TỬ BÀO KÝ

Edit: Sakura Trang

Đến hai mươi tám tháng ba, phủ Phụ Quốc công treo đầy lụa đỏ, không khí vui mừng. Một ngày trước đã đưa của hồi môn đến Lâm gia, có thể nói là mười dặm hồng trang, khiến vô số người kinh ngạc.

Thành Dương Kinh rất nhiều người đều nói phủ Phụ Quốc công sa sút, kỳ thực chỉ là Tương Thư Diễn không có thực quyền, nhưng Chử Dung Cẩn có mà, hơn nữa Phụ Quốc công lại chinh chiến nửa đời người, trong chiến lợi phẩm có không ít thứ tốt, cầm rất nhiều làm của hồi môn cho chắt nữ.

Chử Dung Cẩn vốn muốn cho nhiều người đi theo nữ nhi, chỉ cần bản thân nguyện ý thì đều có thể đi theo về Lâm gia, nhưng Lâm gia nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy, Hoàng ma ma là ma ma giáo dưỡng, tự nhiên sẽ đi theo.

Về phần những người khác, thì chọn lấy bốn nha hoàn, hai vú già, hai đầu bếp nữ cùng với hai gã sai vặt, mấy trang đầu đi theo thôn trang và quản sự của các cửa hàng nằm trong danh sách của hồi môn.

Hôm nay nữ nhi xuất giá, ngay cả Chử Dung Cẩn cũng có chút xúc động, chứ đừng nói Tương Thư Diễn. Sáng sớm, nữ nhi dưới sự trợ giúp của hỉ bà rửa mặt, trang điểm, mặc giá y, nghe hỉ bà nói lời cát tường, Dung Cẩn thật sự mong muốn những lời này có thể trở thành sự thật.

Chờ lúc Lâm Tu Ninh đến đón tân nương, cũng là thời khắc Tương Gia Quân cõng tỷ tỷ song sinh của mình lên kiệu hoa, sau khi ngồi lên kiệu, Tương Gia Hi cảm thấy mình không nỡ rời đi, vì vậy khóc gọi người, “Phụ thân!” “Cha!” “A gia!”

Nghe giọng nữ nhi mang theo nức nở, Tương Thư Diễn liền không nhịn được, muốn duỗi tay nắm tay nữ nhi không cho nàng đi, may mà Phụ Quốc công nhanh tay, kéo cháu trai lại, mới không khiến hắn quá mất mặt.

Chử Dung Cẩn dịu dàng nói với nữ nhi: “Giờ lành tới rồi, lên kiệu đi thôi, a gia và các cha ở đây, nhớ chúng ta hoặc bị oan ức cứ về, Hi nhi vĩnh viễn là tiểu áo bông của cha, đi thôi!”

Tiễn nữ nhi đi, vẫn còn tân khách cả sảnh đường, Tương Thư Diễn phải giữ vững tinh thần tiếp tục tiếp đón, chờ tiễn mọi người đi, người một nhà đều có chút im lặng, trầm mặc ngồi ở chính sảnh.

Người lớn thì không cần phải nói, bọn nhỏ cũng thấy khó chịu, nhất là mấy đứa bé, đều được tỷ tỷ ôm lớn, hôm nay tỷ tỷ xuất giá, hận không thể ôm chân tỷ tỷ không cho tỷ tỷ đi, đáng tiếc bị các cha dùng vũ lực trấn áp.

Đợi đến ngày thứ ba lại mặt, thấy trên mặt Tương Gia Hi không che giấu được e thẹn và hạnh phúc, biết là Lâm Tu Ninh đối với nàng vô cùng tốt. Lúc này mọi người trong Tương gia mới yên lòng.

Bốn tháng sau lại truyền đến tin tức nữ nhi đã có thai hai tháng, Phụ Quốc công và Tương Thư Diễn vội vàng gom rất nhiều đồ bổ thân an thai gì đó gửi qua Lâm gia, còn đưa đại đệ tử của Lý đại phu qua Lâm gia, chuyên môn bắt mạch cho Tương Gia Hi.

Lâm gia gia thế bình thường, là từ đời của Lâm Thượng thư mới bắt đầu trở nên giàu sang, hai lão đều là người lương thiện, sẽ không vô duyên vô cớ làm khó hậu bối, sinh mẫu Lâm Tu Ninh lại mất sớm.

Kế mẫu cũng muốn bãi cái giá bà bà, đáng tiếc, Tương Gia Hi không chỉ là chắt gái của Phụ Quốc công, càng là Huyền quân do triều đình thân phong, luận quốc lễ, cả nhà ngoài trừ phu thê Lâm Thượng thư, những người khác đều phải hành lễ với nàng.

Tiểu viện của Tương Gia Hi vẫn luôn được Hoàng ma ma trông coi, người xuất thân trong cung, mắt rất độc, chút bản lĩnh ấy của kế mẫu Lâm Tu Ninh ở trước mặt Hoàng ma ma căn bản không đủ xem, thoáng cái bắt được nhược điểm của nàng.

Tương Gia Hi cũng không nói gì khác, chỉ đưa chứng cứ đến trước mặt Lâm lão phu nhân. Thì ra vị Lâm đại thái thái kế nhiệm này thấy Tương Gia Hi có thai, sợ nàng sinh hạ đích trưởng tôn, liền muốn thu mua hạ nhân trong viện nàng hạ thuốc sảy thai.

Đáng tiếc, sân của Tương Gia Hi được Hoàng ma ma quản cẩn thận, hạ nhân nàng thu mua cũng giả ý đồng ý. Trước đó hai người từng có một ít cọ xát, Tương Gia Hi nhìn ở nàng là trưởng bối cũng không tiện nói gì, nhẫn nhịn cho qua.

Lâm Tu Ninh biết Tương Gia Hi là vì mình mới có thể chịu đựng, đối với nàng càng tốt hơn. Nhưng hôm nay vị thái thái này còn muốn hại hài nhi chưa ra đời của mình, Tương Gia Hi không nhịn, Lâm Tu Ninh cũng càng không nhịn.

Lâm lão phu nhân thở dài, nhi tức không bằng một phần vạn sinh mẫu Lâm Tu Ninh, chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mê nhi tử không chí tiến thủ nhà mình thần hồn điên đảo, hôm nay lại làm ra loại chuyện mưu hại con nối dòng Lâm gia, lão phu nhân càng chướng mắt nàng.

Nhưng dù sao chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chỉ nhốt người vào tiểu từ đường hậu viện, chiếm quyền quản gia của nàng, giao cho Tương Gia Hi, lại đưa mấy nam hài nàng sinh dời đến tiền viện, đơn giản không cho nàng gặp.

Phụ thân Lâm Tu Ninh còn đi cầu xin mẫu thân mình, kết quả bị phụ thân hắn Lâm Thượng thư mắng một trận thậm tệ, xám xịt trở về. Tương Gia Hi phát hiện công công mình là một người tham hoa háo sắc, liền dùng kế tặng mấy mỹ nhân qua.

Quả nhiên, hắn liền không nhắc đến chuyện thả Lâm đại thái thái ra nữa.

Tương Gia Hi sờ bụng hơi lộ của mình, đối với kết quả này rất hài lòng, tuy Hoàng ma ma nghĩ phạt có chút nhẹ, nhưng nếu tiểu thư thấy vừa lòng, nàng cũng sẽ không nói thêm gì nữa.

Mười sáu tháng tư Vĩnh Bình năm thứ ba, Tương Gia Hi thuận lợi sinh hạ một nhi tử, chính là cháu đích tôn của Lâm gia, người Lâm gia vui mừng vô cùng.

Nữ nhi ở cữ, mấy nam nhân Chử gia không tiện đến thăm, cũng may nữ nhi tri kỷ, để Hoàng ma ma trở về thông báo, xác nhận nàng vẫn tốt, người một nhà thở phào một hơi.

Tháng ba Vĩnh Bình năm thứ tư, đại nhi tử Tương Gia Quân thi đậu Nhị giáp tiến sĩ, sau đó khảo trúng Thứ Cát sĩ, đi Hàn Lâm Viện, tháng chín cùng năm, cùng với người lúc trước cùng trường, hiện tại đã ở Hàn Lâm Viện đảm nhiệm Thứ Cát sĩ Hàn Chi Ngôn thành thân.

Mà thánh nhân, rốt cục ở năm thứ tư chọn được Thái tử, là đích ấu tử do Hoàng hậu sở sinh — Lục Hoàng tử Sầm Ung, năm nay mười hai tuổi, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tư duy thông minh, các tiên sinh dạy trong Sùng Khánh cung đều đối với hắn tán thưởng có thêm.

Thánh nhân bắt đầu mang theo hắn vào triều, để hắn nghe báo cáo và quyết sách. Về phần hoàng tử khác, Đại Hoàng tử khai phủ từ lâu, phong An Quận vương; hai năm trước Tam Hoàng tử cũng thú thê, kiến phủ bên ngoài, phong Thuận Quận vương, phong tước hiệu “Thuận” này rất đáng để người suy ngẫm.

Về phần hoàng tử khác, cũng đều thú thê sinh hài tử, chuyển ra ngoài hoàng cung, trong cung chỉ còn lại Lục Hoàng tử. Mọi người đều hiểu là chuyện gì rồi.

Sau khi quan sát một năm, các đại thần đều dâng tấu, thỉnh thánh nhân sớm lập Lục hoàng tử làm Thái tử, để nền tảng quốc gia càng thêm vững chắc. Thánh thượng đồng ý. Tháng sáu Vĩnh Bình năm thứ năm, ứng với thỉnh cầu của quần thần, lập Lục Hoàng tử Sầm Ung làm Thái tử.

Tháng tám cùng năm, nghi thức sắc lập Hoàng Thái tử cử hành, tháng chín, thánh nhân mang theo Thái tử tuần hành, đây cũng là dẫn Thái tử ra mắt bách tính, để chính vụ thông thuận, cách nhiều năm thánh nhân đã gây dựng lại nội các.

Thành viên nội các ngoại trừ Thượng Thư bộ Công ra thì sẽ do năm vị Thượng thư còn lại cấu thành, lấy Thượng Thư bộ Lại dẫn đầu, năm người phân biệt gia phong Đại Học sĩ, Chử Dung Cẩn được phong làm Văn Uyên các Đại học sĩ, trong lúc thánh nhân đi tuần, do nội các phụ trách chính sự.

Về phần tại sao không có Thượng thư bộ Công, đó là bởi vì vị đại nhân này một lòng chỉ yêu phát minh sáng tạo, thường ngày trừ phi thánh nhân triệu kiến, bằng không tuyệt không chủ động rời khỏi bộ Công một bước, bởi vì có ông, trình độ khoa học kỹ thuật của Huy Triêu đi lên một bước dài.

Cứ như vậy, mùng chín tháng chín, trùng cửu, Hoàng đế mang theo Thái tử đi tuần, sau khi đưa thánh nhân đi, Chử Dung Cẩn không đi nha thự, mà trở về nhà. Bởi vì hôm nay là sinh thần ba mươi tám tuổi của y, y và Tương Thư Diễn đã bàn trước sẽ cùng nhau tổ chức sinh thần.

Ngày hôm nay cả Tương Gia Hi đã xuất giá cũng quay về, buổi trưa, cả gia đình lớn cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm, sau bữa trưa lại cùng nhau trò chuyện thật lâu, mọi người mới tự về nhà.

Đến buổi tối, trong nội đường náo nhiệt cũng chỉ còn lại có hai người Chử Dung Cẩn và Tương Thư Diễn. Hai phu phu nằm ở trên giường, trò chuyện về bọn nhỏ, trò chuyện về chuyện trên triều, trong lúc giật mình mới nhận ra, hai người đã bên nhau nhiều năm như vậy.

Hồi tưởng lại những năm gần đây, Tương Thư Diễn chiều chuộng, bao dung, Chử Dung Cẩn cảm thấy rất cảm động.

“A Diễn, những năm gần đây, là ta xin lỗi ngươi!” Chử Dung Cẩn xúc động nói.

“Đang yên lành, sao lại nói mấy lời này? Cái gì mà xin lỗi? Người có chỗ nào xin lỗi ta? Mấy năm nay ngươi giúp ta lo liệu trong nhà, sinh nhi dục nữ, còn làm cả nhà vinh quang, ngươi làm quá nhiều cũng quá đủ rồi, đừng nghĩ như vậy.”

Tương Thư Diễn trấn an y. Nhưng Chử Dung Cẩn không cảm thấy đây là đương nhiên.

“Ngươi cũng không cần dỗ ta, nếu không có ta, chính ngươi cũng có thể vinh quang cho nhà, nào cần ta đi làm! Nam tử hán thành gia lập nghiệp là truy cầu suốt đời, nhưng bởi vì ta, lại bẻ gãy cánh của ngươi…”

Tương Thư Diễn cắt đứt y: “Đừng nói linh tinh! Ta nghĩ như bây giờ rất tốt, thực sự, ta là người không có tiền đồ như vậy, ta chính là thích cảm giác có ngươi và bọn nhỏ bên cạnh, nói lời bất kính, cho dù có ngươi có cầm ngôi vị hoàng đế để đổi, ta cũng không đổi!”

“Thế nhưng…Ưm…” Lời Dung Cẩn còn chưa nói hết, Tương Thư Diễn đã không muốn nghe tiếp nữa, áp y dưới người, hôn lên môi của y, chắn lời y muốn nói lại.

“Ta thấy ngươi chính là tinh lực quá tốt, mới có thời gian miên man suy nghĩ, đã như vậy, vi phu liền cố gắng thỏa mãn ngươi!”

Nói xong liền cởi y phục của y ra, cởi quần lót, dùng thân thể của mình tách hai chân y ra, hai phu phu cùng giường chung gối nhiều năm như vậy, Tương Thư Diễn nắm rõ điểm mẫn cảm của Dung Cẩn. Hắn quỳ người xuống, hôn lên rốn của Dung Cẩn, mặc dù đã sinh dục năm lần, nhưng Chử Dung Cẩn luôn chăm chỉ rèn luyện, trên bụng không chút thịt thừa.

Rốn nhỏ xinh bị Tương Thư Diễn hôn liếm, Dung Cẩn khó chịu giãy dụa vòng eo, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ: “Ha… Hừ… A Diễn…” Hai chân mở lớn bị nhấc lên, ngay cả ngón chân cũng cuộn tròn lại, bấu chặt lấy sàng đan dưới người.

Một tay Tương Thư Diễn thò vào nơi u mật của y, giúp y mở rộng, một tay nắm chặt phân thân của Dung Cẩn, chậm rãi xoa nắn, chỉ chốc lát sau, phân thân trở nên to cứng, muốn bắn ra, nhưng Tương Thư Diễn xấu tính nắm lấy, không cho y bắn.

“Ừ… Ha… Ư… A Diễn… Để cho ta… Ha… Đi ra… Ha…” Dưới sự tấn công trước sau này, Dung Cẩn muốn hắn nhanh chóng buông mình ra, nhìn hắn khai thác u mật, thậm chí có dịch trơn chảy ra.

Tương Thư Diễn ôm y lên, để y ngồi ở trong lồng ngực của mình, động thân một cái, đẩy mạnh vật lớn của mình vào u mật của y, cảm thụ được sự ấm áp bên trong u mật Dung Cẩn bao chặt lấy phân thật to lớn của mình.

Hắn than thở một tiếng, “Ưm! A cẩn, ngươi thật giỏi!” Nói xong lại tiếp tục luật động. Dung Cẩn ôm lấy cổ Tương Thư Diễn, được hắn ôm chặt vào ngực.

Theo Tương Thư Diễn luật động càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ của Dung Cẩn cũng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, hai người song song leo lên đỉnh của tình dục.

Một lần qua đi, Tương Thư Diễn vẫn cảm thấy chưa đủ thoả mãn, lại lôi kéo Dung Cẩn làm một lần lại một lần, cuối cùng thẳng đến Dung Cẩn mệt lịm đi mới kết thúc. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong, Tương Thư Diễn ôm y, hai người cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi