TỪ ẢNH VỆ ĐẾN HOÀNG HẬU

Bọn họ ra ngoài đi dạo trong chốc lát tay không mà về, nhưng sau khi hồi phủ, Tiêu Vị Tân lại lập tức phái Vọng Trần ra ngoài.

Vọng Trần mờ mịt ấn theo phương vị mà Vương gia đã nói tìm được sạp hàng kia, thừa dịp lão bản vẫn chưa thu quán mua bộ cài tóc một lời khó nói hết mà Du Thư xem trọng, bỏ vào túi mang về. Hắn một đường đều suy nghĩ vì sao Vương gia lại muốn mua thứ này, vừa nhìn đã thấy là dùng cho nữ hài tử, hay là Vương gia coi trọng cô nương nào?

Nhưng với thân phận của Vương gia, nếu thật sự muốn tặng thứ tốt cho cô nương thì cũng nên đến điền bảo trai bảo người lựa chọn đưa đến vương phủ, đồ vật bày bán ở quán ven đường nghĩ thế nào cũng không thích hợp với thân phận của Vương gia, chẳng lẽ đây là sở thích đặc thù của cô nương kia?

Vừa nghĩ đến khả năng này, bước chân của Vọng Trần liền nhẹ nhàng hơn hẳn, đi theo Vương gia nhiều năm như vậy nhưng hắn cũng chưa từng thấy y động tâm đối với cô nương nào, nếu như thật sự có người như vậy, bên cạnh Vương gia rốt cuộc cũng có người tri tâm thể minh rồi.

Thu được đồ vật, Tiêu Vị Tân vẫn cảm thấy cực kỳ cay mắt, ước lượng ở trong tay nhìn ngó một lát, ngẩng đầu hỏi Vọng Trần: “Ngươi cảm thấy…… Thứ này như thế nào?”

Vọng Trần vẻ mặt hỉ khí dương dương phảng phất như sắp sửa làm cha, cho rằng Vương gia nhà mình tình đậu sơ khai, đang lo lắng lỡ như tặng đồ vật cô nương kia không thích, không nhịn được mà gật đầu cổ vũ y: “Thuộc hạ cảm thấy vật ấy rất tốt, nhìn liền thấy không khí vui mừng!”

Tiêu Vị Tân hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, không ngờ ánh mắt của Vọng Trần thế nhưng cũng tục tằng như vậy.

Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, Tiêu Vị Tân vẫn cẩn thận đặt bộ cài tóc kia vào trong tráp, bỏ vào ngăn kéo trong thư phòng, bộ dạng có vẻ là không định đưa cho ai.

Kỳ thật y cũng không hiểu vì sao mình lại muốn lén lút sai Vọng Trần cố ý đi mua nó về, thứ này bất kể là phẩm tướng hay thủ công đều không thể nói là đẹp, nữ tử nhà bình dân đeo thì còn có thể, nhưng hoàn toàn không lọt được vào mắt của y, thế nhưng y lại rất để ý đến ánh mắt ngay lúc đó của tiểu ảnh vệ, tựa như hắn thật sự thích thứ này.

Bởi vậy khi vừa trở về, Tiêu Vị Tân trầm tư hồi lâu, rốt cuộc vẫn là sai Vọng Trần nhân trời còn chưa tối mà mua về, rồi lại không biết mua để làm gì, đành phải cất vào tráp gác xó.

Đừng nói là người khác, mà ngay cả bản thân Tiêu Vị Tân cũng không thể giải thích được hành vi quỷ dị của mình.

Mà Du Thư đối với chuyện này thì lại hoàn toàn không biết gì cả, trên thực tế qua ngày hôm sau hắn đã liền quên mất bộ cài tóc kia, nhớ tới ngày hôm qua đánh bầm dập nam hai ở chợ, Du Thư liền u sầu đầy mặt, như vậy chẳng phải việc hợp tác lại càng thêm khó khăn rồi hay sao?

Trong nguyên tác, thân thế của nam hai và nam chính đều có điểm tương đồng, họ đều là những người nhi tử không được sủng ái, vốn dĩ không hề có liên quan gì đến việc kế thừa vương vị, ẩn nhẫn bí mật mưu đồ, cuối cùng thành tựu nghiệp lớn. Nhưng điểm bất đồng chính là, Tiêu Vị Tân lúc ban đầu là xuất phát từ mục đích báo thù, bản chất cũng không phải là người thô bạo, mà Na Tô Đồ lại hoàn toàn xuất phát từ dã tâm dục vọng, thủ đoạn cũng càng thêm âm ngoan.

Ở đoạn sau hai người cũng từng có một lần chính diện đối cương, có điều chung quy hào quang nhân vật chính vẫn mạnh hơn một chút, Na Tô Đồ cuối cùng sẽ dẫn theo bộ lạc của mình di cư tới mảnh đất thích hợp hơn cho việc sinh tồn, bởi vì khu vực biên cảnh đã dần dần sa mạc hóa, không còn thích hợp cho con người sinh sống nữa, từ đó hai người bọn họ liền không còn cơ hội để giao thủ.       

Nếu nam chính có thể hợp tác với Na Tô Đồ, điều này không thể nghi ngờ sẽ giúp cho mọi việc trở nên đơn giản hơn một ít, nhưng nhìn tình thế phát triển ngày hôm qua, xem ra khả năng xảy ra ý niệm này là không lớn.

Ai, xúc động hại chết người, lúc ấy nếu hắn không xuống tay nặng như vậy thì tốt rồi.

Du Thư từ đầu đến đuôi đều không đặt ý đồ của Na Tô Đồ đối với mình vào trong đầu, ở trong mắt hắn, giữa nam nhân với nam nhân không có khả năng sinh ra loại cảm tình này, nam nhân thì có gì tốt?

Là muội tử không đủ ôn nhu, hay là không đủ đáng yêu?

Nhìn nữ chính mà xem, cả Họa Xuân cô nương nữa, ai mà không phải tiểu thiên sứ chứ?

Nói đến nữ chính…… Du Thư nhớ tới hình như là rất lâu rồi chưa nghe qua tin tức của nàng, theo lý thuyết, nếu cốt truyện phát triển như bình thường, lúc này nam chính và nữ chính đã sớm đi tuyến tình cảm rồi, như thế nào hiện tại ngay cả một chút động tĩnh cũng không có???

Du Thư phiền muộn ngồi xếp bằng trong sân huấn luyện ở Ảnh Vệ doanh, lão phụ thân hắn đây thật muốn tan nát cõi lòng.

Hôm nay là ngày tổ chức thi đấu xếp hạng mỗi năm một lần của Ảnh Vệ doanh, giống như khảo hạch tích hiệu, bọn họ cũng có quy tắc hoạt động của riêng mình. Mỗi năm vào đầu năm sẽ dựng lôi đài tiến hành xếp hạng lại một lần nữa, như vậy liền có thể làm cho các ảnh vệ đều tràn ngập ý chí chiến đầu, ai mà không có tâm tiến tới chứ? Mười hạng đầu bảng có sức dụ hoặc quá lớn, mọi người đều muốn tranh nhau leo lên trên.

Nếu có người rớt khỏi mười hạng đầu, như vậy người sau tất nhiên sẽ thăng hạng, bởi vậy mọi người ngày thường cũng không dám chậm trễ huấn luyện. Nhưng tình huống bị người khác thế chỗ này rất ít khi phát sinh, ít nhất bộ mặt của mười hạng đầu bảng đã được bảo trì ba năm chưa từng bị đánh vỡ.

Tiêu Vị Tân có nghe Tạ Phi Viên nói qua hôm nay là ngày khảo hạch, vốn dĩ y có thể giống như năm ngoái, ghé qua nhìn một cái liền thôi, nhưng không biết như thế nào khi vừa nhớ tới Du Thư, y thế nhưng lại phá lệ hu tôn hàng quý mà tự mình quan khán đến kết cục, làm cho nhóm ảnh vệ ở đây ai cũng đều thụ sủng nhược kinh.

Tiêu Vị Tân ngồi trên khán đài cao, có thể thấy rõ hành động của mọi người trên lôi đài, còn lại chính là cuộc đua giành mười hạng đầu bảng, cơ bản là không có trì hoãn gì, kế tiếp Du Thư cũng chỉ phải đợi đánh một trận với Ảnh Nhị phân thắng bại là được, hắn có thể nhận thấy tầm mắt của Tiêu Vị Tân vẫn luôn chăm chú dừng ở trên người mình, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn, Du Thư không mặt dày đến mức cho rằng y đến đây là vì mình, chỉ cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt để biểu hiện.

Rốt cuộc cũng đến phiên hắn và Ảnh Nhị lên sân khấu, nhóm ảnh vệ ở phía dưới liền bắt đầu hưng phấn giống như được tiêm máu gà, cao thủ quyết đấu mới là màn xuất sắc nhất, mỗi năm trận đấu giữa Ảnh Nhị và Ảnh Tam đều vô cùng đẹp mắt, Ảnh Tứ thậm chí còn lén lút mang đậu phộng đến ném vào miệng nhai nhai, Ảnh Lục nhảy cẫng lên hô cố lên, Ảnh Thập lòng tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Du Thư.

So với ám sát, Ảnh Nhị lại thích đối chiến hơn, hắn nội lực hồn hậu mà hàm súc, một phen kiếm sử đắc uy vũ sinh phong, người có thể chống đỡ được một kiếm của hắn rất ít, Du Thư cũng xem như một trong số đó.

Du Thư thì lại thích hợp với ám sát hơn là đấu chính diện. Các chiêu số của hắn tương đối đều không cậy mạnh, ở hình thể hắn không chiếm ưu thế, nhưng thân hình thoăn thoắc động tác nhanh nhẹn, tụ tiễn ngân châm dùng đến xuất thần nhập hóa, Ảnh Nhị phải tập trung tinh thần cao độ mới không bị trúng chiêu.

Tuy rằng bao giờ cũng ấn hắn trên mặt đất mà đánh.

Sau mười lăm phút, kết quả thi đấu liền ra, Ảnh Nhị hiểm hiểm mới áp qua một đầu chiến thắng trận đấu. Như vậy tính ra, xếp hạng của nhóm ảnh vệ không có biến động quá lớn, mười hạng đầu bảng xem như được bảo toàn.

Tiêu Vị Tân xem thi đấu xong đường trường có thưởng, Du Thư được thưởng bạc liền trong lòng cao hứng.

Chờ đến khi những người khác đều giải tán, Tiêu Vị Tân gọi Du Thư lại, Tạ Phi Viên nhìn ra Vương gia hóa ra là vì hắn mà đến, tất nhiên cũng rất vui mừng, người nối nghiệp mình bồi dưỡng ra được Vương gia coi trọng, ngày sau nhất định không thể hạn lượng.

Trong sân huấn luyện thực mau chỉ còn lại hai người bọn họ, Du Thư ôm bạc đứng tại chỗ, Tiêu Vị Tân không bắt hắn quỳ cũng không cho hắn nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì.

“Vì sao lại không thắng?” Tiêu Vị Tân sau một lúc lâu mới đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.

Tròng mắt Du Thư hơi giật giật, nhưng lại không trả lời: “Vương gia đang nói gì vậy ạ?”

“Đừng giả vờ.” Tiêu Vị Tân quay đầu nhìn hắn, trên mặt có chút không cao hứng, “Thực lực của ngươi cũng không kém hơn Ảnh Nhị, vì sao phải cố ý thua hắn?”

“Ta nhìn rất rõ ràng, một chiêu cuối cùng kia ngươi không phải là thật sự không thể tránh thoát.”

Du Thư suy nghĩ trong chốc lát, lưỡng lự liệu có muốn nói thật hay không.

Kỳ thật nguyên nhân rất phức tạp, nhưng cũng rất đơn giản.

“Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ đích xác không phải cố ý muốn thua, chỉ là không muốn làm ‘Ảnh Nhị’ mà thôi.”

“Có ý gì?” Tiêu Vị Tân không hiểu.

Du Thư thở dài, “Ngài không cảm thấy ‘lão nhị’ rất khó nghe sao?”

Tiêu Vị Tân: “……”

“Trong đầu của ngươi cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy?” Tiêu Vị Tân bất đắc dĩ nhìn hắn.

Du Thư nghe ra sự dung túng ẩn giấu trong lời nói của y, cúi đầu đáy mắt có chút ý cười.

“Nơi này gió lớn, Vương gia có muốn đi về nghỉ ngơi trước hay không?” Du Thư nhìn nhìn mặt trời dần dần ngả về tây, lo lắng gió đêm quá lạnh có thể khiến y bị cảm mạo hay không.

Quan trọng nhất chính là—— nhà ăn sắp có cơm. Hắn phải lập tức đi đoạt cơm, bằng không sẽ bị mấy huynh đệ như lang như hổ kia cướp sạch, đêm nay nghe nói lại có chân vịt, hắn thích các loại chân động vật, nôn nóng vì chưa thể rời đi.

Tiêu Vị Tân cũng không cảm thấy lạnh, nhưng y cũng không biết mình lưu lại thì còn có thể làm cái gì, nương theo ánh chiều tà hoàng hôn, y có thể nhìn thấy một vẻ ôn nhu trong đôi mắt của tiểu ảnh vệ.

Hẳn là ôn nhu đi……

Tiêu Vị Tân không xác định mà nghĩ, hai chữ “theo ta” đã sắp sửa thốt ra khỏi miệng liền bị y cố nuốt trở vào, trầm mặc cất bước rời đi.

Vừa rồi trong nháy mắt kia, Tiêu Vị Tân đã thật sự muốn mang hắn rời khỏi Ảnh Vệ doanh, nhưng lý trí cuối cùng đã lớn hơn hết thảy.

Y không thể sa vào sắc đẹp, đại kế báo thù còn chưa bắt đầu, y nào có thể cho phép mình hưởng lạc.

Du Thư nhìn theo bóng dáng y rời đi, không biết vì sao lại nhìn ra được một chút tiêu điều cô độc.

Ai, nam chính cô đơn như vậy nhìn thật thê thảm, mắt thấy đã 24 mà vẫn còn là cẩu độc thân, sao cốt truyện của nữ chính còn chưa bắt đầu vậy? Chẳng lẽ cẩu hoàng đế thật sự bắt nhốt người lại không cho đi sao?

Nếu tuyến tình cảm của nam nữ chính xảy ra vấn đề, hắn có thể sẽ sầu đến mức buổi tối đều ngủ không ngon.

Đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, Du Thư lại nhớ tới mình phải đến nhà ăn đoạt cơm, trong lúc vội vàng còn không quên nhét bạc vào trong túi, bước đi nhẹ nhàng chạy về, nghĩ đến việc bạch bạch liền có mười lượng bạc, tâm tình tốt đến độ có thể bay lên.

Mà Tiêu Vị Tân khi đi đến cửa Ảnh Vệ doanh, ma xui quỷ khiến lại quay đầu nhìn thoáng qua, trên mặt đất trống trải không có ai, không nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia nữa.

Không nhìn thấy người kia, đáy mắt của Tiêu Vị Tân có chút giãy giụa do dự.

Có lẽ, y nên khắc chế bản thân một chút, đừng chú ý đến hắn như vậy.

Chỉ cần không nhìn thấy thì sẽ không có ý tưởng, Tiêu Vị Tân chậm rãi đi về phía trước, y phát hiện mình đối với tiểu ảnh vệ bao giờ cũng chú ý quá mức bình thường, vừa thấy hắn liền không cách nào khống chế được cảm xúc nào đó của mình.

Nhưng hắn chẳng qua chỉ là một ảnh vệ mà thôi.

Chỉ là một ảnh vệ hèn mọn, về sau còn có rất nhiều.

Tiêu Vị Tân dừng bước, ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần sẩm tối.

Một vòng cô nguyệt treo trên màn trời đen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi