TỨ CẦM THÚ VÀ TỨ HOA KHÔI


Kì phong (phong cách chơi cờ) của Niệm Khanh và Hoa Chi Phá có thể nói là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nếu không nhìn người thì tuyệt đối không thể ngờ là Niệm Khanh giỏi công còn Hoa Chi Phá giỏi thủ.
Kì phong của Niệm Khanh đại khai đại hợp, rất ra dáng nữ tử sở hữu một cỗ hào khí và gan dạ, lấy thủ là thế công, lấy thật đánh hư, lấy công làm thủ. Kì phong của Hoa Chi Phá kín đáo phi thường cẩn thận, thủ là thủ thế, lấy tĩnh chế động, lấy thủ làm công. Có thể nói hai người kì nghệ tương xứng.
Điểm ấy Hoa Chi Phá thật không ngờ, Niệm Khanh cũng thật không ngờ.
Ở trong lòng Hoa Chi Phá, cho dù Niệm Khanh chơi cờ vây có tốt nữa thì cũng sẽ không lợi hại như vậy, nàng thế nhưng duyệt qua hết phần lớn sách dạy đánh cờ cổ đại và hiện đại, chêch lệch một ngàn năm này hẳn phải có. Nhưng mà hiện tại mình lại ngầm chơi ngang tay với Niệm Khanh, còn thoáng bị vây ở thế hạ phong, quả thực rất đả kích lòng người.
Không nói đến Hoa Chi Phá, Niệm Khanh cũng thầm giật mình, đối với người đối diện lại ôm vạn phần hứng thú. Hoặc có thể nói, từ đầu là vì chuỗi ngày rất nhàm chán nên mới ngay ở lần đầu gặp mặt liền quyết định mang các nàng về để từ từ trêu đùa.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, người này ôm Phong Chi Lâu, vẻ mặt 'căm phẫn' quở trách Vị Triều không đúng, vì đạt tới mục đích, cái tay còn âm thầm véo một phen sau lưng của Phong Chi Lâu đến tận khi Phong Chi Lâu đau đến kêu oai oái, cảnh tượng kia đến nay vẫn khó có thể quên.
Vì một ít bạc mà thật sự khóc lóc kể lể! Cũng vì thú vị nên mới có thể mang tứ chích về, chỉ là không ngờ tới sự tình phát triển lại thường thoát khỏi mong muốn của bản thân.
Vị Triều với Phong Chi Lâu, Du Lăng với Tuyết Chi Lạc, Ly Tuyệt với Nguyệt Chi Loạn, mình với Hoa Chi Phá?
Trò chơi đã không thể khống chế, như vậy nên làm thế nào để tiếp tục?
Niệm Khanh nghịch cờ trắng trong tay, tìm kiếm điểm đột phá trong thế cục ván cờ. Còn Hoa Chi Phá cau mày nhìn ván cờ, thật là không biết thưởng thức cái đẹp!
- Lúc trước vì sao muốn ăn vạ Vị Triều? - Niệm Khanh vừa chơi cờ vừa lên tiếng hỏi.
Hoa Chi Phá sửng sốt, giương mắt nhìn lại Niệm Khanh, chỉ thấy nàng vẫn đang chuyên chú nhìn chằm chằm cờ, cũng không biết là cố ý hay vô tình:
- Nếu biết là cướp, vì sao còn mang bọn ta về?
Niệm Khanh thấy Hoa Chi Phá không đáp mà hỏi lại thì cũng không tiếp tục nói gì, chỉ sửng sốt một chút không nói.
Kỳ thật, mục đích của các nàng đều giống nhau: Trò chơi, đùa nghịch. Tựa như chuyện Niệm Khanh tình nguyện không làm công chúa mà tới nơi này làm hoa khôi là cùng một đạo lý.
Hoa Chi Phá thấy Niệm Khanh không trả lời thì cũng không tiếp tục tán gẫu. Hai người ngươi tới ta đi, thật lâu chưa phân thắng bại. Tận đến lúc Tiểu Trúc bưng đồ ăn tới mới phát hiện đã đến giờ cơm chiều.
- Đã nhanh như vậy? - Hoa Chi Phá nhìn ra bên ngoài, quả nhiên trời đã hơi nhạt - Trận cờ này... không xong rồi? - Đã hạ gần hết bàn cờ còn chưa phân thắng bại, xem ra là cờ hoà rồi, chỉ là hai người đều chấp nhất muốn phân thắng bại nên mới cũng không nói gì mà thôi.
- Ừ - Niệm Khanh cầm quân cờ trong tay ném vào hộp, nhìn thoáng qua bàn cờ, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, mỉm cười nói - Tiểu Trúc, đi lấy thêm đôi đũa bát cơm.
- Vâng tiểu thư - Tiểu Trúc thấy Hoa Chi Phá nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn thì trong mắt hiện lên vẻ trúng phóc, cúi đầu đi ra ngoài.
- Chà chà, ta đây sẽ không khách khí - Hoa Chi Phá chưa từng có giác ngộ làm khách, ngồi vào bàn cơm nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn mà chảy nước miếng - Đúng rồi Niệm Khanh, vì sao ngươi không ăn thịt nướng?
Hoa Chi Phá chỉ chỉ thức ăn trên bàn, tuy rằng hương sắc và mùi vị vẹn toàn, nhưng phần lớn vẫn là thức ăn chay, loại đồ ăn thuần thịt cũng không có lấy một món, cũng chỉ có một món cá hấp miễn cưỡng tính là món mặn. Nếu không phải tay nghề của đầu bếp nơi này tốt thì Hoa Chi Phá thật sự không muốn nhìn thấy đống thức ăn này.
- Thịt nướng? - Niệm Khanh đang bưng trà lên uống, nghe xong những lời này của Hoa Chi Phá thì thiếu chút nữa bị sặc, ho khùng khục - Rất nhiều mỡ - Nàng thật sự không nghĩ thấu vì sao cuộc đối thoại này lại có thể một phát nhảy xa như thế.
Hoa Chi Phá cao thấp đánh giá Niệm Khanh, mặt nhăn mày nhíu:
- Ngươi rất gầy, ăn nhiều thịt một chút thì mới không còn là người không nổi hai lạng thịt nữa! Ngươi nhìn ta xem, rắn chắc bao nhiêu. Cho nên mới nói, ăn nhiều thịt là thật cần thiết -Ta cũng không muốn có lão bà gầy giống gậy trúc.
Ô không đúng, Niệm Khanh thành lão bà của ta khi nào! Hình như cho tới giờ ta không ôm tâm tư này mà? Chẳng lẽ...đây là tiềm thức của ta? Hoa Chi Phá co giật miệng, ve vẩy đầu, cưỡng chế loại bỏ ý niệm trong đầu.Tiếp tục như thế, ta thực không ổn!
Niệm Khanh không ngờ Hoa Chi Phá sẽ nói như vậy, trong lòng có một chút cảm động, ánh mắt cũng nhu hòa đi rất nhiều, khí thế trầm tĩnh bức người vừa rồi khi chơi cờ cũng dần dần biến mất:
- Không ngờ ngươi còn quan tâm đến ta.
- Ha ha, ngươi là lão bản của ta mà. Ăn của ngươi, dùng của ngươi, tự nhiên tỉ mỉ chiếu cố - Thiếu ngươi thì chẳng phải là ta đi ăn không khí sao! Hoa Chi Phá tuyệt đối không thừa nhận là nàng quan tâm Niệm Khanh, nàng chỉ quan tâm tiền của Niệm Khanh mà thôi. Giờ khắc này, nàng thật cảm thấy có điểm không được tự nhiên.
Niệm Khanh cũng không nói cái gì, chỉ gật gật đầu nói:
- Ừ, ta đã biết.
Lúc này lại đến phiên Hoa Chi Phá mơ màng, Niệm Khanh đây là...động? Được rồi, Niệm Khanh nghe lời như vậy, cảm thấy không phải là chuyện tốt được! Biểu hiện hôm nay của Niệm Khanh...rất quỷ dị! Nàng...không sao chứ? Hoa Chi Phá nơm nớp lo sợ, cuối cùng cũng đợi được cứu tinh Tiểu Trúc tỷ tỷ. Được rồi, nàng hối hận, sớm biết vậy sẽ không nán lại ăn cơm.
Nhận lấy bát cơm, Hoa Chi Phá nhìn về phía Niệm Khanh, ngươi không động đũa, ta ngượng ngùng! Phương diện lễ tiết này anh vẫn rất chú trọng.
Niệm Khanh thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Hoa Chi Phá thì cũng không định đùa nàng tiếp liền động đũa gắp đồ ăn. Kể từ đó Hoa Chi Phá tự nhiên không còn cố kỵ, cũng bắt đầu ăn.
- Tiểu thư...- Tiểu Trúc liếc mắt nhìn Hoa Chi Phá, mặt nhăn mày nhíu, muốn nói gì nhưng chưa nói tiếp.
- Hử? -Hoa Chi Phá ngẩng đầu - Sao thế? Không tiện sao? Ta đây vẫn nên về - Riêng tư cũng là bình thường, chỉ là trong lòng hơi có chút không thoải mái.
Hoa Chi Phá định buông bát lại bị Niệm Khanh ngăn lại:
- Không cần, Tiểu Trúc, ngươi nói đi, chuyện gì?
Thấy Niệm Khanh không có ý tứ để mình đi thì Hoa Chi Phá cũng không nói nữa, tiếp tục ăn cơm, chỉ là trong lòng hơi hơi bay bổng.
- Đây là thư của thiếu chủ đưa tiểu thư - Nói xong liền lấy ra từ trong lòng một phong thư giao cho Niệm Khanh.
Niệm Khanh nhận thư, mở ra tỉ mỉ nhìn.
"Thiếu chủ"? Ai vậy! Mặc dù Hoa Chi Phá đang ăn cơm nhưng lỗ tai cũng dựng thẳng đứng, cẩn thận nghe các nàng nói chuyện.
Niệm Khanh xem xong thư, trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp:
-Tiểu Trúc, thu dọn một chút, ngày mai chúng ta đi kinh thành.
- Vâng tiểu thư - Tiểu Trúc nhận thư, gật gật đầu lui xuống.
Hoa Chi Phá nghe được ba chữ "đi kinh thành" thì mắt sáng lên, vội vàng buông bát cơm:
- Ta cũng đi! Ta cũng đi! Ta rất buồn chán! Ta cũng muốn đi! - Nói xong, mặt đáng thương nhìn Niệm Khanh, chỉ kém nước thè lưỡi lắc đuôi.
- Ngươi đi làm gì? - Giọng nói bình bình, nghe không ra là đồng ý hay không đồng ý.
- Ta? Ta bảo vệ ngươi! -Hoa Chi Phá vỗ vỗ bả vai - Kinh thành xa như vậy, chỉ có ngươi và Tiểu Trúc thì rất nguy hiểm, ngươi nghĩ xem, nếu có tặc gì đó thì ta cũng có thể giúp đỡ - Dưới ánh mắt trêu đùa của Niệm Khanh, như quả bóng xì hơi tiếp tục nói - Tối thiểu thì mật báo đối với ta cũng không có vấn đề -Được rồi, các ngươi là cao thủ võ lâm cho nên khinh thường ta phải không!
- Một khi đã như vậy, vậy đi thôi - Niệm Khanh thấybộ dáng hưng phấn của Hoa Chi Phá thì đả kích - Vừa lúc chúng ta còn thiếu chân khuân vác.
Khuân vác?Hự, cũng quá đại tài tiểu dụng (tài lớn nhưng dùng vào việc nhỏ)! Hoa Chi Phá mặt đơ, lại thấy Niệm Khanh dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình thì tim đập dồn dập.
- Ngươi là tiểu hài tử sao? - Trong lúc Hoa Chi Phá sửng sốt bối rối thì Niệm Khanh gỡ bỏ hạt cơm ở khóe miệng nàng - Kinh thành không đơn giản như ngươi tưởng tượng - Như nhớ tới điều gì, cảm khái nói.
Được rồi, mặc kệ vấn đề đơn giản hay không đơn giản. Vì sao gần nhất nàng càng ngày càng không thể khống chế đây! Chỉ bị Niệm Khanh nhìn nhìn thì tim liền đập nhanh như vậy. Nói xem, vì sao!
Thật sự là muốn đi chơi kinh thành sao? Hay là vì "thiếu chủ" gì đó kia cho nên lo lắng đây?
Tình hình quả nhiên càng ngày càng không thể khống chế mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi