Khi lại nhìn thấy bảng hiệu lớn 'Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu' thì Hoa Chi Phá thật sự cảm khái ngàn vạn, khóc không ra nước mắt, chị đây vừa đi liền thất thân oa oa! Vốn muốn đẩy ngã Niệm Khanh, không ngờ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đem chính mình đắp vào. Cái này bảo ta làm sao chịu nổi!
Loại chuyện này tuyệt đối không thể để kia ba tên kia biết được, nếu không mặt mũi của người làm lão đại biết để ở đâu?
Lần này vốn cũng định mang Bạch Chi Song về cùng, không ngờ Hoàng Phủ Nhân sống chết lôi kéo Song Song kiên quyết không buông tay, Hoa Chi Phá cũng không muốn làm người xấu phá hoại nhân duyên, hơn nữa Hoàng Phủ Nhân coi như là 'em vợ' của mình, chút mặt mũi còn cần cho. Đương nhiên, nếu chuyện tốt của Hoàng Phủ Nhân và Bạch Chi Song thành thì càng hoàn mỹ, hoàng hậu một nước đó, mình cũng coi như không khiến lão cha đã chết của Bạch Chi Song thất vọng.
Nói thế nào thì nhà bọn họ cũng coi như ra một hoàng hậu, vậy chắc là do mộ tổ có khói xanh (ý nói con cháu được phù hộ), nói thẳng ra là có thêm mặt mũi gấp bội, xét phía dưới cũng là hoàng thân quốc thích.
- Niệm Khanh, ngươi nói xem, nếu Hoàng Phủ Nhân và Song Song thành, vậy thế hệ tiếp theo của bọn họ phải làm sao? Hoàng Phủ Nhân lại là hoàng đế, nhất định phải có, nếu không thái tử từ nơi nào chạy ra được? Ôi, quốc gia này truyền cho ai đây! - Không nên trách Hoa Chi Phá bát quái, thật sự rất tò mò.
- Dù sao không cho ngươi là được - Niệm Khanh trừng mắt nhìn Hoa Chi Phá - 'Huynh đệ' của ngươi tới tìm ngươi, còn không đi? - Nàng cũng đang rất muốn tìm mấy vị hoa khôi tâm sự, cũng không biết mấy ngày mình đi có chuyện thú vị phát sinh hay không, chậc chậc, thật sự là gợi lên hứng thú của nàng mà!
Hoa Chi Phá thấy ba người cách đó không xa, hai mắt sáng lên, nhanh chóng đi tới:
- Lâu đệ, Loạn nhi, Lạc Lạc, các ngươi tới nghiêng đón ta, ta làm sao không biết xấu hổ đây?
- Lão đại, ngươi nằm mơ hả? - Phong Chi Lâu cười nhạt - Nghênh đón ngươi? Cần thiết sao!
- Đúng vậy, ngươi cũng không phải Ly Tuyệt. Vì sao ta lại chạy đến nghênh đón ngươi? - Nguyệt Chi Loạn lười nhìn Hoa Chi Phá, sống chết nhìn trước cửa.
Holy Shit! Nói thế nào ta cũng đi mấy ngày như thế, các ngươi...các ngươi cũng quá không có nhân tính! Hoa Chi Phá đen mặt, ta thế nào lại làm huynh đệ cùng đoàn người này!
- Nói, các ngươi đang nhìn gì? - Lười so đo cùng các nàng, nếu muốn tính toán thì chính mình không thể không tức chết.
- Lão đại, đừng nói huynh đệ không ai chiếu cố ngươi, chúng ta đang chờ mỹ nhân! - Tuyết Chi Lạc chỉ chỉ ngoài cửa, tiếp tục nói - Mỹ nhân kia quả thực đáng yêu rối tinh rối mù!
"Đáng yêu"? Lúc này đến phiên Hoa Chi Phá ngất:
- Là ba lão bà xinh đẹp của các ngươi?
- Cho xin đi, các nàng có thể có ngày dùng tới từ này? Lão đại, nói thật, ta muốn một nhỏ mười tuổi, ta sẽ chờ nàng trưởng thành - Phong Chi Lâu ngửa mặt lên trời thở dài - Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua la lị đáng yêu như vậy, quả thực là như truyện tranh Nhật Bản đi ra!
- So với Khuynh Sở bản la lị còn đáng yêu hơn? - Lại nói đến, Khuynh Sở lúc la lị cũng rất đáng yêu.
- Vốn tưởng rằng Khuynh Sở đã là đáng yêu, giờ so với nàng, quả thực là trên trời dưới đất - Tuyết Chi Lạc vỗ vỗ bả vai Hoa Chi Phá - Ta muốn có một cô con gái đáng yêu như vậy, ta chết cũng cam lòng.
- Lạc Lạc, đời này ngươi cũng đừng nghĩ - Nguyệt Chi Loạn phỉ nhổ nói.
Vì thế, Hoa Chi Phá cũng gia nhập đội ngũ chờ đợi. Qua lời kể của tam chích cầm thú, Hoa Chi Phá mới biết được thì ra tiểu la lị này là được Du Lăng cứu trong lúc vô tình tới một thôn nhỏ. Bởi vì chuyện riêng nên Du Lăng đi tới thôn kia, lại thấy mọi người muốn sống thiêu chết một tiểu hài tử. Chuyện này còn có thể! Du Lăng tỷ tỷ giữa đường liền tạc mao (chỉ người vì tác động nhỏ mà gây ra hành động lớn), cứu người chạy trốn, thuận tiện còn thả lửa thiêu cháy mấy gian ốc cỏ tranh.
Vì sao lại muốn thiêu chết đứa nhỏ này? Kỳ thật chính là vì tóc và mắt của đứa nhỏ này không giống nhan sắc của người thường, dân thôn cũng không biết nàng từ đâu tới, cho rằng nàng là yêu nghiệt, vì thế định thiêu sống nàng.
Không thể không nói, không hiểu biết thật sự thực đáng sợ.
Khi Hoa Chi Phá nhìn thấy tiểu la lị bị khen trên trời dưới đất thì bị chấn động mạnh. Thật sự là... kawaii (đáng yêu trong tiếng Nhật)!
Tóc màu trắng dài đến hông, con ngươi màu đỏ sợ hãi nhìn nàng, điềm đạm đáng yêu khiến tình mẹ của họ Hoa nào đó đại phát. Ta muốn có một con gái như vậy, ta chết cũng cam lòng! Chữa khỏi mắt thật tốt! Nhìn vậy nhiều lắm cũng không quá mười tuổi, thật sự là rất đáng yêu!
- Mỗi lần thấy nàng, ta liền cảm thấy tâm linh được tĩnh lại, cái gì cũng đều là mây bay - Nguyệt Chi Loạn cảm thán - Tâm tình một ngày đều tốt lên.
Tuyết Chi Lạc gật gật đầu theo:
- Nương tử nhà ta đối với nàng như bảo bối muốn chết, địa vị của ta có nguy cơ cao.
Phong Chi Lâu dùng ngón trỏ chỉ chỉ lên trời:
- Giống như trên.
- Con thỏ con, nhanh đi tìm ba vị a di của ngươi, a di ngươi chưa thấy qua cũng đã trở lại - Phong Chi Lâu nói với thỏ trắng nhỏ.
- Vâng, thúc thúc lát gặp lại - Con thỏ con miễn cưỡng chào, đi như chạy thoát thân.
- Nói xem, ta đáng sợ như vậy sao? Sao mỗi lần con thỏ con nhìn thấy mấy người chúng ta đều trốn vậy?
-Sự đáng khinh của ngươi đã viết hết ở trên mặt, anh bị liên lụy theo - Nguyệt Chi Loạn.
- Con thỏ con sợ ngươi, không phải ta, đừng nói gộp làm một - Tuyết Chi Loạn.
- Ta vừa trở về, không rõ lắm, không phát biểu ý kiến - Hoa Chi Phá.
Phong Chi Lâu xấu hổ. Đàn cầm thú này!
- Niệm Khanh, lần này ngươi thật sự rất ra sức! - Du Lăng tỷ tỷ làm lan hoa chỉ (dáng tay giống phật), sóng mắt lưu chuyển - Động tác mau đến khó hiểu, vốn tưởng rằng là ngươi về 'thăm người thân', không ngờ ngay cả hôn nhân đại sự cũng giải quyết luôn.
- Đừng dùng lan hoa chỉ của ngươi với ta, ta không phải Tuyết Chi Lạc, không ham cái này! - Niệm Khanh đẩy tay Du Lăng ra, nổi da gà.
Du Lăng xì một tiếng lười biếng ngả thắt lưng:
- Không thú vị.
Ly Tuyệt chống cằm, gắt gao nhìn chằm chằm Niệm Khanh, ngược lại cười:
- Cho nên nói đi, làm rồi?
Trà Niệm Khanh vừa uống xong liền phun ra. Ta mới đi ra ngoài không lâu, Ly Tuyệt nói chuyện liền phóng khoáng như vậy?
Ly Tuyệt cũng bị hành động của Niệm Khanh làm hoảng sợ, ngượng ngùng nói:
- Ngươi cũng biết mà, ở cùng một chỗ với Nguyệt Chi Loạn...tóm lại, thế nào thì cứ như vậy.
Cho nên mới nói, Ly Tuyệt bị Nguyệt Chi Loạn làm hỏng rồi! Niệm Khanh cứng khóe miệng, xem ra mấy ngày ta rời đi thật sự là... không có gì.
Du Lăng đồng tình vỗ vỗ bả vai Niệm Khanh:
- Quen rồi sẽ tốt! - Nguyệt Chi Loạn chết tiệt này, ta thật muốn chém nàng ta, cứ như vậy làm hỏng Ly Tuyệt 'thuần khiết', chỉ khổ chúng ta.
Vị Triều chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn lông mày Niệm Khanh một cái liền cho ra đáp án đầy quyền uy:
- Hoàn hảo không tổn hao gì.
- Gì? Cái này ngươi cũng biết? - Ly Tuyệt xoay người chống lại ánh mắt của Vị Triều, không thể tin nói.
- Người ta tốt xấu gì cũng đi ra từ Thần Y Sơn Trang được không! Nếu cái này cũng không xem được thì sao xứng đôi với cái tên thần y! - Du Lăng giải thích nói.
- Cũng phải - Ly Tuyệt gật gật đầu, lại thấy Vị Triều từ chối cho ý kiến lắc đầu nói.
- Không phải ra từ Thần Y Sơn Trang đều có, đây là một tuyệt kỹ mà đệ tử trung tâm mới có.
- Tuyệt kỹ gì? - Niệm Khanh cũng hiếu kì.
Vị Triều hé miệng muốn nói, nhưng chưa nói mặt đã đỏ:
- Đây là bí kĩ trang chủ đầu tiên truyền xuống, chỉ có đệ tử được trang chủ yêu thích mới có thể học - Nói lên chuyện y học, Vị Triều cũng không còn lãnh mạc thiếu lời, hơn nữa lần này còn đỏ mặt, đến tột cùng là bí kĩ gì vậy!
- Vị Triều, tỷ muội chúng ta còn có gì không thể nói? Cái gì? Cái gì? - Ba người đều nhìn Vị Triều tò mò hỏi.
-Thuật tướng nữ.
- ???
- Chỉ cần nhìn lông mày là có thể vừa xem hiểu ngay...
- Hoàn bích hay không? - Du Lăng nói.
- Không chỉ vậy...
- Vậy còn có cái gì? - Ly Tuyệt hỏi tiếp nói.
- Cái này, cái kia... - Bộ dạng ấp úng khiến mọi người lại khó hiểu - Chính là...chính là... - Mắt liếc về phía hạ thân của Ly Tuyệt - Nội bộ.
Ly Tuyệt "Á" một tiếng ôm trán mình:
- Không thể ngờ Thần Y Sơn Trang các ngươi đáng khinh như vậy!
Lúc này ngay cả Niệm Khanh cũng mất bình tĩnh, cố ý như vô tình che cái trán:
- Không hổ là Thần Y Sơn Trang!
Du Lăng mất tự nhiên lui lại vài bước:
- Lần sau ta thấy Thần Y Sơn Trang các ngươi nhất định phải đi đường vòng, quá vô sỉ!
Vị Triều liếc mắt xem thường:
- Hừ, Ám Bộ các ngươi cũng không phải chưa từng tới cầu chúng ta. trưởng lão của Đường Môn các ngươi cũng là khách quen của Thần Y Sơn Trang chúng ta được không! Về phần người trong quan trường thì càng nhiều.
Ba người ho khan.
Ngay tại lúc ba người xấu hổ ngàn vạn thì vừa lúc một con thỏ con nào đó tới gõ cửa hóa giải trận xấu hổ.
Thì ra Vị Triều cư nhiên có kỹ năng trâu bò như này, quả nhiên không thể dễ dàng đắc tội với nàng! Phong Chi Lâu, đến tột cùng ngươi có bao nhiêu 'phúc khí'!