thử bắt đầu mới, nếu cô chọn để tôi rời đi, như vậy tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của cô, trước khi cô yêu người khác, tôi sẽ giữ lại tình yêu của tôi, sau khi cô yêu người khác, tôi sẽ điều chỉnh bản thân, đi tìm tình cảm thuộc về mình."

"Giống như......giống như tôi đối với Hi nhi......tôi đem tình yêu của tôi trao ra, chờ đợi lựa chọn của cô ấy, chẳng qua, cô ấy chọn là một người khác......Mà tôi, có phải cũng nên đi tìm tình cảm thuộc về mình hay không?" Phương Bồi thì thào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi