TỬ BÀO KÝ

Edit: Sakura Trang

Một năm rồi lại một năm, đảo mắt y đã ở Đăng Châu làm Tri phủ ba năm rồi. Mọi chuyện đã quen thuộc hết rồi, trong ba năm này, Đăng Châu cũng coi như mọi việc thuận lợi, thành tích đánh giá mọi năm đều đứng đầu.

Lại đến mùa xuân tháng ba, lúc này chuyện xuân canh đã xong, người làm quan như Dung Cẩn rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút. Xoa xoa eo có chút đau nhức bởi vì mấy ngày liên tiếp ngồi xe ngựa bôn ba, ra khỏi phủ nha, từ từ đi về nhà.

Về nhà, tiểu bằng hữu Thâm Thâm lạch bạch chạy đến, ôm lấy chân của Dung Cẩn không buông tay. Hành động này làm cho Dung Cẩn nhớ đến Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, năm đó cũng ôm chân của y như vậy không để cho y đi.

Thoáng một cái Thâm Thâm cũng lớn như vậy, mấy năm này đều không thể trở về, chỉ có cuối năm Tương Thư Diễn mượn cơ hội áp tải hồi kinh nhìn một chút, quản gia cũng từng mang hai hài tử đến, đáng tiếc do quá nhỏ, về sau lại bị bệnh mấy ngày, Dung Cẩn đau lòng, không cho phép đến nữa.

Thâm Thâm ở dưới thấy cha không để ý tới mình, dùng sức kéo ống quần cha, lúc này Dung Cẩn mới phục hồi tinh thần lại. Cúi người xuống ôm Thâm Thâm lên, hôn một cái gò má của hắn, “Sao vậy, Thâm Thâm có nhớ cha không?”

Giọng Thâm Thâm lanh lảnh nói: “Nhớ cha! Rất nhớ rất nhớ rất nhớ luôn!” Dung Cẩn cười rộ, ôm hắn đi ăn cơm, dỗ ngủ, sau đó để cho Liên Bồng và Ngẫu Diệp ôm trở về phòng.

Liên Bồng và Ngẫu Diệp là nha hoàn năm ngoái ông nội đưa tới, đặc biệt phụ trách chăm sóc Thâm Thâm. Bên người Hoan Hoan và Nhạc Nhạc cũng có, Hoan Hoan là nữ hài, nha hoàn bà tử có rất nhiều, chuyện bà vú, Thâm Thâm vẫn là y nuôi, không mời, còn bà vú ở nhà, hài tử được ba tuổi liền cho tiền bạc rời đi, không giữ lại ai cả.

Thư Diễn rửa mặt quay về thấy trong phòng chỉ còn lại một mình Dung Cẩn, “Thâm Thâm ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi, đã để cho Liên Bồng và Ngẫu Diệp mang về phòng.” Vừa nói vừa thay y phục chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thấy thân thể hoàn mỹ của tức phụ, Thư Diễn mới nhận ra hai người đã mấy ngày không hoan ái, hắn có chút không nhịn được, kéo tay của Dung Cẩn đang muốn mặc vào áo trong.

Dung Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, thấy bộ dáng này của hắn liền không nói gì, chẳng qua là yên lặng buông tay đang mặc y phục xuống. Thấy y ngầm cho phép, Tương Thư Diễn lập tức nhào lên, hôn lên môi của y.

“Ưm…” Lúc Dung Cẩn cảm thấy có chút hít thở không thông, Tương Thư Diễn mới bỏ qua cho y, một đường hôn xuống, hôn đến trước ngực, bắt đầu liếm hai quả anh đào của y, khoái cảm run rẩy truyền tới, “Hô… Hô… A Diễn…”

“Đừng nóng, A Cẩn, đừng có gấp…” Vừa nói vừa đi xuống liếm lên rốn của y, cảm giác tê dại khiến cho Dung Cẩn thét cao: “A…” Miệng không nhàn rỗi, tay cũng không nhàn rỗi, đưa một ngón tay vào nơi bí ẩn của Dung Cẩn, thật khó có thể tưởng tượng, nơi mềm mại như vậy lại có thể để cho sinh mệnh mới ra đời.

Một ngón, hai ngón, ba ngón… Lại còn xấu tính quấy rối bên trong, Dung Cẩn chỉ cảm thấy dưới thân bị hắn khuấy đến trống không, cảm thấy dưới thân đã bị dịch trơn do mình bài tiết ra làm ướt, không nhịn được phát ra mời: “A… A Diễn… Đi vào… Mau…”

Thấy đã mở rộng đủ rồi, Tương Thư Diễn động thân đưa vật lớn của mình vào nơi bí ẩn kia.

“Hô… A…” Dung Cẩn không nhịn được kêu thành tiếng, mà Thư Diễn cảm giác trong cơ thể ấm áp của Dung Cẩn đang bọc chặt lấy mình, cũng thỏa mãn phát ra một chuỗi tiếng than thở: “A… A Cẩn… Ngươi thật tốt…”

Nói xong từ từ chuyển động, càng lúc càng nhanh, Dung Cẩn tiết một lần lại một lần, y cảm giác mình là một chiếc lá nhỏ trong đại dương bao la, dần dần bị lạc trong cuồng phong bạo vũ của Tương Thư Diễn…

Một trận hoan ái kết thúc, hai người đều có chút mệt mỏi, Dung Cẩn mơ màng buồn ngủ, Thư Diễn thu dọn sạch sẽ mớ hỗn độn trên giường, lại gọi Kinh Chập múc nước, ôm Dung Cẩn vào thùng nước tắm rửa, hai người đều sạch sẽ mới ngủ thật say.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Dung Cẩn xoa xoa eo đau nhức vô cùng, xuống giường phát hiện hai chân thậm chí không khép lại được, khi chỉ có thể bước hình chữ bát đi bộ, mới cảm thấy hôm qua hai người thật càn rỡ.

Cuộc sống vẫn trôi qua từng ngày.

Mưa năm nay dường như đặc biệt nhiều, từ đầu tháng tư liền bắt đầu mưa dầm không ngừng, Dung Cẩn nhìn trời sắc, liền tổ chức nha dịch mang dân công củng cố cho đê điều cao thêm một ít, tất cả nha dịch tham gia tiền tháng gấp đôi hơn nữa mỗi ngày còn có tiền công cầm, còn dân công chính là dùng tiền công cao tuyển đến, chính y mỗi ngày cũng phải đi khảo sát một vòng.

Y thường xuyên trò chuyện với dân công, những người này đều là những người làm nông lâu năm, dự đoán thời tiết cũng rất chuẩn xác, nhờ vào hơn hai năm được danh thanh quan, các lão nông cũng nói thật với y, năm nay mưa còn tiếp tục rơi nhiều như vậy, e rằng sẽ có lũ lụt mất!

Y cũng cảm thấy không tốt, vừa đến tháng năm liền trình chiết nói chuyện này, thánh nhân tạm thời đè xuống không đề cập tới, nhưng đã ngầm mật đàm với bộ Hộ, bộ Công mấy lần rồi.

Đến giữa tháng năm, nước trong sông ngày càng dâng cao, nhưng mưa vẫn không thấy có dấu hiệu dừng lại, tuy không lớn nhưng cứ tí tách rơi mãi không ngừng. Không còn cách nào, Chử Dung Cẩn lại một lần nữa tổ chức nhân lực củng cố đê đập, nâng đê đập lên cao một chút. Lại sửa lại đê chống lũ do tiền triều lưu lại, đạt đến hiệu quả “Thúc nước công sa”.

Đến cuối tháng năm, mắt thấy nước trong sông không giảm càng tăng, liền bắt đầu tổ chức cho bách tính phụ cận bờ đê di dời. Bách tính tất nhiên không muốn rời bỏ quê hương, Dung Cẩn phải đích thân đi khuyên từng thôn một, cuối cùng đến giữa tháng sáu thậm chí là nửa cưỡng chế di dời bách tính phụ cận đê đập.

Phải biết, loại chuyện này nếu xảy ra nạn lụt vậy y sẽ lập công lớn, nhưng nếu không có nạn lụt, Ngự sử tố y, tiền đồ của y liền phá huỷ hoàn toàn!

Nhưng y không dám cầm nhiều tính mạng của dân chúng như vậy đi đánh cuộc tiền đồ của mình, cũng không muốn làm loại hành vi vi phạm thánh nhân dạy bảo. Hai mươi sáu tháng sáu, một trận mưa như thác đổ đột nhiên đến, liên tục hạ xuống ba ngày ba đêm, đêm ngày thứ ba, người canh giữ ở đê đập báo cáo, nước sông tăng mạnh, làm ngập mấy thôn phụ cận.

Nếu mưa như thác đổ cứ tiếp tục rơi như vậy, sợ rằng đê đập cũng không giữ được. Cũng may ông trời có mắt, sáng sớm ngày hôm sau, mưa nhỏ dần, đến buổi chiều đã ngừng hoàn toàn.

Bầu trời sáng lên, Dung Cẩn nhìn trời xanh mây trắng khó có được trong suốt một tháng qua, thở ra một hơi như trút gánh nặng, rốt cuộc, cố gắng trong hơn hai tháng này không có uổng phí!

Tuy nói Đăng Châu không xảy ra chuyện thương vong nào, nhưng rốt cuộc vẫn là gặp thiên tai, có rất nhiều chuyện cần xử lý, mấy ngày gần đây Tương Thư Diễn cũng đều ở vệ sở không về nhà.

Qua mấy ngày có báo cáo đến, Chử Dung Cẩn mới biết tỉnh Tề Châu, tỉnh Dự Châu và xung quanh đều xảy ra lũ lụt, toàn tỉnh Tề Châu hơn nửa địa khu đều bị ảnh hưởng bởi lũ lụt, ruộng tốt bị ngập, vô số bách tính tử thương, sống lang thang.

Các loại tin tức truyền tới, bách tính Đăng Châu nói Chử đại nhân là thanh thiên đại lão gia. Nghe lời này, Chử Dung Cẩn cười khổ một tiếng, cái gì mà thanh thiên đại lão gia chứ,  chẳng qua chỉ là vì cầu cái an lòng mà thôi.

Mắt thấy lưu dân càng ngày càng nhiều, Đăng Châu cũng gặp tai, sợ lưu dân quá nhiều, đưa tới họa loạn, Chử Dung Cẩn đành dằn lòng, đóng cửa thành, phong tỏa thành Đăng Châu.

Sau lại thương nghị với phú thương trong thành có thể bán lương cho y không, thương nhân nhanh trí, ở ngoài thành mở lều cháo cứu tế, cứu tế lưu dân, bách tính trong thành Đăng Châu thì do nha dịch đến từng thôn phát lương thực.

Chử Dung Cẩn yêu cầu thôn dân tăng cường phòng bị, phòng ngừa lưu dân quấy rối, hơn nữa không có chuyện gì quan trọng không được ra thôn, còn phát cho bọn họ một ít hạt giống, bay giờ trồng, trước mùa đông còn có thể thu hoạch một ít.

Mỗi ngày Chử Dung Cẩn đều phải ra khỏi thành đi kiểm tra một phen, tối thiểu không nên xuất hiện tình huống có người chết đói.

Đến tháng bảy, ngân lượng và lương thực triều đình cứu trợ thiên tai cũng đến, Dung Cẩn cảm thấy mình rốt cuộc có thể thở phào một hơi. Lúc này mới phát hiện, Tương Thư Diễn một mực ở vệ sở, đã nửa tháng chưa trở về.

Xoa xoa bụng từ mấy ngày trước đã có chút đau nhức, tùy tiện ăn chút gì liền chuẩn bị nghỉ ngơi. Ai ngờ sau khi nằm xuống lại càng ngày càng đau, chỉ chốc lát sau liền đau ra mồ hôi lạnh toàn thân.

Bụng càng ngày càng đau, đã mơ hồ xuất hiện cảm giác trĩu xuống, Dung Cẩn ôm bụng, mơ hồ có một loại dự cảm, “Ách… A… Bụng… Sao có thể… Sẽ không là… A…”

“Cốc Vũ! Cốc Vũ!” Dung Cẩn ngồi dậy vội vàng gọi người.

“Đến đây phu nhân! Phu nhân thế nào?” Cốc Vũ gác đêm ở ngoài cửa, nghe phu nhân cao giọng gọi mình, vội vàng đi vào.

“Cốc Vũ, mau, đi mời Lý đại phu, mau! Ách a…” Cảm giác trĩu xuống đã càng ngày càng mãnh liệt, y động một cái cũng không dám, chỉ bảo Cốc Vũ nhanh chóng đi gọi đại phu.

Cốc Vũ thấy phu nhân ôm bụng, hắn đã không phải là mao đầu tiểu tử, tự nhiên biết chuyện gì xảy ra, xoay người chạy.

Cốc Vũ đi thời gian không bao lâu, Chử Dung Cẩn liền cảm giác dưới thân mình có chút ẩm ướt, tay run run vén chăn lên, phát hiện giữa hai chân có chút đỏ, đã chảy máu.

Dung Cẩn luống cuống, “Hài nhi… Ách… Ngoan một chút… Ở lại trong bụng cha có được không… Ừ… Hài nhi của ta… A Diễn…” Đúng vào lúc này, Cốc Vũ mang Lý đại phu đến.

Lý đại phu liếc mắt liền nhìn thấy vết máu loang lổ trên giường, vội vàng bảo Cốc Vũ và Kinh Chập mới vừa chạy tới đỡ người nằm xuống. Mình thì bắt mạch cho y, Dung Cẩn kéo tay của ông: “Lý đại phu, nhanh cứu nó, hài nhi của ta…”

Lý đại phu chẩn mạch, thoáng yên tâm, an ủi Chử Dung Cẩn: “Phu nhân yên tâm, cứ thả lỏng đi, hài tử vẫn tốt, không có việc gì, hãy thả lỏng nào!” Nói xong liền đưa toa thuốc, Kinh Chập nhận lấy đi sắc ngay.

Lý đại phu lại để cho Cốc Vũ vén áo trong phu nhân lên một chút, lộ bụng, bắt đầu thi châm. Thi châm không lâu, mặc dù bụng vẫn có chút đau âm ỉ, nhưng cảm giác đau trĩu làm cho lòng người hoảng sợ rốt cuộc biến mất.

Một lát sau, Kinh Chập bưng thuốc đã sắc xong đến, Dung Cẩn uống thuốc, trong thuốc có thành phần an thần, chỉ chốc lát sau Dung Cẩn cảm thấy mệt nhọc, Lý đại phu bảo ngày mai sẽ giúp y thi châm tiếp, để cho Cốc Vũ và Kinh Chập hầu hạ y nghỉ ngơi.

Hôm sau Lý đại phu lại thi châm cho y lần nữa, cũng dặn dò: “Phu nhân lần này là mệt nhọc quá độ, động bào thai, lại ra máu, cần nghỉ ngơi thật tốt, nhất định không thể lao tâm lao lực nữa. Ngày mai lão phu lại tới giúp người thi châm lần nữa, thuốc an thai vẫn phải uống thêm mấy ngày.”

Dung Cẩn gật đầu một cái, trước đó y không biết, bây giờ biết lại có thai, tự nhiên sẽ không miễn cưỡng mình. Phân phó Cốc Vũ và Kinh Chập, chuyện này trước không được nói cho Tương Thư Diễn, đỡ khiến hắn bận tâm.

Sau đó mới hỏi: “Lý đại phu, vẫn chưa hỏi, hài tử đã được mấy tháng rồi?”

“À, cũng tại ta, ngày hôm qua quên nói, thai này của phu nhân đã gần bốn tháng rồi, cũng may thai đã vững, mới có thể bình an vô sự.”

Nghe Lý đại phu nói, tay không tự chủ vuốt bụng, nơi đó thật ra thì đã có một độ cong nho nhỏ, người cha hồ đồ này lại không nhận ra.

Bảy ngày sau, Lý đại phu rốt cuộc tuyên bố không cần thi châm, cũng không cần uống thuốc nữa. Sau khi bào thai đã ổn định, về sau chỉ cần cẩn thận nuôi dưỡng là được.

Đến mười ba tháng bảy, Tương Thư Diễn mới về nhà, nhưng chỉ được một giờ liền đi, lần này trở về mang theo một tin tức không quá tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi