TỨ CẦM THÚ VÀ TỨ HOA KHÔI

Ném hòn đá khơi dậy ngàn gợn sóng.
Tuyết Chi Lạc chính là hòn đó nhỏ không có chút thu hút, nhưng nếu cần thiết thì thậm chí có thể thay đổi cả một con đường.
Toàn bộ Bái Nguyệt Thần Giáo vì ba chữ Tuyết Chi Lạc này mà đều sôi trào. Tối thiểu thì lúc tin tức này truyền ra, cục diện ở Nam Cương tuyệt đối sẽ thay đổi.
- Giáo chủ, vạn lần không thể! - Lão nhân râu bạc kích động - Giáo chủ là Nguyệt Thần chuyển thế, sao có thể gả cho...thanh niên kia? - Miễn cưỡng nuốt xuống ba chữ tiểu bạch kiểm để tránh khiến giáo chủ không vui - Nam Cương ta có trăm ngàn nam nhi tốt, người nào mà không tưởng nhớ giáo chủ ở trong lòng, chỉ cần giáo chủ tình nguyện thì ai mà không tranh cướp? Hơn nữa, trong giáo ta cũng có rất nhiều nam tử vĩ đại, nếu giáo chủ thật sự muốn thành thân thì tốt nhất nên tuyển trong số bọn họ.
- Giáo chủ, trưởng lão nói có lý! Giáo chủ đã ở tuổi cưới gả, trước kia là bọn thuộc hạ không suy nghĩ chu toàn mới để giáo chủ phí thời gian phương hoa, nay nếu giáo chủ muốn gả thì chúng ta lập tức tuyên cáo cho toàn bộ Nam Cương biết chuyện tốt đẹp này, thế được không? - Nam tử A.
- Đúng vậy, nam nhi Nam Cương ta không giống tiểu tử Trung Nguyên kia! - Nam tử B.
Một đám người phụ họa gật đầu. Tiểu Nguyệt Nguyệt quét qua những người này, trong lòng cười lạnh:
- Các ngươi khinh thường ta không biết tâm can của các ngươi sao? Sao, ngươi muốn ta gả cho chất nhi của ngươi hay là tôn nhi của ngươi? - Sát khí hiện ra, tập trung ở trên người lão nhân râu bạc.
- Thuộc...thuộc hạ không dám - Lão nhân cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy thành ròng.
- Hừ, hôn sự của ta đã có ta tự mình làm chủ, ta muốn gả cho ai thì có quan hệ gì với các ngươi đây? - Tiểu Nguyệt Nguyệt phất ống tay áo, trên tường lập tức xuất hiện một vết lõm, sau đó đổ sập ầm ầm như bột mình.
Công phu đã lâu không thấy mà giáo thủ vừa ra tay khiến mọi người bỗng nhiên nhớ tới việc giáo chủ võ công sâu không lường được. Mọi người đều cảm thấy như bị yểm bùa mà hết hồn.
- Giáo chủ... - Chỉ thấy có một người trong số đó không sợ chết không cam lòng tiếp tục nói - Nếu giáo chủ nguyện gả thì thuộc hạ không dám ngăn cản, chỉ là giáo chủ, người nọ có cùng tâm tư giống giáo chủ hay không? Thuộc hạ chỉ hy vọng giáo chủ đừng giao phó sai người.
Cơn giận của Tiểu Nguyệt Nguyệt đột nhiên bị dập tắt vì một câu này, đúng vậy, sao ta lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gả cho hắn? Tuy rằng hắn rất thú vị, nhưng không đến mức ta sẽ gả cho hắn! Nhưng hành động của hắn cũng không tệ, ít nhất cũng không giống nhóm người phía dưới này chỉ biết phụ họa ta!
Nguyệt Thần, Nguyệt Thần, thần cỡ nào nữa thì nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi. Hơn nữa, khi nhìn thấy Tuyết Chi Lạc thì lại cảm thấy tâm tình tốt, đặc biệt là người hành ngôn phi thường bình thường như Tuyết Chi Lạc lại có lời nói không thể ngờ, có chút tinh diệu thật sự, có chút thứ là lần đầu tiên nàng nghe thấy nên không hiểu, nhưng cũng không cản trở cảm giác của nàng đối với Tuyết Chi Lạc.
Tuyết Chi Lạc khiến người ta không nhìn thấu, cho nên mới càng khiến nàng hứng thú. Chẳng trách thủ lĩnh Ám Bộ cũng ưu ái với Tuyết Chi Lạc như thế, quả nhiên không giống bình thường.
Tiểu Nguyệt Nguyệt nghĩ đến Du Lăng thì lại nhớ đến chuyện hệ quả phiền toái vẫn chưa phát sinh, tính toán thời gian thì không lâu nữa là nàng có thể nhìn thấy mỹ nhân trong truyền thuyết kia. Chỉ không biết đến tột cùng là Nguyệt Thần hạ phàm là nàng hay là người kia sẽ xinh đẹp hơn ngàn vạn lần đây?
- Chuyện này ta sẽ lo, ta không muốn nghe nữa - Tiểu Nguyệt Nguyệt hơi đau đầu xoa xoa giữa hai lông mày - Chuyện ta muốn nói là một chuyện khác. Gần đây chắc hẳn là có người của Ám Bộ đến thăm Bái Nguyệt Thần Giáo ta, các ngươi bảo mọi người trong giáo chú ý hơn đến người lạ, bất luận là nam hay nữ.
- Ám Bộ? - Lão nhân râu bạc kinh ngạc, đột nhiên nói - Giáo chủ đắc tội sao với người của Ám Bộ? - Ám Bộ, đây cũng không đơn giản chỉ là một tổ chức sát thủ, đằng sau là triều đình chống lưng. Giáo chủ làm thế nào mà chọc vào Ám Bộ?
- Trưởng lão, biết quá nhiều không tốt - Tiểu Nguyệt Nguyệt cau mày - Các ngươi chỉ cần làm theo phân phó của ta là được. Đi xuống đi! - Những người này thật sự là một người so với một người lại càng phiền toái hơn!
- Thuộc hạ cáo lui - Thấy giáo chủ không muốn lộ ra, trưởng lão đức cao trọng vọng nhất cũng giẫm phải đinh thì còn ai dám hỏi tiếp? Không cần đầu nữa?
Tiểu Nguyệt Nguyệt thấy bọn họ đều đi rồi thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng xoay người rời khỏi, nàng vẫn nên đi xem Tuyết Chi Lạc thế nào rồi.
Tuyết Chi Lạc cứng ngắc ngồi ở trên ghế cảm nhận những ánh mắt chung quanh, thật quá mạnh con mẹ nó liệt! Trước kia nàng làm công ở quán bar cũng chưa từng bị nhiều ánh mắt nóng rực đuổi giết chặn đường như vậy, rốt cuộc là bọn họ đang nhìn cái gì chứ! Nàng không phải là nam nhân! Tuyết Chi Lạc kêu thảm trong lòng, khóe miệng cứng queo.
Trong lúc vô tình nàng thoáng nhìn thấy vạt áo ở chỗ rẽ, sự quen mắt khiến nàng vừa yêu vừa hận:
- Tiểu Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng đến! - Nếu ngươi không đến thì ta sẽ bị các nàng lột sạch xem hết!
Tiểu Nguyệt Nguyệt còn chưa tiến vào điện đã nhìn thấy Tuyết Chi Lạc chạy như điên đến, nghe lời nói thì cảm nhận được sự vội vàng của hắn, trong lòng ấm áp một trận.
Đây là cảm giác bị một người nhớ thương sao? Hay là...hắn cũng thích ta? Đúng rồi, ta lớn lên mĩ mạo như thế, khuynh quốc khuynh thành như thế, phương hoa tuyệt đại như thế, dùng lời của Tuyết Chi Lạc mà nói thì là mỹ nhân 'khiến vô số anh hùng phải khom lưng', Tuyết Chi Lạc mặc dù không phải là anh hùng nhưng cũng không thể là ngoại lệ phải không?
Ôi chao, người đời thật sự nông cạn như thế sao?
Nhớ tới quan hệ thân mật của Tuyết Chi Lạc và Du Lăng thủ lĩnh Ám Bộ thì Tiểu Nguyệt Nguyệt trong lúc nhất thời lại thấy trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, vừa vui vừa buồn. Tuyết Chi Lạc, đến tột cùng là ngươi thích ai? Tâm của ngươi ở nơi ai? Nàng và thủ lĩnh Ám Bộ đều là người cao ngạo nên tuyệt đối không thể có chuyện hai nữ cũng một chồng!
Cũng may là Tuyết Chi Lạc không biết suy nghĩ hiện giờ của Tiểu Nguyệt Nguyệt nếu không phỏng chừng đã cách ngày thổ huyết không còn xa.
Tuyết Chi Lạc: Từ đầu tới cuối anh đều không hề nghĩ tới chuyện ở một chỗ cùng ngươi! Tỷ tỷ, đến tột cùng là nhìn ra từ đâu mà ngươi cho rằng ta thích ngươi? Là mắt ngươi không tốt hay là biểu đạt của ta có vấn đề?
- Thế nào, ngươi chờ lâu? - Thấy Tuyết Chi Lạc gật đầu lia lịa thì cảm thấy vui vẻ, lại thấy trong điện có nhiều người không nên có mặt thì nhíu mày - Ta đưa ngươi tới phòng, đi theo ta - Đưa tay ra cầm tay Tuyết Chi Lạc rồi rời đi.
Tuyết Chi Lạc đang định rút tay ra thì không ngờ Tiểu Nguyệt Nguyệt thật sự nhanh tay, vì thế chỉ có thể không nói gì ngửa mặt hỏi trời. Ta đang nắm chân heo, đây không phải là tay, đây là giò heo - Tiến hành tự thôi miên.
Kỳ thật, bỏ vẻ bề ngoài của Tiểu Nguyệt Nguyệt qua một bên thì nàng không hề tồi, đáng tiếc Tuyết Chi Lạc lại thuộc hiệp hội trung thành với vẻ bề ngoài: Thà rằng cô đơn cả đời chứ không tìm một tức phụ xấu! Cho nên giữa Du Lăng và Tiểu Nguyệt Nguyệt thì chỉ cần là người bình thường đều sẽ biết nàng chọn thế nào.
Đương nhiên, trường hợp đặc biệt như Hàn Tam, địa phương cấp 'đại thần' như Bái Nguyệt Thần Giáo thì không thể so bì.
- Lạc Nguyệt Các? - Tuyết Chi Lạc nhìn bảng hiệu trên đầu thì trong lòng chửi thề, rốt cuộc đây là ý khỉ gió gì?
- Nơi này là chỗ ta ở trước kia nên cũng là nơi gần với chỗ ta đang ở hiện tại, Nguyệt Thần Điện - Tiểu Nguyệt Nguyệt đột nhiên phát hiện ra hai chữ 'lạc' và 'nguyệt' đặc biệt hài hòa, đặc biệt thuận mắt, chẳng lẽ đây là thiên ý?
Còn Tuyết Chi Lạc vì những lời này của nàng mà thiếu chút nữa ngất. Trăm ngàn lần đừng là loại anh đang nghĩ! Thần thánh, cầu xin ngươi!
(Thần nói: Thần đã mất tài cán và năng lực, ngươi nén bi thương mà ứng biến.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi