TỰ CẨM

Chân Hành nói xong, thật sự ngượng ngùng đối mặt với ánh mắt chế nhạo của phụ thân đại nhân, cơ hồ là trốn về thư phòng.

Trong thư phòng sáng sủa sạch sẽ, tràn ngập mặc hương nhàn nhạt, tiếng chim hót dễ nghe đầu cành ngoài cửa sổ tăng cho phần yên tĩnh này thêm vài phần náo nhiệt.

Chân Hành kỳ thật không phải người tính tình xúc động, ở trước mặt người ngoài trước giờ đều là bộ dạng vân đạm phong khinh, bằng không cũng sẽ không có được danh hào Như Ngọc công tử.

Lần đây y xác thật xúc động, nhưng xúc động qua đi không những không cảm thấy ảo não, mà ở sâu trong nội tâm còn nhảy nhót không thôi, cơ hồ khiến cho y muốn hót thật to theo chim chóc ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy ánh nắng tươi sáng, phong cảnh đẹp vô cùng.

Chân Hành đi đến trước thư án, từ trong hốc tối lấy ra bức hoạ cuộn tròn từ từ mở ra, đánh giá thiếu nữ tóc đen như mun da trắng tựa tuyết trong họa, nhìn nhìn lại nhịn không được cười yếu ớt.

Y và nàng đại khái là trời cao chú định duyên phận, mới có trùng hợp như vậy đi.

Lúc dùng cơm tối, Chân phu nhân nhịn không được nói với Chân Thế Thành: “ Sao ta cứ cảm thấy Hành nhi hôm nay đi đường đều như đang bay? Không có một chút ổn trọng của trước kia gì cả.”

Chân Thế Thành cười tủm tỉm vuốt vuốt râu: “ Thiếu niên ấy à, quá ổn trọng không tốt.”

Chân phu nhân là nữ nhân thông minh, nghe vậy nghe ra chút ý tứ, liếc xéo Chân Thế Thành nói: “ Lời này nói thế nào? Hai cha con các ông chẳng lẽ có việc gạt ta?”

Chân Thế Thành đuổi nha hoàn đứng hầu hạ ở một bên ra ngoài, công đạo nói: “Ta nhìn trúng một cô nương ——”

“ Gì chớ?” Không chờ Chân Thế Thành nói xong, Chân phu nhân đã vươn tay xách lỗ tai hắn, “ Nhìn trúng một cô nương? Ha hả, ta thế nào không biết một đống tuổi như ông còn có ý tưởng như vậy cơ đấy? Ta thấy bộ râu này của ông chắc không muốn nữa rồi nhỉ? Vậy quay đầu ta sẽ lấy nến đốt sạch đi ha.”

Chân Thế Thành đau đến hít khí: “ Mau buông tay, bà dù sao cũng phải chờ cho ta nói hết lời đã chớ. Đã là lão phu lão thê rồi, chút tín nhiệm ấy còn không có sao.”

Chân phu nhân trầm mặt buông tay.

Chân Thế Thành xoa xoa lỗ tai: “ Ta là nói, phát hiện một tiểu cô nương rất không tồi, muốn  lấy về cho Hành nhi chúng ta làm tức phụ.”

“ Cái này còn tạm được.” Chân phu nhân nhẹ nhàng thở ra, sau khi bình tĩnh lại thì suy nghĩ một chút, lại nổi giận, “ Hành nhi hôm nay không thích hợp như vậy, chẳng lẽ là ông đã nhắc đến với nó rồi?”

“À.” Chân Thế Thành giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, không dám nói đã sớm nhắc đến bao nhiêu lần rồi.

Chân phu nhân giơ tay chọc chọc Chân Thế Thành: “ Ông cũng được đấy, chuyện lớn như vậy không thèm thương lượng với ta một cái? Cô nương kia là có xuất thân gì, tính tình ra sao, trong nhà lại như thế nào? Nhiều tình huống như vậy đều phải cẩn thận hỏi thăm đó, ông cứ qua loa mà nói với Hành nhi như thế? Từ từ ——”

Nói đến đây, trong lòng Chân phu nhân trầm xuống, đằng đằng sát khí nói: “ Hành nhi có tính tình gì ta rất rõ ràng, chỉ dựa vào vài câu ông nói, nó không có khả năng vui vẻ. Chẳng lẽ ——”

Chân Thế Thành thấy không thể gạt được nữa, thành thật nói: “ Hôm nay ta mang Hành nhi đi gặp vị cô nương kia.”

“Cái gì!” Chân phu nhân tức giận đến mặt đều đen, “Chân Thế Thành!”

Chân Thế Thành vội nhìn thoáng qua bên ngoài, cầu xin nói: “ Nói nhỏ chút, để bọn nha hoàn nghe thấy không hay.”

Chân phu nhân cười lạnh: “ Nghe thấy lại như thế nào? Ông quỳ ván giặt đồ bọn họ cũng không phải chưa nhìn thấy qua.”

Chân Thế Thành: “……”

“Ông cứ thế mà tùy tiện mang theo Hành nhi đi gặp cô nương người ta? Lại nói, có thể khinh suất để cho nữ nhi nhà mình gặp mặt Hành nhi như vậy, người nhà này cũng không thỏa đáng lắm——”

“Không phải, ta để Hành nhi giả thành gã sai vặt.” Chân Thế Thành liều chết giải thích một câu.

Chân phu nhân tức giận đến nói không ra lời.

“ Nếu phu nhân cảm thấy không ổn, vậy quên đi, về sau có nhà thích hợp rồi lại nói, dù sao ta thấy Hành nhi cũng không nóng lòng muốn cưới vợ cho lắm.” Chân Thế Thành lấy lui làm tiến nói.

Chân phu nhân nghe xong không vui: “Hôn nhân đại sự sao có thể dựa vào Hành nhi? Nó nói không vội liền không vội chắc? Đều già đầu rồi, cả ngày trừ bỏ đọc sách thì chính là đi dạo, sắp thành cái gì rồi.”

Nhắc tới thái độ của nhi tử đối với cưới vợ, Chân phu nhân lại mất cả hứng.

Bà thật đúng là sợ nhi tử kéo dài tới hai mươi mấy mới vui lòng cưới vợ. Nếu hai cha con đều nhìn trúng vị cô nương kia, có lẽ cô nương kia thật sự là không tồi.

“ Cô nương kia là con cái nhà ai?”

Chân Thế Thành vừa nghe thế đã biết thê tử động tâm, vội đem tình huống của Khương Tự nhất nhất nói ra.

Chân phu nhân nghe xong ninh mi: “ Lúc ta cùng những phu nhân thái thái tụ tập cũng có nghe người ta nhắc tới vị Khương cô nương này rồi.”

Thanh danh hình như không được tốt.

Từng cùng người lui hôn, từ nhỏ lại không có mẫu thân dạy dỗ, về phần tước vị Đông Bình Bá phủ ba đời đã tận bà thực cũng không để ý lắm.

Chân gia vốn dĩ cũng chỉ là phú hộ phổ thông, nhà bà cùng Chân gia là hàng xóm, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau đó Chân Thế Thành thông qua khoa cử dấn vào quan trường, dựa vào năng lực xuất chúng từng bước thăng chức, Chân gia lúc này mới chen vào trong vòng luẩn quẩn hiện tại.

Nghe Chân phu nhân nói xong lo lắng, Chân Thế Thành không cho là đúng cười cười: “Cách nhìn của đàn bà, chỉ biết nhìn chằm chằm có nhiêu đó không.”

Chân phu nhân nghe xong không vui: “ Thế nào là cách nhìn của đàn bà? Nhà ai cưới vợ không phải cân nhắc những cái đó?”

Chân Thế Thành hiếm khi nghiêm mặt với thê tử nói: “ Mi nương, một cô nương như Khương cô nương, một khi cái nhà này gặp phải biến cố gì, có thể đứng ra chống lên cái nhà này đó.”

Nhà bọn họ không phải những đại tộc truyền thừa trăm năm nội tình thâm hậu, có thể nói là chỉ dựa vào một mình hắn mới có địa vị như hiện giờ. Ở trong cái nhìn của hắn, con dâu trưởng gặp chuyện có thể chống đỡ cả nhà, có thể quan trọng hơn ngoan ngoãn dịu ngoan gì đó hay sao.

Chân phu nhân nghe xong trầm mặc thật lâu, xem như tán đồng với Chân Thế Thành, nói: “Nếu như vậy, ta tìm cơ hội nhìn Khương cô nương một cái.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chân Thế Thành tới cửa bái phỏng làm Khương Tự bị gọi đến Từ Tâm Đường.

“Tổ mẫu tìm con có việc?” Khương Tự thi lễ chào hỏi Phùng lão phu nhân, hỏi.

Phùng lão phu nhân đánh giá Khương Tự một cái, thấy nàng thần sắc bình tĩnh, rất khó nhìn ra tâm tình gì từ đó, trong lòng hơi kinh hãi.

Chẳng lẽ nói dĩ vãng bà ta nhìn lầm? Đứa cháu gái vô thanh vô tức này, lại là đứa có lòng dạ, thế mà lại được phủ Doãn Thuận Thiên coi trọng.

Nhà huân quý với nhà huân quý khác biệt, dòng dõi có chút tôn quý, ở trong triều lại có ảnh hưởng phi phàm, nhà như vậy tự nhiên được mỗi người hướng tới. Nhưng một Đông Bình Bá rời xa trung tâm triều đình rồi chỉ đúng hạn lãnh bổng lộc, thì phong quang luôn kém xa tít mù khơi một quan viên có thực quyền nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ở Đông Bình Bá phủ Nhị phòng ngược lại càng được Phùng lão phu nhân coi trọng hơn.

Khương nhị lão gia là chánh tứ phẩm Thái Bộc Tự Thiếu Khanh, chân chính gặp chuyện luôn có thể được việc hơn lão đại nhiều.

Phùng lão phu nhân trước nay xem trọng nhị phòng hơn một chút, nhưng từ lúc Khương Thiến chật vật trở về nhà mẹ đẻ, tâm tư liền có khác biệt vi diệu. Hiện giờ thấy Khương Tự vô thanh vô tức được quan to tam phẩm coi trọng, lại nghĩ tới cách đây không lâu Vĩnh Xương Bá thế tử tự mình đưa Khương Tự ra cửa, thái độ của bà ta với Khương Tự nhất thời thay đổi hẳn.

Nghe Khương Tự hỏi như vậy, Phùng lão phu nhân lộ ra nụ cười từ ái: “Không có gì, tổ mẫu nhớ ngày sinh thần của bà ngoại ngươi chẳng mấy chốc là tới rồi, quay đầu để cho quản sự mua ít vải vóc, ngươi lựa mấy thớt đẹp đẹp làm mấy bộ xiêm y thật tốt. Đúng rồi, trang sức cũng nên đánh mới, ngươi không có việc gì thì đi dạo Trân Bảo Các, có gì yêu thích cứ mua, ghi vào sổ sách Bá phủ là được.”

“Đa tạ tổ mẫu, cháu gái đã biết.”

Nghĩ đến sinh thần bà ngoại, Khương Tự không khỏi mong đợi.

Nàng rất nhanh là có thể nhìn thấy đại tỷ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi