TỰ CẨM

Chân Thế Thành nhìn thấy Khương Tự quả thực có loại cảm giác thân thiết đột nhiên sinh ra, không khỏi thầm trách nhi tử không biết cố gắng.

Gì? Là hắn ra mặt bị phụ thân người ta cự tuyệt?

Lúc ấy Đông Bình Bá rõ ràng đã động tâm, quay đầu lại liền thay đổi chủ ý, nói đến cùng vẫn là cô nương người ta không đáp ứng.

Chẳng lẽ cô nương người ta sẽ bắt bẻ hắn sao? Khẳng định là nhi tử không biết cố gắng, không có bản lĩnh làm tiểu cô nương kia động tâm.

Ánh mắt của Chân Thế Thành quả thực làm Khương Tự lúng túng khó xử.

Nàng cũng không muốn mỗi lần đều gặp mặt trong trường hợp này đâu! Nàng rõ ràng chỉ là một thiếu nữ an tĩnh!

Nhưng rất nhanh, lực chú ý của Khương Tự liền phóng tới trên người một người khác.

Người nọ đứng ở bên cạnh Chân Thế Thành, cao cao gầy gầy, màu da trắng nõn, khi mặt không biểu tình có loại thanh lãnh của thiên nhiên.

Khương Tự ngẩn ra một chút, không nghĩ ra vì sao Úc Thất sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Úc Cẩn cật lực khống chế xúc động muốn nhìn qua, tay rũ ở bên người nhẹ nhàng xoa xoa đầu Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu nhìn nữ chủ nhân lại nhìn nhìn nam chủ nhân, phiền não quơ quơ đuôi.

Lúc Khương Tự phát hiện Nhị Ngưu càng sửng sốt hơn.

Úc Thất và Chân đại nhân cùng nhau xuất hiện đã kỳ quái lắm rồi, còn mang theo Nhị Ngưu, nàng đã bắt đầu hồ đồ rồi.

Mọi người rất nhanh liền phát hiện ra sự tồn tại của Nhị Ngưu, trong lúc nhất thời biểu tình vi diệu.

Khi nào quan phủ phá án còn mang theo chó?

“Tô thế tử, có thể mang ta đi nhìn lệnh công tử được không?”

“Chân đại nhân mời theo ta.”

Thi thể Tô Thanh Ý đã được chuyển vào trong phòng, Chân Thế Thành cẩn thận xem xét một phen, ý bảo Ngỗ tác mang đến tiến lên một bước kiểm tra, dời bước đại sảnh bắt đầu tra hỏi.

“Là ngươi nghe được Tô nhị công tử kêu Tự biểu muội?”

Tiểu nha hoàn quỳ gối trước mặt Chân Thế Thành, vừa muốn trả lời liền cảm giác được một tầm mắt lạnh lùng quét tới, như đao cắt tới làm ngực nàng ta phát lạnh.

Nàng ta không khỏi dùng dư quang khóe mắt liếc liếc thiếu niên cao gầy bên cạnh Chân Thế Thành một cái, bắt gặp thiếu niên dung sắc lạnh băng, tay đang đặt trên vỏ đao treo ở bên hông.

Tiểu nha hoàn da đầu tê rần, vội vàng cúi đầu.

Thấy tiểu nha hoàn không hé răng, Chân Thế Thành nhíu mày: “Sao vậy?”

“Đại nhân hỏi ngươi, ngươi bị câm sao?” Vưu thị hận không thể vung cho một tát.

Đồ tiện tì này, thời khắc mấu chốt vậy mà phạm xuẩn.

Tiểu nha hoàn vội gật đầu: “Vâng ạ, nô tỳ nghe được Nhị công tử kêu như vậy.”

Chân Thế Thành sờ sờ râu, không nhanh không chậm hỏi: “Ngươi lúc ấy nghe được tiếng kêu, có đi qua xem không?”

“Không có, nô tỳ đi chính là một con đường nhỏ khác, tuy rằng cách Cúc Hà hồ không xa, nhưng có hoa mộc ngăn cản, nên không nhìn thấy tình hình bên hồ. Lúc ấy nô tỳ vội vã đi làm việc, cũng không có dừng lại.”

“Nói như vậy, ngươi chỉ nghe được thanh âm, cái gì cũng không thấy?”

Tiểu nha hoàn do dự.

Mặt Chân Thế Thành trầm xuống: “Ngươi chỉ cần trả lời bản quan, phải hoặc không phải.”

“Phải.”

“Vậy được, ngươi trước tiên lui đến một bên đi.” Ánh mắt Chân Thế Thành dời về phía Khương Tự.

Khương Tự thần sắc thản nhiên đi đến trước mặt Chân Thế Thành, khẽ phúc thân chào hắn: “Đại nhân có lời gì cứ việc hỏi đi.”

Mọi người đều nhìn về phía Khương Tự, trong đó một đạo ánh mắt phá lệ chuyên chú, Khương Tự không có nhìn hướng đó cũng biết là ai.

“Khương cô nương đối với lời nói vừa rồi của tiểu nha hoàn có phủ nhận gì không?” Cứ việc lén thưởng thức Khương Tự không thôi, nhưng thái độ thẩm vấn của Chân Thế Thành vẫn đoan chính như cũ.

Khương Tự trầm mặc một lát, mở miệng: “Không lâu trước đó, tiểu nữ tử đích xác ở bên hồ Cúc Hà gặp được Nhị biểu đệ.”

“Quả nhiên là ngươi hại Ý nhi!” Vưu thị căm hận nói.

Khương Tự nhìn về phía bà ta, lành lạnh nói: “Đại cữu mẫu thật kỳ quái, chẳng lẽ ta gặp Nhị biểu đệ, Nhị biểu đệ chính là ta làm hại? Nếu cái gì cũng đều dựa vào phỏng đoán, còn cần quan phủ làm gì?”

“Ngươi --” Vưu thị nhất thời chán nản nói không ra lời.

Bà ta vạn vạn không nghĩ tới một tiểu nha đầu vào thời điểm này mà còn miệng lưỡi sắc bén như thế.

Úc Cẩn nhịn không được cong lên khóe môi.

Xem ra A Tự nhanh mồm dẻo miệng không chỉ nhằm vào một mình hắn, đối với bà già mặt mày đáng ghét này cũng không lưu tình chút nào mà.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Úc Cẩn lại rũ xuống.

Đánh đồng với một bà già mặt mày đáng ghét, dường như cũng không cao hứng gì cho lắm……

“Thế tử phu nhân, khi bản quan thẩm vấn, xin ngài bảo trì an tĩnh.”

Vưu thị chợt thấy trên mặt nóng bỏng.

“Khương cô nương, tỉ mỉ nói một chút tình hình ngươi gặp được Tô nhị công tử đi.”

Khương Tự không có chút xấu hổ co quắp nào, thanh âm khẽ nâng để mỗi người ở đây đều có thể nghe được: “Ta mang theo A Man đi tìm đại tỷ, khi đi ngang qua Cúc Hà hồ Nhị biểu đệ đột nhiên từ trong bụi hoa mộc nhảy ra ngăn cản đường đi của ta --”

Úc Cẩn nghe mà tim đau.

Đây thật đúng là một nhà khốn nạn dưỡng ra nhi tử khốn kiếp, dù cho không chết quay đầu hắn cũng phải chơi chết mới thôi.

“Sau đó thì sao? Các ngươi có xảy ra tranh chấp không?”

Khương Tự nét mặt trầm tĩnh: “Không có, Nhị biểu đệ như đứa trẻ con, chỉ là muốn ta chơi với hắn thôi, nhưng ta vội vã đi tìm đại tỷ, liền vội vàng rời đi.”

Còn về tỳ nữ áo xanh dẫn đường nọ, Khương Tự cũng không có nhắc đến.

Hiện giờ vừa không tìm được tỳ nữ áo xanh, vừa không biết tên tỳ nữ cũng không biết lai lịch, thời điểm mẫn cảm như vậy tùy tiện nhắc tới sẽ chỉ làm sự tình trở nên càng phức tạp, với nàng có hại không lợi.

“Vậy về sau ngươi có phát hiện cái gì dị thường không?”

“Không có, Nhị biểu đệ tuy rằng kêu ta vài tiếng, nhưng ta cũng không có dừng lại.”

Vưu thị nhịn không được nói: “Đại nhân, ngài cũng không thể chỉ tin vào lời nói của một bên nàng ta! Nàng ta nói không có tranh chấp với nhi tử của ta liền không có sao? Ai có thể chứng minh?”

“Nô tỳ có thể chứng minh!” A Man lớn tiếng nói.

Vưu thị cười lạnh: “Ngươi là nha hoàn của nàng ta, dù nàng ta có kêu ngươi thừa nhận chính mình là hung thủ, thiết nghĩ ngươi cũng sẽ không cự tuyệt.”

Mọi người âm thầm gật đầu.

“Đại nhân, Khương Tự hiển nhiên là người cuối cùng nhìn thấy con thứ của ta, nàng ta hiềm nghi lớn nhất!”

Khương Tự lắc lắc đầu: “Đại cữu mẫu, bà sai rồi, ta tuyệt đối không phải người cuối cùng nhìn thấy Nhị biểu đệ.”

“Vậy còn có ai?” Vưu thị bật thốt lên hỏi.

Khương Tự gằn từng chữ một nói: “Nếu Nhị biểu đệ không phải trượt chân rơi xuống nước, như vậy người cuối cùng nhìn thấy hắn đương nhiên là hung thủ!”

Lời này của nàng nói đến dứt khoát lại lạnh băng, mọi người nghe xong, thế nhưng mạc danh cảm thấy đáy lòng phát lạnh.

“Rõ ràng hung thủ chính là ngươi!” Vưu thị kích động lên.

Người khác không rõ ràng, nhưng bà ta lại hiểu được Khương Tự cùng Tô Thanh Ý gặp nhau là chuyện gì xảy ra, hơn nữa Khương Tự ngậm miệng không đề cập tới tỳ nữ áo xanh dẫn dụ nàng ta mắc câu, bà ta càng nhận định trong lòng Khương Tự có quỷ.

Lúc này Ngỗ tác tiến đến, nói ra kết luận: “Đại nhân, trải qua bước đầu kiểm tra thực hư, người chết xác thật chết bởi chết đuối, mà không phải sau khi chết mới rơi xuống nước, nói cách khác trượt chân rơi xuống nước cùng bị người đẩy vào trong hồ đều có khả năng.”

Tô đại lão gia mở miệng nói: “Đại nhân, khuyển tử tuy rằng tâm trí không đủ, lại từ nhỏ sợ nước, khả năng không lớn sẽ trượt chân rơi xuống nước.”

“Nói như vậy, Tô thế tử càng nghiêng về cái sau hơn?”

Tô đại lão gia yên lặng gật đầu.

Chân Thế Thành phân phó nha dịch đi phụ cận Cúc Hà hồ kiểm tra, Úc Cẩn đứng ra nói: “Đại nhân, ta cũng đi xem.”

Cứ việc hắn muốn lưu lại nơi này, nhưng tìm được manh mối chứng cứ giúp A Tự rửa sạch hiềm nghi mới là Bảo hộ tốt nhất.

Khương Tự thờ ơ lạnh nhạt, vẫn không thể nhìn thấu giữa Úc Cẩn với Chân Thế Thành là tình huống như thế nào, tạm thời đem nghi hoặc áp xuống, thong dong nói: “Nếu như Nhị biểu đệ là bị người đẩy vào trong nước, kỳ thật có một chỗ rất rõ ràng có thể chứng minh không liên quan đến ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi