TỪ ẢNH VỆ ĐẾN HOÀNG HẬU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Vị Tân tính toán ở lại trong chùa thêm hai ngày, hiếm khi ra ngoài một chuyến, hà tất phải sốt ruột trở về, vả lại y cũng thật sự phiền Tiêu Vị Thâm, tránh ở nơi thanh nhàn này nghỉ ngơi một chút cũng tốt, đỡ phải trở về đối phó với hắn.

Ở nơi này cũng không chỉ có y là có ý nghĩ như vậy, Dương Thất Huyền cũng xin miễn thượng triều mấy ngày, hắn cũng không thích tình cảnh chướng khí mù mịt trên triều, dứt khoát ở lại sương phòng cách vách. Buổi tối, Tiêu Vị Tân ở đại diện nghe tăng nhân niệm kinh, chỉ chốc lát sau bên cạnh liền xuất hiện thêm một người.

“Vương gia.” Dương Thất Huyền cung kính hành lễ.

Tiêu Vị Tân lên tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn mấy hòa thượng đang chuyên tâm niệm kinh kia, Dương Thất Huyền cũng không tiện cứ như vậy mà rời đi ngay, đành đứng cùng y trong chốc lát, bỗng nhiên cảm khái nói: “Những hòa thượng này cả ngày tại đây tụng kinh cầu phúc, cũng không biết rốt cuộc có thật sự hữu dụng hay không.”

“Tướng quân có ý gì?” Tiêu Vị Tân quay đầu hỏi hắn.

Trong mắt Dương Thất Huyền mờ mịt, thở dài thật sâu: “Các tướng sĩ bên ngoài chém giết chinh chiến mới có được một khắc thái bình hiện giờ, nếu như tụng kinh niệm phật thật sự hữu dụng, nào còn cần đến chúng ta nữa.”

“Hiện giờ thế cục thiên hạ vẫn chưa hoàn toàn an ổn, Hoàng thượng lại…… Nghe nói gần đây trong cung mời đến một cao nhân dân gian, Hoàng thượng tôn sùng vô cùng, cả ngày chỉ vội vàng hỏi chuyện bói toán. Mạt tướng thật sự không hiểu, vì sao phải ký thác vận mệnh quốc gia lên những thứ thần quỷ hư vô mờ mịt này.”

Có lẽ là bởi vì Dương lão tướng quân mấy hôm trước ở trong triều bị Hạ thừa tướng chèn ép, lại bị Tiêu Vị Thâm tước đoạt một bộ phận quân quyền, trong lời nói của Dương Thất Huyền cũng không nhịn được mà mang theo một chút oán giận, đối với dòng dõi nhà tướng trung quân ái quốc như bọn họ mà nói, loại sự tình này có sức đả kích phi thường to lớn, hắn còn trẻ, tất nhiên cũng biết xúc động, cư nhiên lại buộc miệng thốt ra những lời như vậy ở trước mặt Tiêu Vị Tân, có thể thấy được hắn đích xác là tính tình thẳng thắn.

“Tướng quân ăn nói cẩn thận.” Tiêu Vị Tân khuyên nhủ, “Nói những lời này ở trước mặt bổn vương có thể không sao, nhưng ngàn vạn không thể để người khác biết được. Tai vách thì mạch rừng, hoàng huynh hiện giờ lại đang nơi chốn dõi sát các ngươi, hành sự tất phải cẩn thận.”

Dương Thất Huyền đương nhiên cũng biết đạo lý này, có lẽ bởi vì thanh danh của Tiêu Vị Tân vẫn luôn là một “nhàn vương”, không ưa đấu tranh triều chính, bởi vậy nên hắn mới không tự chủ được mà buông lỏng phòng bị, nói ra những lời không nên nói.

“Mạt tướng cùng Tần Vương điện hạ có chút giao tình, thường nghe hắn nhắc tới ngài.” Dương Thất Huyền thành khẩn nói, “Nhân vật tựa như Vương gia đích xác là hiếm thấy, mạt tướng nghe nhiều cũng có chút tò mò, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội kết bạn.”

Tiêu Vị Tân cười khổ: “Thiếu tướng quân quá khen, ta còn chưa đa tạ ngươi đã chiếu cố cho đệ đệ ngu dốt kia của ta.”   

“Tần Vương điện hạ cũng không ngu dốt.” Dương Thất Huyền nhìn Tiêu Vị Tân, nói thẳng: “Ngài vì sao phải khiến hắn che giấu bản thân? Hắn một thân hảo võ nghệ, lại rất có thiên phú đánh giặc, vì sao Vương gia không để hắn nhập ngũ?”

Dương Thất Huyền dừng một chút, lại nói tiếp: “Tuy rằng làm thần tử thì không nên vọng nghị quân vương, nhưng…… Hoàng thượng ngài ấy có đôi khi hành sự đích xác là không được ưa chuộng.”

“Ngay cả thiếu tướng quân cũng đều biết đến, bổn vương nào có thể không hiểu?” Tiêu Vị Tân thở dài một tiếng, “Từ nhỏ Vị Minh đã có chí hướng tòng quân kiến công, đáng tiếc hắn đầu thai sai rồi, một hai phải sinh ra trong nhà đế vương. Hai huynh đệ chúng ta gia tộc mẫu phi bạc nhược, không được phụ hoàng yêu thích, hoàng huynh sau khi đăng cơ thì lại…… Ngươi cảm thấy trong tình cảnh như vậy, nếu muốn bảo hộ hắn, ta còn có thể làm thế nào đây?”

Dương Thất Huyền cũng trầm mặc, hắn biết những hành vi đó của Hoàng thượng là sai trái, trong lòng cũng không hoàn toàn nhận đồng, nhưng con cháu thế gia trong rất nhiều thời điểm đều không có quyền lựa chọn, bậc cha chú vẫn luôn dạy dỗ hắn phải trung với quân vương, cho dù đức hạnh của đương kim Thánh thượng có không thích hợp, bọn họ đều không có lựa chọn nào khác.

Đúng như cái gọi là, quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Các hán tử tòng quân sa trường như bọn họ phần lớn đều thưởng thức lẫn nhau, Dương Thất Huyền nhìn ra Tiêu Vị Minh là một nhân tài đáng bồi dưỡng, nhưng lại vì sinh tồn mà bị mai một ở kinh thành, chỉ có thể làm một Vương gia vô năng, sâu trong nội tâm cũng tiếc thay cho hắn.

Tiêu Vị Tân cũng không nhiều lời, y biết cách làm người của Dương Thất Huyền, muốn khuyên hắn quay đầu ngay lúc này là chuyện không tưởng, có rất nhiều việc nếu chưa thể tận mắt chứng kiến thì sẽ không cách nào rút ra được kinh nghiệm xương máu.

Bất quá đoạn đối thoại hôm nay cũng đủ để hắn trở về suy nghĩ một chút rồi.

Du Thư tìm kiếm trong chốc lát mới phát hiện Tiêu Vị Tân đang ở đại điện, cẩn thận đi tới liền nhìn thấy Dương Thất Huyền cũng ở, do dự không biết có nên đi qua hay không. Tiêu Vị Tân thấy hắn, khóe miệng mang ý cười, dùng khẩu ngữ nói với hắn: “Tiểu Thư, lại đây.”

Lỗ tai Du Thư đỏ lên, ra vẻ bình tĩnh đi tới: “Vương gia, thuộc hạ tìm ngài thật lâu.”

“Ta ở đây nghe người ta niệm kinh.” Tiêu Vị Tân cười nói, “Vị này chính là thiếu tướng quân.”

Du Thư vội hành lễ: “Tham kiến thiếu tướng quân.”

Dương Thất Huyền không biết thân phận của hắn, đáp lễ nói: “Không cần khách khí.”

Giữa những người tập võ đều có thể do thám được thực lực của đối phương, giữa cao thủ thì lại càng như thế, có đôi khi không cần phải qua tay là đã có thể biết được thắng bại, Dương Thất Huyền kinh nghiệm sa trường kiêu dũng thiện chiến, nhưng hắn lại phát hiện giá trị vũ lực của vị hắc y nhân trước mắt này còn cao hơn mình, hai người bọn họ nếu đánh một trận hắn chưa chắc có thể thắng được.

Trong nháy mắt, lòng hiếu thắng của Dương Thất Huyền đã bị kích phát: “Vị công tử này hảo thân thủ.”

“Không dám.” Du Thư đứng ở phía sau Tiêu Vị Tân, nhàn nhạt đáp lại một câu, không có vẻ gì là thân thiện.

Dương Thất Huyền không thể phân rõ quan hệ của hai người này là gì, nhìn như là chủ tớ, nhưng thái độ của Lăng Vương lại không hoàn toàn xem hắn như một người hầu đơn giản như vậy, “Tại hạ tự cao có chút công phu, thấy công tử thân thủ bất phàm, chẳng biết có được luận bàn một phen hay không?”

Không muốn.

Du Thư rất muốn cự tuyệt, củ cải trắng này còn chưa vào trong chén của Vương gia nhà hắn, hắn cũng không muốn lãng phí tinh lực.

Tiêu Vị Tân cười: “Thiếu tướng quân nói đùa, tất nhiên là thực lực của ngươi mạnh hơn một chút rồi.”

Dương Thất Huyền không tin, bất quá hắn cũng không phải là người thích cưỡng cầu, nếu nhân gia đã không muốn, hắn cũng không có gì để nói, vì thế liền ôm quyền từ biệt với Tiêu Vị Tân, xoay người rời khỏi đại điện.

Tiêu Vị Tân nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, âm thầm cân nhắc một phen, Dương Thất Huyền còn nhỏ tuổi quả thực cổ hủ, có điều cũng không thật sự là không thể cạy động, ít nhất vẫn đỡ hơn một chút so với lão nhân nhà hắn, chỉ cần đợi một khoảng thời gian nữa, y nhất định có thể thu người này về dưới cờ.

Y quay đầu nhìn Du Thư, thấy hắn cũng đang nhìn chằm chằm Dương Thất Huyền, không nhịn được mà hỏi: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”

“Thuộc hạ đang nhìn, rốt cuộc khi nào người này mới có thể quy thuận.” Du Thư trả lời.

Trong nguyên tác, vị thiếu niên tướng quân này quá mức chính trực, đánh giặc mọi thứ đều giỏi, chỉ có đầu óc là không nhanh nhạy và cố chấp, cẩu hoàng đế Tiêu Vị Thâm kia có cái gì để mà giữ gìn chứ? Huống chi ngôi vị hoàng đế kia của hắn, nghiêm túc mà nói thì cũng coi như cướp đoạt mà có được, trung cái con khỉ chứ quân.

“Không vội.” Tiêu Vị Tân nhẹ giọng nói, “Chuyện sớm hay muộn.”

Hai người vội trở về sương phòng trước khi trời kịp sẩm tối, có lẽ là bởi vì ở trong chùa cũng đủ u tĩnh, có thể khiến cho người ta quên đi rất nhiều phiền não, Tiêu Vị Tân một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau thức dậy, y liền dẫn theo Du Thư đi khắp nơi ngắm cảnh, đi dạo trong rừng đào xung quanh ngôi chùa, Du Thư cũng chỉ có thể bồi y.

“Có biết ta tới đây là để cầu cái gì không?” Tiêu Vị Tân bỗng nhiên quay đầu lại, cười như không cười nhìn hắn.

Du Thư lắc đầu, “Không biết.”

“Chùa Hàn Nguyệt này nghe nói cầu nhân duyên cực kỳ linh nghiệm.” Tiêu Vị Tân nói, “Ta cũng cảm thấy rất hứng thú.”

Du Thư ngốc lăng một chút, “Vương gia tới để cầu nhân duyên sao?”

“Ừ.” Tiêu Vị Tân gật đầu.

Du Thư khó hiểu: “Nhưng Vương gia không phải đã có người trong lòng rồi sao? Vì sao còn phải……?”

Tiêu Vị Tân vẻ mặt tang thương, thở dài, nhẹ giọng phân trần: “Tất nhiên là bởi vì, ta chưa thể được như ý nguyện. Người trong lòng, luôn chậm chạp không đáp lại ta.”

Còn có thể có loại sự tình này!!!???

Nỗi khiếp sợ trong nội tâm của Du Thư khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

Nam chính hu tôn hàng quý nhà hắn đều đã không thèm đi tuyến tình cảm với nữ chính rồi, vậy mà gia hỏa dám hủy CP của hắn kia thế nhưng còn hất mũi lên trời nói không cần y???

Là người nào không biết tốt xấu như vậy?

“Người này nhất định là có mắt như mù.” Du Thư nhịn xuống xúc động muốn rít gào, hắn còn chưa biết người nọ là ai, nhưng nhìn đến bộ dáng vẻ mặt ảm đạm thất thần của Vương gia nhà hắn, nháy mắt liền bị kích phát lửa giận.

Không có một fan đọc sách nào có thể nhìn được cảnh nam thần nhà mình vì tình mà đau thương.

Tiêu Vị Tân thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, vô cùng tán đồng nói: “Không tồi, ta cũng cảm thấy người nọ có mắt như mù.”

“Lại còn cực kỳ đầu gỗ nữa.”

“Có lẽ nhân duyên là việc không nên cưỡng cầu, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.” Tiêu Vị Tân nhẹ giọng nói, “Ta còn chưa biết phải nên nói rõ với người kia như thế nào, sợ đầu sợ chân không dám tiến tới, ngươi nói người đó sẽ minh bạch tâm tư của ta chứ?”

Câu này mà còn phải hỏi sao?

Ngươi ưu tú như vậy sao còn phải phiền lòng?

“Vị cô nương kia có lẽ chỉ là chưa thể thông suốt, Vương gia không cần hao tổn tinh thần. Đúng như cái gọi là, kim thành sở đến sắt đá cũng mòn, thuộc hạ tin rằng nàng nhất định sẽ minh bạch.” Du Thư vắt hết óc an ủi y.

“Ngươi nghĩ như vậy ư?” Tiêu Vị Tân như suy tư gì mà nhìn hắn.

Du Thư không chút do dự gật đầu: “Vâng.”

Tiêu Vị Tân khẽ cười một tiếng, lắc đầu mà tiếp tục nhấc chân đi.

Du Thư không hiểu ra làm sao, không biết y đây là có ý gì, như thế nào lại đột nhiên bỏ đi rồi?

Bất quá…… Nhìn Tiêu Vị Tân vì một nữ tử không biết tên mà thương cảm mất mát, một mình trong rừng đào bước đi càng lúc càng xa, vì sao hắn lại cảm thấy có chút không thoải mái chứ?

Du Thư mặt vô biểu tình sờ lên ngực mình, cảm thụ tiếng tim đập truyền đến từ nơi đó, suy nghĩ hồi lâu.

Hiểu rồi, hẳn là bởi vì Vương gia không cùng CP với nữ chính, cho nên khi nhìn thấy y cùng một nữ nhân khác ở bên nhau, nhiều ít vẫn có chút không thể tiếp thu.

Tưởng tượng như vậy liền cảm thấy rất có logic, hoàn toàn không có vấn đề.

Làm một tiểu đệ đủ tư cách, hắn sao có thể không phân ưu thay cho chủ tử chứ?

Du Thư suy nghĩ liệu có nên hỗ trợ bày mưu tính kế hay không, tuy rằng hắn ngay cả tay con gái cũng chưa từng chạm qua lần nào, nhưng lý luận suông thì cực kỳ hiểu biết, trước kia nguyên một ký túc xá đều bị một cẩu độc thân là hắn lừa cho tin sái cổ.

Từ sau khi trở về vương phủ, Du Thư vẫn luôn nghĩ đến việc này, chuyện của Vương gia chính là chuyện của hắn, hắn cũng muốn hỗ trợ. Nhưng không đợi hắn kịp nghĩ ra nguyên cớ, tên Na Tô Đồ không chịu ngồi yên kia lại tìm tới, có điều nghe nói lần này hắn có mang theo lễ vật thành ý.

Tiêu Vị Tân nhíu mày nhìn con vật màu trắng bị nhét vào trong lòng ngực, “Đây là cái gì?”

“Trung Nguyên các ngươi chưa thấy qua đúng không?” Na Tô Đồ kiêu ngạo chống nạnh, “Ta cho người đưa tới từ Ba Tư đấy, mèo ở nơi đó đều như vậy, đôi mắt kia cũng giống ta như đúc.”

Tiêu Vị Tân nhíu mày, xách con mèo định ném đi.

“Không phải tặng cho ngươi.” Na Tô Đồ bất mãn, một tay ôm mèo đi, nhét vào trong lòng ngực của Du Thư, “Tặng cho tiểu mỹ nhân.”

Du Thư cúi đầu, đối diện tầm mắt với con mèo béo lông trắng kia, mắt của nó cũng là một xanh lam một vàng kim, xác thật không giống như mèo Trung Nguyên.



(Mèo Ba Tư/Persian cat lông trắng. Nguồn trupian.com)

“Không hiếm lạ.” Tiêu Vị Tân sắc mặt khó coi, rất muốn đánh hắn đuổi ra ngoài.

Na Tô Đồ cười ha ha, “Ngươi không thích không đại biểu là nhân gia không thích, loại mèo này quý giá lắm đấy, người khác muốn còn không có đâu.”

Du Thư ôm mèo cả người cứng đờ, hai tay không dám sờ loạn, hắn đã lâu lắm rồi không được ôm con mèo nào lông mềm như vậy.

Thích.

Tiêu Vị Tân đọc ra tín hiệu từ trong biểu tình của hắn.

Chậc.

Vì thế y liền giữ con mèo lại.

Na Tô Đồ chớp chớp mắt, cười hỏi Du Thư: “Như vậy ngươi cũng có thể nói cho ta biết tên của ngươi rồi đi?”

“Không được.” Du Thư thiết diện vô tư cự tuyệt.

Na Tô Đồ thất vọng: “Vì sao chứ?”

Bởi vì ta không muốn làm gay.

Hảo nam nhân không bao nhị nãi(*), thật hán tử tuyệt không làm gay!

(*nuôi vợ bé, giữ nguyên cho vần)

Ta chính là một thẳng nam đỉnh thiên lập địa, giống như Vương gia nhà ta vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi