TỨ CẦM THÚ VÀ TỨ HOA KHÔI


Bàn cuối cùng của tứ cầm thú: Khiêu chiến boss cấp các hoa khôi, ai thắng ai bại? Chậm rãi đợi công bố.
Nói sai rồi, Hoa Chi Phá đã sớm khiêu chiến qua. Nhưng mà đừng lo, có câu đường cùng tắc biến, biến đổi tắc thông, thực hiển nhiên họ Hoa nào đó thuộc loại này. Thất bại không đáng sợ, đáng sợ là chấp nhận như vậy, không dám tái chiến. So sánh với đẩy ngã, cái gì cũng đều là mây bay.
Một đêm này, nhất định là buổi đêm nhiều tai nạn.
Một đêm này, nhất định là buổi đêm khắc cốt minh tâm.
Một đêm này, nhất định là buổi đêm ba đào mãnh liệt (chỉ ngực to hấp dẫn).
Một đêm này, nhất định là buổi đêm đại triệt đại ngộ.
Ở trên lập trường đẩy và bị đẩy, xoa tay, đấu trí so dũng khí.
Nghi thức thành thân không quá long trọng, nhưng người chứng kiến không ít.
Tứ cầm thú thống nhất mặc đồ tân lang cổ đại, cho rằng mình như một con gà trống (chỉ công quân), sẵn sàng bùng nổ; tứ hoa khôi là đồ cưới tân nương, ai ai cũng như hoa đẹp, về phần khăn voan gì đó tứ hoa khôi lựa chọn không dùng, loại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành như chúng ta sao có thể bị một mảnh vải đỏ che mất! Thời khắc trọng yếu nhất đời, nhất định phải kiều diễm áp quần chúng! Nói thế nào thì qua hôm nay liền 'hoàn lương' thôi!
Niệm Khanh coi như là người từng thành hôn một lần, đối với chi tiết cũng không quá nghiêm khắc, đối với hôn lễ 'bình dân', không phải chỉ cần lên kế hoạch nhạc họa thôi sao! Huống hồ, nghi thức và ăn mặc cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là ban đêm cơ!
Giống như có thần giao cách cảm, nhìn thấy Hoa Chi Phá dùng ánh mắt như lang sói nhìn mình, trong mắt kia...thật sự là không đủ ngôn ngữ để hình dung! Người này...thật sự là không đạt được mục đích tuyệt không hết hy vọng!
Bái đường, kết thúc buổi lễ, vào động phòng.
Rốt cục giờ khắc quyết định này đã đến, tứ cầm thú kích động rơi lệ đầy mặt. Thần thánh ơi, chúng ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi! Ngay cả 'con gái' đều đã biết đánh nước tương (ý chỉ đã lớn).
Tứ cầm thú thành công cưới được tứ hoa khôi, thành công ăn bám được phú bà xinh đẹp, thành công đem các hoa khôi quăng lên giường. Đương nhiên, kết quả chân chính chỉ có tự mình rõ ràng.
*Buồng Vị Triều*
Phong Chi Lâu nhìn Vị Triều bình tĩnh vô cùng thì cảm thấy áp lực rất lớn. Cho xin đi, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, ngươi như vậy khiến ta rất khó làm ăn!
- Triều Triều, cái kia...ta bắt đầu đi? - Thấy hàn ý, Phong Chi Lâu run rẩy nói - Ta sẽ cẩn thận.
- Ừ - Kỳ thật Vị Triều một chút cũng không bình tĩnh, nàng là khẩn trương đến cứng ngắc, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi được.
Về phần Du Lăng nói công cái gì, ngay cả làm thụ đã như thế, lại càng không muốn nói đến làm công! Vị Triều làm công, Phong Chi Lâu nhất định là không có tính phúc (hạnh phúc trong sinh hoạt vợ chồng) đáng nói. Đương nhiên, Vị Triều sớm đã âm thầm hạ quyết tâm, chờ mình quen với đụng chạm của Phong Chi Lâu, chính là lúc khiến tên họ Phong nhìn thấy máu.
- Ngươi...ngươi đang chạm vào chỗ nào đấy! - Vị Triều lại cứng người, trên mặt hồng sậm một mảnh.
Phong Chi Lâu vô tội ngẩng đầu:
- Triều Triều, dạo đầu là rất trọng yếu!
Vị Triều cắn răng nhịn.
Nhưng tới thời điểm tay người họ Phong sờ soạng đến chỗ ngày càng đáng khinh thì Vị Triều rốt cục không thể nhịn nữa, một cước trực tiếp đá tên Lâu xuống giường.
- Triều Triều... - Phong Chi Lâu bi kịch nghĩ, may mắn ta không phải là nam, nếu không không thể không bị liệt dương.
Vị Triều lấy biểu tình thấy chết không sờn nhìn Phong Chi Lâu:
- Ta sẽ nhẫn nại.
*Bộp* Phong Chi Lâu tiếp tục ngã xuống.
Sau đó, tiếng "bộp bộp" không dứt bên tai.
Xem ra, một đêm này đối với Phong Chi Lâu mà nói, nhất định là buổi đêm nhiều tai nạn.
*Buồng Ly Tuyệt*
- Tiểu Tuyệt Nhi, ngày tốt cảnh đẹp, ngươi biết mà! - Nguyệt Chi Loạn cười rất đắc ý, ngữ khí không khác gì với loại lưu manh công tử trên phim TV, đồng dạng đáng khinh.
Ly Tuyệt liếc mắt nhìn Nguyệt Chi Loạn, dùng ngữ khí thực ôn nhu nói:
- Nhưng ta muốn nhìn ngươi mặc quần áo này - Phất phất đồ cưới mình đang mặc, dùng cái miệng ngọt chết người không đền mạng - Loạn Loạn, ngươi tự mình làm hay là ta giúp ngươi?
Được rồi, Ly Tuyệt ôn nhu đã bị tiêu diệt trong lòng Nguyệt Chi Loạn, nàng từ trong ra ngoài chính là một nữ nhân âm u, gần đây ở cùng một chỗ với mình dần dần đã học xong sự vô sỉ của mình.
Nguyệt Chi Loạn rối rắm, nữ trang hay đồ cưới thật đáng ghét! Anh lớn lến mặt đàn ông, mặc thế nào cũng sẽ không đẹp mặt phải không?
Nhưng khi nhìn đến ánh mắt hi vọng của Ly Tuyệt, được rồi, đêm động phòng hoa chúc, cả đời có một lần, dù sao cũng không có người khác, mặc cho Ly Tuyệt xem cũng không có gì, chơi một chút như vậy sau đó động phòng tốt hơn.
Lại nói tiếp, Ly Tuyệt mà bạo lên thì ta không thể ứng phó. Ta chỉ là một nhược công thôi! So với cao thủ võ lâm, căn bản là không cần nhìn.
Vì thế dưới sự dụ dỗ của Ly Tuyệt, Nguyệt Chi Loạn thay đồ tân nương luôn khiến nàng thống hận không thôi.
Ly Tuyệt cố nhịn cười,biểu tình trên mặt quái dị một mảnh, Nguyệt Chi Loạn đâu hợp với quần áo này, thật sự là thế nào cũng không được! Nhìn như là bị người ta nắm đầu lâu chặt xuống vứt lên lại, mù mắt của nàng.
Bất quá, xem vài lần thì như thể cũng chỉ có thế, không như vậy thì không được, lại nhìn thêm vài lần, kỳ thật còn chút hương vị.
Kỳ thật Nguyệt Chi Loạn lớn lên cũng không quá 'nam tính', không có loại dương cương khí, có vẻ âm nhu, dùng lời của chính nàng mà nói thì chính là 'ngụy nam'. Nay mặc vào quần áo này, hẳn là 'ngụy nương' rồi?
Chính vì cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Ly Tuyệt phát hiện Nguyệt Chi Loạn là loại người phải xem lâu, càng xem càng đẹp chính là loại của nàng.
Dùng khăn voan hồng sớm đã chuẩn bị tốt trùm lên đầu Nguyệt Chi Loạn, Ly Tuyệt vừa lòng gật gật đầu.
Dựa vào cái gì mình phải mặc quần áo tân nương tử chứ? Dựa vào cái gì mình phải gả chứ? Chỉ bởi vì Nguyệt Chi Loạn nữ phẫn nam trang sao? Được rồi, gả ta cũng nhịn, dựa vào cái gì ta còn phải làm thụ chứ? Du Lăng nói, lần đầu tiên tuyệt đối không thể làm thụ, nếu không tương lai sẽ không quản được mấy con khỉ này, chẳng những trên khí thế phải áp đảo, trên hành động cũng phải như thế.
- Nói xem, tốt lắm phải không? - Nguyệt Chi Loạn đơ, khi nào thì chuẩn bị khăn voan? Lúc chúng ta thành thân, không phải là ngươi không mang sao?
- Loạn Loạn, lần này ngươi ở dưới, được không?
- Cái gì? - Nguyệt Chi Loạn vừa giơ tay định bỏ khăn voan đã bị Ly Tuyệt điểm trúng huyệt đạo - Vì...vì sao?
- Du Lăng nói, hôm nay nàng nhất định phải áp trụ Tuyết Chi Lạc, nếu ta bị ngươi đè ép, ngày mai chẳng phải là ta bị nàng xem thường sao? - Đương nhiên nguyên nhân này cũng rất quan trọng, Ly Tuyệt cắn răng, dùng ngữ khí âm trầm nói - Chẳng lẽ, ngươi hy vọng ta bị nàng khinh bỉ sao?
Nguyệt Chi Loạn sắp khóc đến nơi, Tuyết Chi Lạc bị áp thì vì sao ta cũng phải bị áp? Sao mình lập tức từ chủ động biến thành bị động đây!
-Cái này...cái này liên quan không lớn mà! - Có thể tưởng tượng Ly Tuyệt trước mặt nhất định đen tối hóa, với cả có vẻ hắc hay không hắc cũng không có gì khác nhau.
- Loạn Loạn, nếu ngươi có thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của ta, từ nay về sau ngươi muốn thế nào ta để ngươi thế đó, được không? - Tung ra một lợi thế mười phần, đương nhiên, lời nói của nữ nhân có thể tin sao? - Nếu không đáp ứng, ta cảm thấy ngươi chắc hẳn nên mang thêm một cái vòng tay bất cứ lúc nào ta muốn!
Khóa trinh tiết? Nguyệt Chi Loạn đơ.
Cuộc đời, luôn bi kịch như vậy. Ly Tuyệt đây đã là không chấp nhận chuyện nàng không đáp ứng, hoặc là từ đầu tới đuôi Nguyệt Chi Loạn vốn không có quyền lựa chọn!
Xem ra, một đêm này đối với Nguyệt Chi Loạn mà nói, nhất định là buổi đêm khắc cốt minh tâm.
*Buồng Du Lăng*
Tuyết Chi Lạc lau mồ hôi nhìn chằm chằm bộ tú lơ khơ bản khắc trong tay Du Lăng:
- Du Lăng, ngươi đây là ý gì? Đêm động phòng hoa chúc, chúng ta đấu bài? - Từ sau khi dạy cho các hoa khôi đánh bài tú lơ khơ thì tú lơ khơ trở thành hạng mục giải trí hàng đầu trong Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu, có thời gian hay không có thời gian vẫn muốn làm mấy ván.
- Đây là có phần thưởng - Du Lăng chia bài - Nếu ngươi thắng, đêm nay sẽ theo ngươi; nếu ta thắng, đêm nay sẽ theo ta. Ngươi không biết như vậy càng kích thích sao? Chỉ cần có vận khí và trí tuệ là có thể có điều ngươi muốn! - Nói xong, còn ưỡn ngực ra một đôi'hung khí', làm cái mị nhãn câu dẫn Tuyết Chi Lạc.
Hiện tại hai người đều cởi quần áo, Du Lăng tỷ tỷ mặc cái yếm cùng quần lót, còn Tuyết Chi Lạc cuốn ngực và quần lót ra trận, cũng may là phòng này chỉ có hai người, nếu không không thể không ngất xỉu.
Không thể không nói, của Du Lăng thật sự rất lớn, xem gần càng thêm lộ rõ, tuy rằng là có mặc cái yếm, nhưng lớn như vậy thì không cách nào che lấp được.
Quả nhiên là ba đào mãnh liệt!
Tuyết Chi Lạc nuốt nước miếng, nhận mệnh nhìn Du Lăng chia bài, nếu không đáp ứng thì phỏng chừng ngay cả cơ hội lên giường ngủ cũng không có, khẳng định ngả xuống đất nghỉ. Hừ hừ, đừng tưởng rằng ngươi sẽ thắng, ta thế nhưng được xưng là nữ thần đổ!
Bài phân ba đôi, lựa chọn cái thứ nhất.
Tuyết Chi Lạc nhìn bài, biểu tình trên mặt thả lỏng xuống, cũng không tệ lắm, nghĩ mình hẳn là sẽ không thua.
Khà khà, đừng tưởng rằng chỉ ngươi đổ lợi hại, từ sau khi học được tú lơ khơ này, chính mình dốc lòng nghiên cứu, không phải đổ dựa vào thủ pháp sao? Làm lão đại Ám Bộ, người nổi tiếng trong giới sát thủ, yêu cầu về đối thủ thì Tuyết Chi Lạc cũng không bằng được. Chỉ cần Du Lăng muốn, chỉ cần nàng hạ quyết tâm, chỉ cần nàng luyện tập nhiều, làm bài cái gì, sao có thể sẽ không học được!
Cuối cùng, Du Lăng dùng thành tích 'mỏng manh', lấy ra bài chêch lệch thủ thắng. Bài tốt có thể không toàn cái cần, chỉ cần có thể áp trụ Tuyết Chi Lạc thì chính là bài tốt!
Tuyết Chi Lạc choáng váng, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Du Lăng, sao có thể thất bại! Không đợi tên Lạc thanh tỉnh thì cái yếm Du Lăng không biết thế nào lại rớt.
Đúng vậy, là rớt, hoàn toàn lộ.
Tuyết Chi Lạc ngây ngốc nhìn, đây chính là thật, bắt ép bản thân quay đầu đi lấy cái yếm kia, còn chưa kịp đưa cho Du Lăng thì đã bị một cỗ áp lực do 'hung khí' áp tới.
- Lạc Nhân, bộ dạng thẹn thùng của ngươi thật sự rất đáng yêu! - Du Lăng tỷ tỷ kích động ôm lấy đầu Tuyết Chi Lạc, thiếu chút nữa khiến nàng ngạt chết.
Lúc Tuyết Chi Lạc thần chí không rõ, không rõ tình trạng thì Du Lăng đã sớm khó chịu nổi cản nàng:
- Lạc Nhân, chịu đổ chịu thua nhé!
Lời của Du Lăng Tuyết Chi Lạc không nghe rõ, bởi vì trong mắt nàng chỉ có ba đào kia bắt đầu động đậy liên miên không thôi.
Xem ra, một đêm này đối với Tuyết Chi Lạc mà nói, nhất định là buổi đêm ba đào mãnh liệt.
*Buồng Niệm Khanh*
-Niệm Khanh, hôm nay ngươi sẽ không không tiện chứ? - Hoa Chi Phá tuyệt đối sẽ không tin Niệm Khanh một tháng có thể không tiện hai lần, nếu thật sự như vậy thì nàng có thể đi tìm Vị Triều xem bệnh.
Niệm Khanh trừng mắt nhìn Hoa Chi Phá một cái, sao có thể! Để người họ Hoa 'để tang' lâu như vậy cũng không quá ít, nói thế nào nàng cũng bị mình ăn sạch sẽ, điểm đạo đức này chính mình vẫn phải có.
Hơn nữa làm công cũng chỉ như vậy, xem ra chính mình không có giác ngộ làm công rồi! Tuy rằng nhìn Hoa Chi Phá ở dưới mình, loại cảm giác này cũng thực không tồi, nhưng nếu cũng chỉ như vậy, có đôi khi nằm hưởng thụ cũng là chuyện thực không tồi.
Tay ngọc thon dài của mình thích hợp dùng để đánh đàn hơn!
- Ngươi nói xem? - Niệm Khanh dán vào ngực Hoa Chi Phá, ngẩng đầu, hơi thở như hoa lan nói.
Vì thế, người họ Hoa say.
Chống lại Niệm Khanh, căn bản không có cơ hội thắng! Hoa Chi Phá xem như đã hiểu, chỉ cần Niệm Khanh muốn làm công thì chính mình phải là thụ; nếu Niệm Khanh muốn làm thụ chính mình mới có cơ hội là công, còn là trung khuyển công tận tâm hết sức, dốc hết tâm huyết.
Ai bảo người ta là công chúa chứ? Nếu Niệm Khanh muốn, nàng cũng có thể là một thế hệ nữ đế, tuyệt đối!
Kỳ thật, yêu nhau sao lại tính toán chút chuyện công thụ nhỏ này? Mây bay, là mây bay. Đường công thụ sau này nhất định phải niệm vương đạo hỗ công để mở rộng cho Niệm Khanh!
Xem ra, một đêm này đối với Hoa Chi Phá mà nói, nhất định là buổi đêm đại triệt đại ngộ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi