TỪ ẢNH VỆ ĐẾN HOÀNG HẬU

Đợi Tiêu Vị Minh đi rồi, Du Thư mới châm chước mở miệng hỏi y: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

Tiêu Vị Tân hừ nhẹ một tiếng, tùy tay ném quyển sách tới trước bàn, “Không giết chết cái tính tình xúc động lỗ mãng kia của hắn, ngày sau làm sao có thể thành gia được?”

“Nói như vậy, nghĩa là ngươi không phản đối sao?” Du Thư kinh ngạc, “Ngươi không ngại xuất thân của Tiểu Nguyệt Nhi?”

“Tất nhiên là để ý.” Tiêu Vị Tân lại là một tiếng hừ, phi thường không cao hứng, “Ta vốn định chờ ngày sau đăng cơ lại tuyển cho hắn một mối hôn sự tốt, tìm một cao môn quý nữ hiền huệ, cũng coi như không làm thất vọng sự quan tâm của Thục phi đối với mẫu tử ta năm đó.”

“Nhưng hắn chính là không biết cố gắng, một hai muốn coi trọng một nữ thân xuất thân thanh lâu.”

Nói tới đây, y tựa hồ như vừa nhớ tới quan hệ giữa Du Thư và Tiểu Nguyệt Nhi, ngữ khí lại mềm đi, “Tiểu Thư, không phải ta thật sự coi thường nàng, nàng cũng coi như một hài tử ngoan, đáng tiếc xuất thân đích xác lại không tốt.” 

Du Thư đương nhiên là hiểu rõ ý tứ của y, bất kể từ góc độ nào hắn cũng đều không thể trách cứ, cho dù ở nơi có cái nhìn rộng thoáng như xã hội hiện đại cũng có rất nhiều người khinh thường phụ nữ bước ra từ quán bar vũ trường, huống chi đây lại chính là hoàng thân quốc thích, thân phận tôn quý đến cỡ nào, ở trong mắt bọn họ, ngay cả một thường dân cũng không lên được mặt bàn, càng miễn bàn đến bọn hạ cửu lưu.  

“Ta biết.” Du Thư gật đầu, “Mấy hôm trước nàng cũng nói chuyện này với ta, muốn ta nghĩ biện pháp trả lại vòng tay.”

“Vòng tay gì?” Tiêu Vị Tân nhíu mày, “Không phải là cái mà Thục phi phó thác cho hắn trước lúc lâm chung đấy chứ?”

Du Thư lắc đầu: “Ta không biết, có điều nhìn nguyên liệu quả thật là cực tốt, nhất định cũng tiêu pha không ít.”

“Thứ hỗn trướng!” Tiêu Vị Tân mắng một câu, “Không biết cố gắng như thế!”

Trong đoạn thời gian bị thương Du Thư không có mặt ở trong phủ, bởi vậy nên không hiểu trong hai tháng ngắn ngủi đó đã xảy ra chuyện gì, “Bọn họ rốt cuộc là làm sao mà thành như vậy?”

“Hài tử Tiểu Nguyệt Nhi kia cũng không tồi, nhưng tuyệt đối không phải là thịnh thế mỹ nhân gì, lẽ ra Tần Vương cũng coi như gặp qua việc đời, như thế nào lại lập tức coi trọng như vậy?”

Tiêu Vị Tân nhíu mày, “Chuyện nam nữ ai có thể nói rõ được, huống hồ hai người bọn họ cũng đều mười mấy tuổi, niên thiếu khinh cuồng, nói không chừng Vị Minh cũng chỉ là nhất thời ham chơi, qua trận này liền quên.”

Du Thư trầm mặc, Tiêu Vị Tân phát hiện tâm tình của hắn hạ xuống, lại nói: “Lời ta vừa nói chính là muốn cố ý kích thích hắn, nếu hắn thật sự có ý đối với Tiểu Nguyệt Nhi, tất nhiên sẽ nguyện ý tranh thủ vì nàng, nhưng nếu hắn thật sự chân trong chân ngoài, ngươi yên tâm, ngày sau ta tất sẽ nghĩ biện pháp tìm cho nàng một nhà tốt, tuyệt đối không để nàng phải chịu ủy khuất.”

“Đa tạ.” Du Thư nhẹ giọng nói, “Chỉ là, ta sợ Tiểu Nguyệt Nhi bên đó đã hãm sâu vào.”

Hai người bọn họ, một người mới mười lăm tuổi, một người bất quá cũng mười bảy, tính ra còn chưa thành thục, tương lai rốt cuộc sẽ ra sao còn khó mà nói trước, vạn nhất Tiêu Vị Minh thật sự chỉ là hứng khởi nhất thời, hắn dứt ra dễ dàng, nhưng còn Tiểu Nguyệt Nhi thì phải làm sao đây?

Trong lòng Du Thư trước sau đều lo lắng, ở thế giới này, Tiểu Nguyệt Nhi chính là nữ hài duy nhất mà hắn không bỏ xuống được, không chỉ vì dung mạo của nàng cực kỳ giống với em gái hắn, mà vì thời gian dài ở chung, hắn cũng đã thật sự đặt nàng vào trong lòng mình.

Huống chi, Tiểu Nguyệt Nhi cũng không có thân thích gì, ngoài hắn ra, có lẽ trên đời này cũng không còn một ai có thể đứng ra nói chuyện chống lưng cho nàng, bất tri bất giác hắn đã xem Tiểu Nguyệt Nhi thành trách nhiệm của mình.

“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý thích đáng việc này.” Tiêu Vị Tân nào chịu được để hắn phải sầu lo, “Ngươi đừng lo lắng, thân mình vốn đã không tốt, nếu còn suy nghĩ nhiều……”

Du Thư phục hồi lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

Thôi, tùy tính toán của bọn họ vậy, loại sự tình này đích xác không phải việc mà hắn có thể quản được.

Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Vị Tân gần như đều bận rộn ở bên ngoài, Du Thư chỉ có thể thấy y vào buổi tối, có điều hắn cũng không hề oán hận một câu, trước mắt chính là thời điểm mấu chốt từng bước chèn ép Hạ Mậu An, hắn giúp không được liền thôi, quyết không thể kéo chân sau.

Thừa dịp y không ở trong phủ, dưới sự trợ giúp của Họa Xuân, Du Thư bắt đầu thử huấn luyện thể năng.

“Công tử, loại việc này không thể mù quáng, nhất định phải chậm rãi.” Họa Xuân đỡ hắn từng chút một đứng lên, để hắn dựa vào lan can trên hành lang gấp khúc, “Ngàn vạn đừng nghĩ quá nhiều.”

Du Thư biết hảo ý của nàng, gắt gao nắm chặt lấy lan can, nỗ lực muốn đứng thẳng dậy, nhưng hắn thật sự không cảm giác được chân của mình, bất kể có ảo tưởng cảm giác hai chân chống đỡ trên mặt đất ra sao, nhưng hai chân vẫn giống như đông cứng không nhúc nhích, phảng phất như kia không phải là chân hắn vậy.

“Ta biết.”

Kỳ thật hắn minh bạch Họa Xuân chỉ là an ủi mà thôi, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận chuyện này, cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, Du Thư cũng không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.

“Họa Xuân cô nương, có thể…… để ta tự mình thử xem hay không?”

Nghe thỉnh cầu của hắn, Họa Xuân do dự buông lỏng tay mình ra, lén lút dịch sang bên cạnh hai bước, trong ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Không có Họa Xuân chống đỡ, Du Thư chỉ có thể dựa vào lan can mà miễn cưỡng duy trì tư thế đứng thẳng, hơn phân nửa sức lực đều tập trung ở trên cổ tay, nhưng mặc dù có lan can dựa vào, hắn vẫn không thể nào đứng vững, đừng nói đến việc thử đi một bước.

Hắn vươn tay trái, cẩn thận nhấc chân phải dịch tới phía trước, từng chút một mà di chuyển, tay phải do phải chống đỡ trọng lượng toàn bộ cơ thể mà run lên nhè nhẹ, giữa trán che kín mồ hôi, dần dần thấm ướt lớp áo sau lưng hắn.

Lúc này thời tiết đang dần chuyển lạnh, nhưng Du Thư lại không hề cảm giác được sự lạnh lẽo, chỉ vài bước chân nhưng lại phảng phất như vừa đi tám ngàn dặm, mệt đến độ cả người phát run đổ mồ hôi đầm đìa.

Họa Xuân ở bên cạnh có chút lo lắng, mấy lần muốn tiến đến dìu hắn, nhưng lại cố đè ép trở về, nàng biết lòng tự trọng của vị công tử này mạnh mẽ đến mức nào, nếu như hắn không yêu cầu mình trợ giúp, mà nàng lại tự tiện tiến lên, có lẽ hắn sẽ âm thầm thương tâm trong lòng.

Du Thư không thể tiến thêm bước nào, rất nhanh liền ngã khuỵu xuống.

Trái tim Họa Xuân tựa hồ như dâng lên cuống họng, không biết có nên bước tới phía trước hay không.

“Đứng lên.”

Một giọng nói lạnh lẽo chợt vang lên ở phía sau lưng bọn họ, Du Thư nghe ra đó là Ảnh Thủ đại nhân.

Trong xương cốt của hắn luôn có tính phục tùng đối với lời nói của Ảnh Thủ đại nhân, theo trực giác mà bắt lấy lan can, liều mạng dựng người dậy, hai tay cũng đều nổi lên gân xanh. Họa Xuân rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà đi tới muốn giúp hắn, nhưng lại bị Tạ Phi Viên ngăn lại: “Đừng đi.”

“Hắn có thể.”

Tuy giọng nói của Tạ Phi Viên rất lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vô hạn thương cảm, hai tay chắp sau lưng nhìn như cực kỳ tùy ý, nhưng bàn tay siết chặt đã bán đứng tâm tình khẩn trương cực độ của hắn ngay lúc này.    

Tuy tốn không ít thời gian, nhưng Du Thư rốt cuộc vẫn nỗ lực dựa vào sức mình mà đứng lên, dựa lên lan can quay đầu cười với Tạ Phi Viên: “Ảnh Thủ đại nhân, thuộc hạ đã không phụ sở vọng.”

“Ừ.” Tạ Phi Viên đứng tại chỗ nhìn hắn, “Ngươi chưa từng làm ta thất vọng.”

Hắn dừng một chút, đi tới vài bước, tự mình đỡ Du Thư ngồi xuống xe lăn, động tác mềm nhẹ hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt lãnh ngạnh nghiêm túc kia của hắn, “Vương gia chưa cho ngươi ăn sao? Sao còn gầy hơn trước kia như vậy.”

“Nhẹ không khác gì một nữ nhân.”

Du Thư được hắn đặt xuống xe lăn, Họa Xuân cầm khăn lau mồ hôi giúp hắn, (Du Thư) nghe vậy liền trả lời: “Có thể là vì vừa bắt đầu mùa đông, thuộc hạ chỉ toàn ăn để chống đỡ giá lạnh.”

“Nói bậy.” Tạ Phi Viên nhíu mày, “Là do ngươi ăn uống không tốt đi?”

Du Thư không đáp lời.

“Ngày sau lão tử nhất định phải tự mình hái xuống cái đầu cẩu của Hạ Mậu An!” Tạ Phi Viên hận đến ngứa răng, “Chỉ tiếc tiểu súc sinh Hạ Hoài Chương kia chết quá nhẹ nhàng, nếu không ta đã mang hai phụ tử bọn chúng đi thiên đao vạn quả rồi!”

Du Thư bất đắc dĩ nghe hắn tức giận, trong lòng cũng biết hắn đây là bất bình vì mình, “Ảnh Thủ đại nhân hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi như vậy?”

“Ta không thể tới nhìn ngươi sao?” Tạ Phi Viên bất mãn, đẩy hắn đi về phía trước, “Vương gia ở bên ngoài hối hả, một mình ngươi đợi ở đây hẳn cũng nhàm chán, ta đến xem ngươi có lười biếng hay không.”

Du Thư không nhịn được mà bật cười, “Ảnh Thủ đại nhân, ta thấy tính tình ngạo kiều kia của Vương gia là học từ ngài phải không?”

Tạ Phi Viên nghe không hiểu, chỉ coi như hắn đang đánh rắm, “Trong toàn bộ doanh, cũng chỉ có ngươi dám nói như vậy với lão tử.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, bất giác nửa ngày đã trôi qua.

Có người tới bái phỏng, nhưng lại không nói là muốn gặp Tiêu Vị Tân, mà lại đòi gặp Du Thư.

Du Thư buồn bực, lúc đi theo Tạ Phi Viên ra sảnh ngoài, quả nhiên trông thấy Na Tô Đồ.

Cũng chỉ còn hai tháng nữa là ăn tết rồi, vị nam hai này sao lại chạy tới đây, “Điện hạ?”

Na Tô Đồ bắt chéo chân uống trà, vẫn còn ghét bỏ người Trung Nguyên keo kiệt như trước, nghe thấy giọng hắn liền quay đầu lại, cười tủm tỉm vẫy tay: “Tiểu mỹ nhân~”

Tạ Phi Viên vừa xoay tay lập tức phóng tới hai thanh phi đao, suýt nữa đã cắt trúng Na Tô Đồ, “Ngao! Người Trung Nguyên các ngươi sao cứ hễ động một cái là ra tay vậy!”

“Còn dong dài nữa, xem lão tử có phế ngươi đi không.” Tạ Phi Viên lạnh giọng nói, “Có rắm thì mau phóng, Vương gia nhà ta không ở.”

Na Tô Đồ bĩu môi ngồi trở lại trên ghế, nhưng vẫn còn có tâm tư tiếp tục đùa giỡn Du Thư, da mặt dày đến độ khiến người ta giận sôi: “Ta không tìm y, người nọ lớn lên xác thật đẹp mắt, đáng tiếc cái tính tình kia ai mà chịu nổi.”

“Ta nói, nếu mỹ nhân chịu đi theo ta, tất nhiên sẽ không phải chịu tội như thế.”

Du Thư thở dài thật sâu, đè lại bàn tay sắp sửa muốn cắt lưỡi hắn của Tạ Phi Viên, “Điện hạ rốt cuộc có chuyện gì? Dù sao cũng không đến chỉ để nói xấu Vương gia nhà ta chứ?”

“Ta đương nhiên là thật sự có việc rồi.” Na Tô Đồ vẻ mặt đào hoa chống cằm ngắm Du Thư.

Phải nói Na Tô Đồ quả thật có gương mặt đẹp, đặc biệt là cặp Âm Dương nhãn kia, khiến cho cả người hắn bao giờ cũng đều mang theo ba phần tà khí, vẽ thành truyện tranh thì hắn nhất định là nam chính, còn ngoài hiện thực thì cũng sẽ có vô số nữ hài tử yêu thích, hắn cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Đáng tiếc trong lòng Du Thư đã có người, hiện giờ nhìn ai cũng không thấy tốt bằng Vương gia nhà mình.

“Chuyện gì? Vương gia nhà ta không ở, cũng không có người có thể trao đổi với ngài.” Du Thư âm thầm suy đoán mục đích của hắn, không nghĩ ra được người này thì có chuyện gì để nói với mình.

Na Tô Đồ mỉm cười thần bí, ghé sát vào mà nói: “Nếu ta nói, ta có một loại linh dược có thể giúp ngươi khỏe lên, cái giá là về sau ngươi phải đi cùng ta, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Du Thư sửng sốt.

“Đừng không tin.” Na Tô Đồ cực kỳ thần khí, cà lơ phất phơ trông thực sự thiếu đánh, “Trung Nguyên các ngươi không có dược tốt, không có nghĩa là Tây Nhung chúng ta cũng không có.”

“Ngươi có muốn suy xét một chút hay không?”

Tạ Phi Viên không chút nhiều lời lập tức rút đại đao bên hông ra, lạnh giọng nói: “Hắn không cần phải lựa chọn, nếu như điện hạ thật sự có đồ tốt như vậy, lão tử liền không khách khí!”  

Na Tô Đồ vốn định tiếp tục đùa giỡn hai câu suýt chút nữa đã bị Tạ Phi Viên sống sờ sờ đánh chết, cả giận nói: “Người Trung Nguyên các ngươi, có thể giảng chút đạo nghĩa hay không!”

“Lão tử mặc kệ mấy thứ đó.” Tạ Phi Viên mắt lạnh nhìn hắn, “Nếu như ngài thật sự có dược, hoặc là để dược lại, hoặc là để cái đầu lại.”

Du Thư nhìn nhìn Na Tô Đồ còn đang mắng người, không tiếng động mà thở dài.

Trên đời này sao lại có loại người như Na Tô Đồ vậy chứ, miệng tiện lại còn mặt dày, quả nhiên thiếu đánh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi