TỪ CẨM CHI - ĐÔNG THIÊN ĐÍCH LIỄU DIỆP

So với sự kinh ngạc của tiểu nhị, Tân Diệu lại bình tĩnh hơn nhiều, dù sao nàng cũng chưa từng trải qua những ngày dài mà Hạ đại nhân thường ghé đọc sách.

"Vậy thì bày thêm vài cuốn mới nữa." Tân Diệu nói xong, liền bước ra ngoài.

Lưu Châu chớp mắt vài lần, không nhịn được chạy đi thì thầm với Hồ chưởng quầy: "Chưởng quầy, ngài nói xem, sao Đông gia lại có thể điềm nhiên như vậy chứ? Hạ đại nhân mua một lần nhiều sách đến thế mà nàng không hề ngạc nhiên."

Hồ chưởng quầy vui vẻ đáp: "Ta thấy ngươi rảnh rỗi rồi, mau đi làm việc đi!"

Quả nhiên Đông gia là người mang vận may đến, vừa tiếp quản thư quán liền tìm được tiên sinh Tùng Linh, lại còn có Hạ đại nhân vung tay mua sách. Có Đông gia, làm sao mà sợ thư quán không thịnh vượng chứ?

Thư quán bên này mọi thứ đều suôn sẻ, nhưng Tân Diệu lại không được may mắn như vậy, nàng đã đi qua hai tiệm Duyệt Lai tửu lâu mà vẫn chưa tìm được tửu lâu kia, đành phải hỏi thăm người đi đường.

Tiệm Duyệt Lai tửu lâu thứ tư, cũng thật trùng hợp, nằm ngay gần Thái Phủ Tự.

Đứng bên đường trước cửa tửu lâu, Tân Diệu xoay người, ngước nhìn một trà lâu đối diện.

Trà lâu chia thành hai tầng, tầng trên được bày biện thành các nhã phòng, vài gian nhã phòng sát đường đều có mở cửa sổ.

Tân Diệu cẩn thận quan sát, suy đoán nhã phòng trong khung cảnh có lẽ là gian thứ hai hoặc thứ ba.

Cụ thể là gian nào thực ra không quan trọng, với nàng, chỉ cần tìm được trà lâu mà Hạ Thanh Tiêu xảy ra chuyện là đủ.

Xem vị trí mặt trời trong khung cảnh, có lẽ là vào buổi trưa.

Liệu có phải là hôm nay không?

Tân Diệu khẽ ngẩng đầu, nhìn lên mặt trời đang treo cao trên bầu trời.

Nắng đầu thu vẫn gay gắt, nàng nhanh chóng thu lại ánh mắt, nhắm mắt một lát.

Phía sau có tiếng nói vọng lại: "Thanh Thanh?"

Tân Diệu xoay người, thấy ba bốn nam nhân trung niên mặc trường bào đang đi về phía này, trong đó có một người chính là đại cữu cữu của Khấu Thanh Thanh, Đoạn Thiếu Khanh.

Đoạn Thiếu Khanh vốn chẳng muốn nói chuyện với đứa cháu gái càng ngày càng ương ngạnh này, nhưng ở nơi này, vào lúc này gặp mặt, không thể giả vờ không thấy.

Thấy rõ mặt Tân Diệu, Đoạn Thiếu Khanh xác nhận không nhìn nhầm người, cau mày hỏi: "Ngươi sao lại ở đây?"

Tân Diệu cũng bất ngờ khi gặp Đoạn Thiếu Khanh, nhưng nàng che giấu sự ngạc nhiên đó, chớp mắt tỏ vẻ vui mừng xen lẫn ấm ức.

"Cữu cữu, ta đang định đến nha môn tìm ngài, không ngờ lại gặp ở đây!"



Đoạn Thiếu Khanh cau mày c.h.ặ.t hơn: "Tìm cữu cữu có việc gì?"

Ba người đi cùng Đoạn Thiếu Khanh đã bắt đầu lộ vẻ tò mò.

Tân Diệu mím môi: "Ta hết tiền rồi."

Đoạn Thiếu Khanh:!


Nha đầu này sao có thể nói chuyện hết tiền một cách thẳng thừng như vậy chứ!

Tân Diệu chẳng quan tâm lời nói của mình gây bao nhiêu chấn động cho Đoạn Thiếu Khanh, tiếp tục: "Thật không ngờ kinh doanh thư quán lại phải đầu tư nhiều đến thế, tiền tiêu như nước chảy."

Đoạn Thiếu Khanh đỏ mặt vì ngượng ngùng, vội ngăn Tân Diệu nói tiếp: "Chuyện trong nhà để ăn cơm rồi hãy nói."

Tân Diệu ngoan ngoãn im lặng.

Đoạn Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, chắp tay với ba người đồng nghiệp: "Cháu gái đến tìm ta, ta đưa nàng đi ăn bữa cơm, không cùng chư vị nữa."

Ba người mỉm cười đáp lễ: "Đoạn huynh cứ tự nhiên."

Đoạn Thiếu Khanh thấy ánh mắt của ba người bạn đồng nghiệp lấp lánh sự tò mò, lòng không còn hứng thú ăn uống ở tửu lâu Duyệt Lai, lập tức kéo Tân Diệu đi về phía trà lâu đối diện.

Vậy mà lại dẫn nàng đến trà lâu này...

Lòng Tân Diệu khẽ động, bất chợt có một linh cảm: Hạ Thanh Tiêu e rằng chính là hôm nay sẽ gặp chuyện.

Trà lâu, khác với tửu quán ồn ào, không gian yên tĩnh thanh tao, tiếng sáo, tiếng đàn vang lên không ngớt.

Nhã phòng trên lầu đã được đặt kín, Đoạn Thiếu Khanh đành dẫn Tân Diệu vào ngồi ở một góc đại sảnh, cố gắng tránh sự chú ý.

Tiểu nhị mang trà nước, điểm tâm đến, sau khi tiểu nhị lui xuống, Đoạn Thiếu Khanh hạ giọng hỏi: "Sao lại hết tiền nữa rồi? Ngoại tổ mẫu của ngươi chẳng phải vừa cho ngươi hai ngàn lượng sao?"

"Cữu cữu không biết đó thôi, thư quán Thanh Tùng thiếu tiền công cho thợ đã lâu chưa trả, số bạc lấy từ ngoại tổ mẫu một phần đã trả tiền công, một phần để vận hành thư quán, chỉ trong chốc lát đã hết sạch rồi..."


Đoạn Thiếu Khanh cau mày thành hình chữ "Xuyên": "Cữu cữu nghe nói cuốn *Họa Bì* của thư quán Thanh Tùng rất được yêu thích, doanh thu chắc cũng không ít."

Tân Diệu không phủ nhận: "Doanh thu có, nhưng ta lại vừa mua phần tiếp theo của *Họa Bì* từ tay Tùng Linh tiên sinh, cần phải khắc bản in lại tốn không ít chi phí, thêm vài cuốn sách bán chạy cần tái bản, còn phải tìm sách mới để in nữa... Cho nên bạc vẫn túng thiếu."

Nhìn vẻ mặt đáng thương của cháu gái, Đoạn Thiếu Khanh thầm thở dài.

Ông nghi ngờ nha đần này cố tình viện cớ đòi tiền, nhưng từ lời nói không tìm ra sơ hở nào.



"Nếu đã thiếu bạc, thì quay về bảo với ngoại tổ mẫu của ngươi, ngươi là một tiểu cô nương lại chạy đến nha môn tìm cữu cữu đòi tiền, để người ta thấy thì không hay." Đoạn Thiếu Khanh quyết định đẩy trách nhiệm về phía mẹ già.

Ông là người trọng thể diện, cháu gái đến tìm ông đòi tiền, truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì.

Gặp tình huống như vậy, Tân Diệu sao có thể để Đoạn Thiếu Khanh đẩy trách nhiệm đi được: "Cữu cữu cũng nói rồi, ta vừa lấy từ ngoại tổ mẫu hai ngàn lượng. Thanh Thanh cũng là người biết giữ thể diện, làm sao dám đi xin ngoại tổ mẫu nữa, nghĩ rằng cữu cữu thương ta nên mới tìm đến ngài."

Nói đến đây, nàng nhấp một ngụm trà.

Trà vào miệng thanh ngọt, xứng đáng với không gian tao nhã của trà lâu.

"Thanh Thanh tính rồi, không cần đến hai ngàn lượng, chỉ cần một ngàn lượng là đủ."

Thái dương của Đoạn Thiếu Khanh giật giật, may mà không có người ngoài nghe thấy, ông đành miễn cưỡng nói: "Thanh Thanh à, quan lại Đại Hạ chúng ta lương bổng không cao, một ngàn lượng là lương của cữu cữu nhiều năm đấy. Ngươi đến tìm cữu cữu, cữu cữu không cách nào có được."

Tân Diệu mỉm cười: "Cữu cữu hiểu lầm rồi. Ta chỉ muốn nhờ cữu cữu giúp ta nói với ngoại tổ mẫu, lấy số tiền bà đã giữ giúp ta. À, cũng không vội hôm nay, ngày mai ta sẽ đến gặp cữu cữu để lấy."

Nghe đến chuyện ngày mai nàng lại đến, sắc mặt Đoạn Thiếu Khanh sa sầm, đối diện với đôi mắt rực sáng của nàng, ông cố gắng nhẫn nhịn cơn tức giận: "Ngươi là nữ tử, đừng đi lại khắp nơi, hôm nay sau khi trở về, ta sẽ nhắn với ngoại tổ mẫu ngươi, bảo người mang đến cho ngươi."

"Cảm tạ cữu cữu."

Đoạn Thiếu Khanh sợ mở đường này ra sẽ không có hồi kết, giọng nói có chút cảnh cáo: "Chỉ lần này thôi. Thanh Thanh à, tuy rằng số bạc đó là do phụ mẫu ngươi để lại, nhưng ngươi vẫn còn nhỏ, giờ mà tiêu tán bừa bãi thì sau này sẽ ra sao? Do đó mẫu thân ngươi mới gửi gắm cho ngoại tổ mẫu giữ giùm..."

Tân Diệu lặng lẽ nghe bài thuyết giảng của Đoạn Thiếu Khanh, không đổi sắc mặt, chờ ông nói xong thì ngoan ngoãn gật đầu: "Thanh Thanh hiểu rồi."

Đột nhiên trà lâu trở nên yên lặng, giọng của Tân Diệu tuy không lớn nhưng lại đột ngột nổi bật.

Ngay sau đó, có tiếng chào mời của tiểu nhị: "Đại nhân, mời vào trong."

Hạ Thanh Tiêu quay ánh mắt về phía âm thanh quen thuộc, và gặp ánh mắt của Tân Diệu.

Hắn có chút ngạc nhiên, thấy người ngồi đối diện với nàng là Đoạn Thiếu Khanh, liền nhẹ nhàng gật đầu chào nàng.

Tân Diệu khẽ gật đầu đáp lại, nhìn theo bóng Hạ Thanh Tiêu bước lên cầu thang cùng với hai thuộc hạ.

Xem ra, chính là hôm nay rồi.

Thấy cháu gái chăm chú nhìn về phía cầu thang, lòng Đoạn Thiếu Khanh chùng xuống.

Nha đầu này chẳng lẽ lại có ý với Trường Lạc Hầu?

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi