TỪ BỎ VỊ TRÍ PHU NHÂN PHẢN DIỆN


Không có lợi ích không phải thương nhân, Thẩm Mục Thâm vận dụng những từ ngữ này phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Tề Duyệt bất đắc dĩ, mới xác định quan hệ, anh càng ngày càng thêm càn rỡ.

Quả thật đã đem nhà cô thành nhà anh, hai ngày nay vừa khéo là cuối tuần, sáng sớm Tề Duyệt còn chưa tỉnh ngủ đã đến gõ cửa nhà cô.
Tề Duyệt thấy vậy cũng không còn cách nào khác.

Sau khi mở cửa mới phát hiện bên ngoài không chỉ có anh, mà còn có Tống thư ký và một người khác.
"Chào buổi sáng Tề tiểu thư." Có lẽ hai tháng không gặp, nụ cười Tống thư ký vẫn chuyên nghiệp như trước.
Tề Duyệt cũng chào lại, ánh mắt nhìn qua Thẩm Mục Thâm và Tống thư ký.

Nhìn thấy người phía sau, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
"Tình huống này là sao vậy?" Anh thật sự sẽ không quyết định chuyển đến nhà cô thật đó chứ?!
Ngày hôm qua cô mới đồng ý kết giao!
Trên mặt Tề Duyệt viết to hai chữ "kinh hách", Tống thư ký vô cùng săn sóc giải thích: "Phó tổng lo lắng chất lượng giấc ngủ Tề Duyệt tiểu thư không được tốt, cho nên một tháng trước ngài ấy đã đặt một chiếc giường ngủ lớn định chế riêng.

Bởi vì sản lượng bán ra không đủ đáp ứng nhu cầu, cho nên hàng bây giờ mới được gửi đến."
Khoé miệng Thẩm Mục Thâm khẽ cong, nhìn thẳng Tề Duyệt, ý cười trong mắt mãnh liệt, chỉ kém không viết lên ba chữ "Mau khen anh".
Tề Duyệt:...
Tống thư ký đi guốc trong bụng Thẩm Mục Thâm.

Nhìn biểu cảm của sếp trên, anh ta vô cùng rõ ràng, ý cười càng sâu, lại vì Phó tổng nhà mình bỏ thêm công sức, nói, "Trong một tháng này, Phó tổng đã thúc giục tôi rất nhiều lần.

Chỉ kém không đem chiếc giường của ngài ấy chuyển đến đây mà thôi."
Lời nói của Tống thư ký ám chỉ, Phó tổng anh thật sự để tâm đến chuyện này bao nhiêu.
Nửa đêm mười hai rưỡi, Tống thư ký sớm đã chìm sâu vào giấc ngủ hồng với Chu Công, Phó tổng nhà anh ta bất chợt gọi điện thoại đến.
Phó tổng không che dấu được vui vẻ, nói chuyện anh và Tề Duyệt đã thành công.

Chuyện này sớm hay muộn đều sẽ phát sinh, vẻn vẹn nói chuyện với anh ta một giờ.

Thậm chí sau này đứa nhỏ đi nhà trẻ nào cũng đã tính xong.

Kêu anh ta chuẩn bị sẵn sàng, tuyển người có tay nghề và nhà trẻ tốt.

Phó tổng nhà anh ta chính là ma quỷ sao?!.

Đam Mỹ Hay
Biểu cảm của Tống thư ký quá mức rõ ràng, da mặt Tề Duyệt không có dày như Thẩm Mục Thâm, gương mặt đỏ lên, sau đó mang theo vẻ mặt có lỗi nhìn về phía bọn họ.
"Ông nội tôi có một tập tục, thời điểm phụ nữ mang thai, đồ vật trong nhà không thể tùy tiện di chuyển."
Tề Duyệt vừa nói dứt, trên gương mặt tươi cười của Thẩm Mục Thâm dần biến mất.
Nhìn về phía Tống thư ký.
Tống thư ký hơi lui về phía sau một bước, nở nụ cười chuyên nghiệp nói, "Phó tổng, dù sao chuyện này tôi cũng không biết rõ được."
Bản năng muốn sống quá mức mãnh liệt.
Thẩm Mục Thâm hừ lạnh một tiếng, sau đó đi vào phòng, đứng ở bên cạnh Tề Duyệt.
"Tống thư ký, mọi chuyên anh tự mình giải quyết.

có việc gì đừng hỏi tôi."
Lời nói vừa dứt, liền đem cửa đóng lại.

bị giữ ở ngoài cửa, Tống thư ký và người thợ lắp ráp hai mặt nhìn nhau, sau đó Tống thư ký mỉm cười.
"Đưa đồ đến nhà tôi đi."
Chiếc giường do nhà thiết kế nổi danh của Ý chế tạo ra.

Mỗi chiếc giường có giá trị bằng một năm tiền lương của anh ta.
Đây chính là ý trời cho anh ta chiếc giường mới đây mà.
Ý cười khoé miệng Tống thư ký càng thêm rõ ràng, hoàn toàn không có một cố kỵ nào.
Làm một ông chủ khôn khéo, vô luận bày mưu tính kế thế nào, làm nhân viên như anh ta, đương nhiên không có khả năng đem nó ném đi.
Lúc Thẩm Mục Thâm kêu Tống thư ký chuẩn bị giường mới, Tống thư ký đã tính tới bước này.

=)))
Đóng cửa lại, Tề Duyệt mới phản ứng, "Sáng sớm anh đã gọi Tống thư ký đến, cứ như vậy đuổi anh ấy đi có sao không?"
Thẩm Mục Thâm đưa tay gác lên vai Tề Duyệt, cứ tự nhiên như vậy đưa cô trở về phòng khách.
"Nhìn anh ta lui về phía sau một bước.

Anh đã nhìn ra được, Tống thư ký đã sớm tính toán kỹ càng."
Tề Duyệt không hiểu hỏi, "Tính toán, tính toán cái gì?"
Thẩm Mục Thâm khẽ hừ một tiếng, "Em nghĩ người tỉ mỉ như Tống thư ký lại không biết tập tục này?"

Tề Duyệt sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười, "Không nghĩ tới có ngày anh sẽ bị chính nhân viên của mình hố."
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, "Em yên tâm, người chồng trước này của em tuyệt đối sẽ không có khả năng chịu thiệt.

Hôm nay để Tống thư ký đắc ý một chút, ngày mai xem anh có cạo anh ta một lớp da không."
Tề Duyệt: Thật sự có thù tất báo chính là tác phong của nhân vật phản diện....
"Không nói đến chuyện Tống thư ký nữa, chúng ta nói đến lộ trình hôm nay một chút."
Tề Duyệt nhất thời lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, "Lộ trình gì cơ?"
"Đương nhiên lộ trình hẹn hò." Thẩm Mục Thâm nói đương nhiên, còn bổ sung thêm một câu, "Nếu em nguyện ý, anh cảm thấy trước kia chúng ta làm những chuyện lãng phí thời gian, không có bất cứ ý nghĩa gì."
"Ví dụ như...?" Tề Duyệt đã nhìn ra, yêu đương với anh mà nói đều là lãng phí thời gian, không có ý nghĩa gì.
Thẩm Mục Thâm kéo Tề Duyệt đi đến ghế sofa, ngồi xuống, vô cùng tự nhiên đem Tề Duyệt dựa vào cánh tay anh.
"Ví dụ như đi ăn, xem phim, mưa sắm, ngẩn người đợi em."
Tề Duyệt bất đắc dĩ cười, hỏi, "Bên ngoài Scandal của anh bay đầy trời.

Anh cứ như vậy đi ra ngoài không để ý tới?"
Thẩm Mục Thâm vuốt ve bụng Tề Duyệt một chút, sáng sớm đứa nhỏ đã nghịch ngợm động đá Tề Duyệt.

Trong ánh mắt và khóe miệng của Thẩm Mục Thâm đều nhiễm ý cười.
"Đứa nhỏ động, em xem.

Mỗi lần chỉ cần anh vừa động vào nó liền phá lệ vui vẻ, cái này lý giải cho chuyện gì? Chứng minh em lựa chọn anh là vô cùng sáng suốt."
Tề Duyệt liếc ánh một cái, rõ ràng chính là bộ dáng nói mò.
Lực chú ý đều đặt trên cánh tay đặt trên bụng Tề Duyệt, chậm rãi hỏi Tề Duyệt một vấn đề, "Lời đồn giới giải trí đều là giả.

Anh đã bố trí chuyện này, đương nhiên là đã làm biện pháp giải quyết."
Thẩm Mục Thâm đem di động của mình ra, mở tin tức cho cô nhìn.
Tề Duyệt nhìn lướt qua di động, cẩn thận đọc, mà ánh mắt Thẩm Mục Thâm nhìn sườn mặt điềm tĩnh nhu hòa của Tề Duyệt.

Ngón tay cuốn lấy một lọn tóc của cô.
Tóc cô dưỡng vô cùng tốt, mềm ơi là mềm, khiến cho anh có chút yêu thích không muốn buông tay.
Cả người Tề Duyệt, dường như không có chỗ nào khiến cho anh không thích.
"Em hiểu chưa?" Tiếng nói từ đằng sau truyền tới, nhiệt độ thổi vào tai Tề Duyệt.

Anh vậy mà lại dán vào tai cô.
Tề Duyệt bị nhiệt độ của anh khiến cho sắc mặt ửng đỏ, cầm lấy di động, đẩy đẩy anh, "Mới sáng sớm, anh đừng có nháo."
Đừng có nháo...
Thẩm Mục Thâm cười nhẹ một tiếng, "Nụ hôn buổi sáng."
Bốn chữ rơi xuống khiến cho Tề Duyệt sững sờ một lát, Thẩm Mục Thâm không chút do dự nắm lấy ót của cô hôn xuống.
Hơi thở thanh lãnh của người đàn ông, sáng sớm quanh quẩn quanh người cô.
Lần này, nụ hôn của Thẩm Mục Thâm so với tối hôm qua càng thuần thục hơn.

Hoàn toàn không giống một người không có kinh nghiệm như cô.
Hôn được một lúc, Thẩm Mục Thâm ôm lấy gương mặt hồng nhuận, thở hổn hển của Tề Duyệt, ẩn ẩn thở dài một hơi, "Còn phải chờ ba tháng hai mươi mốt ngày nữa."
Ba tháng hai mươi mốt ngày?
Tề Duyệt sửng sốt, lập tức phản ứng lại được, đây chính là dự tính ngày sinh và ở cữ của cô, vừa khóe là ba tháng hai mươi mốt ngày.

Giống như minh bạch ám chỉ của anh, gương mặt Tề Duyệt nóng bỏng đến kỳ quái.
Anh vậy mà đã nghĩ đến cả chuyện này?!
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn sắc mặt của Tề Duyệt, khóe miệng khẽ câu, nói, "Ý anh là anh có thể hơn em ba tháng hai mươi mốt ngày.

Sao sắc mặt em lại đỏ như vậy, không phải em nghĩ tới cái gì..."
"Anh câm miệng!" Tề Duyệt thẹn quá thành giận trừng mắt anh.
Theo hiểu biết của cô hiện tại, sẽ không thể nào trông cậy vào anh sẽ nói được điều gì tử tế.
- --
Có lẽ Thẩm Mục Thâm tính toán tốt, khiến cho những người nặc danh trên mạng lúc trước nói anh và tiểu minh tinh hẹn nhau vào khách sạn.

Nhưng sau đó đều là anh hẹn thời gian với tiểu minh tinh.
Trong bốn video clip, có ở quầy rượu, nhưng cửa thanh máy là tầng 4 và tầng 7.
Hai người đều tiến vào khách sạn, tiểu minh tinh ở tầng 4, mà Thẩm Mục Thâm đi từ tầng 7 đi ra.
Tiểu minh tinh ở tầng 4, có máy theo dõi ghi lại được, cô nàng đi tới một phòng khách sạn, gõ gõ cửa, rồi sau đó bước vào.

Người đàn ông khoác khăn tắm, hai người ở cửa đã ôm nhau, sau đó tiến vào khách sạn.
Mà theo máy theo dõi ở tầng 7, sau khi Thẩm Mục Thâm đi ra, đứng ở ngoài hành lang chờ khách tới.

Vị khách này chính là người ngoại quốc, có nam có nữ, cùng nhau chào hỏi.
Thẩm Mục Thâm am hiểu nhất chính là dùng ám chiêu.

Sau khi tung video thứ nhất ra, anh liền thuê thuỷ quân tẩy trắng bản thân.

Cùng lúc đó, nữ minh tinh cũng mở cuộc phỏng vấn, lời thề son sắt nói rằng bản thân và Thẩm Mục Thâm không có bất cứ mối quan hệ nào.


Bản thân còn nói đã có bản trai, hai người chuẩn bị kết hôn.

Bởi vì chuyện này cho nên không thể công bố ra bên ngoài.
Lúc này, thuỷ quân của Thẩm Mục Thâm liền có tác dụng, đồng thời còn có người chỉ ra lúc trước sao không làm sáng tỏ, chuyện vừa bị đào ra mới quay ra công bố với bên ngoài.
Giờ phút này, Lăng Việt có khả năng trở thành đối tượng bị chất vấn nhất.

Nhưng thuỷ quân lại chỉ hướng mâu thuẫn về phía Thẩm Mục Thâm, nó bản thân Thẩm Mục Thâm đi công tác, thu được tin tức đáng tin cậy.

Thẩm thị sắp đổi người cầm quyền, mà Thẩm thị lại có đến ba Phó tổng đều không ai chịu nhường ai, cho nên ai cũng có tâm tư.

Nếu cuộc đấu thầu của Thẩm Mục Thâm không thành, vị trí chủ tịch có thể bị loại bỏ không hề nghi ngờ.
Quần chúng ăn dưa tự mình bổ não ra kịch bản hào môn.

Chỉ cần có mở đầu kịch bản, đoạn sau không cần phải nói cũng biết phát triển thế nào.
Có Thẩm Mục Thâm bày mưu tính kế, dường như thật sự không có vấn đề gì lớn, ít nhất sẽ ngăn chặn được cư dân mạng.
"Nhưng cho dù bình luận được khống chế, nhưng người của chính phủ cũng không dễ lừa như vậy, dự án của anh khả năng sẽ có ảnh hưởng." Tề Duyệt nói ra băn khoăn của bản thân.
Thẩm Mục Thâm không để tâm nói, "Ai nói anh nhất định phải lấy được dự án Century Mall.

Bọn họ còn sợ anh không trèo nổi sao?"
"Anh có ý gì?"
Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, "Em hôn anh một chút, anh sẽ nói cho em biết."
Khoé miệng Tề Duyệt giật giật, khí thế của nhân vật phản diện anh đâu rồi?
Tránh cho anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, Tề Duyệt hơi ngửa đầu, chuồn chuồn lướt qua trên gương mặt một nụ hôn xuống mặt.

Gương mặt ửng đỏ, nhìn anh bởi vì hành động của bản thân mà gương mặt đầy ý cười, cô cũng nở nụ cười theo.
Một cảm giác không nói lên lời, thực ra cô cũng thích.
Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt, than thở một tiếng, "Anh đang muốn chuyển đi, muốn em đi cùng, đương nhiên em sẽ không đồng ý.

Anh cũng không thể não miễn cưỡng em."
Đối với việc anh đổi đề tài, vỗ vào người anh, "Anh biết ý em không phải ý này."
Thẩm Mục Thâm nâng mi, cười khẽ, "Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã không muốn dự án của Century Mall.

Loại hành động ngu xuẩn nâng giá này, anh tuyệt đối sẽ không làm."
"Vậy những nỗ lực lúc trước của anh đều là giả?"
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, "Nỗ lực là thật, chẳng qua, anh không muốn đối phó Lăng Việt mà là đối phó người trong nhà."
Nói đến ba chữ "người trong nhà" này, trong giọng nói của Thẩm Mục Thâm tràn ngập châm chọc và khinh thường..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi