TỰ CẨM

Dương phụ vừa nghe Úc Cẩn nói như vậy, lập tức nói: “Không phải nhi tử ta làm!”

Ông ta thật sự quá hiểu biết Dương Thịnh Tài, vừa nghe lời này liền biết quả thật là chuyện nhi tử sẽ làm được. Nhưng mà nhi tử đều đã chết rồi, ông ta tuyệt đối không cho phép chậu nước bẩn này hắt đến trên người con mình.

Úc Cẩn cười khẽ: “Dương lão gia vội vã phủ nhận như vậy làm gì? Ta lại chưa nói là lệnh công tử làm.”

Dương phụ lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi Úc Cẩn chỉ nhắc tới một đôi tay, cũng không chỉ ra là người phương nào.

“Nói như vậy, Vương gia không nhìn thấy người kia?” Chân Thế Thành chỉ cho rằng mấy người Dương Thịnh Tài là dăm ba đứa bạn xấu tụ tập quậy với nhau, không nghĩ tới còn có nội tình như vậy.

Úc Cẩn cười tủm tỉm nói: “Không thấy nha, có điều lúc ấy người trong thuyền hoa chỉ có mấy người, Dương công tử tuy rằng bất hạnh rơi xuống nước bỏ mình, những người khác không phải còn rất tốt sao, Chân đại nhân hỏi một cái chẳng phải sẽ biết chủ nhân đôi tay kia là ai ư.”

Hắn xem như đã nhìn ra, Lễ Bộ Thượng Thư phủ hận Khương Trạm.

Thật đúng là buồn cười, rõ ràng hại người chính là Dương Thịnh Tài, đồng lõa là ba tên tiểu tử Thôi Dật, bị hận lại là người bị hại.

Đương nhiên, Lễ Bộ Thượng Thư phủ kỳ thật không hận sai người, rốt cuộc giết chết Dương Thịnh Tài chính là A Tự, nhưng ở dưới tình huống không rõ chân tướng đi hận Khương Trạm, đây là khi dễ người.

Úc Cẩn là một người bao che khuyết điểm, mặc dù ngày thường đối với chỉ số thông minh của Khương Trạm quá ư là ghét bỏ, lại không nhìn được người khác phách lối như vậy.

Một khi đã như vậy, hắn liền châm ngòi một chút, xem xem ba huynh đệ tốt của Dương Thịnh Tài sẽ lựa chọn như thế nào.

Kỳ thật ba người kia lựa chọn như thế nào trong lòng Úc Cẩn hiểu rõ: Một người đã chết, mà ba người khác còn sống, huống chi lúc ấy vốn dĩ chính là Dương Thịnh Tài ra tay, ba người đó mà không nói thật, chẳng lẽ lại chụp chậu phân này lên đầu mình?

Đây tuyệt đối không có khả năng.

Mà loại người nhà ngay cả người bị hại cũng giận chó đánh mèo như Lễ bộ Thượng Thư phủ, về sau đối đãi với ba nhà chỉ ra và xác nhận tội ác của Dương Thịnh Tài nếu không có câu oán hận ấy mới là lạ, đến lúc đó với Khương Trạm tự nhiên liền bị bỏ qua. Về phần có thể bởi vì bại lộ chuyện của Khương Trạm và Dương Thịnh Tài mà làm Khương Tự bị Chân Thế Thành hoài nghi hay không, Úc Cẩn mười phần tự tin sẽ không.

Khương Trạm là bị lừa lên thuyền, lúc ấy nhìn thấy hắn với Dương Thịnh Tài quan hệ không tệ, cho nên hung thủ không có khả năng là hắn an bài. Mà một mồi lửa lớn càng đem tất cả dấu vết mọi người lưu lại trên thuyền hoa đốt cháy đến sạch sẽ.

Chân Thế Thành lập tức sai người đi truyền đám người Thôi Dật.

Người thứ nhất đến chính là Thôi Dật.

Chân Thế Thành liền nói với Dương phụ và Úc Cẩn: “Còn xin hai vị ở đây chờ một chút, bản quan đi hỏi mấy câu.”

Dương phụ muốn ra dự thính, Úc Cẩn nói thẳng: “ Như vậy không ổn, vạn nhất bọn họ nhìn thấy Dương lão gia rồi chịu ảnh hưởng làm sao bây giờ?”

Dương phụ kiên trì: “Sự tình liên quan đến khuyển tử, ta có quyền lợi biết tình hình.”

“Như vậy đi, đến lúc đó hai vị liền ở sau bình phong nghe đi.” Chân Thế Thành đưa ra một biện pháp ổn thỏa.

Dương phụ không coi ai ra gì cũng có phân đối tượng, hiện giờ một người là phủ Doãn Thuận Thiên được Đế tâm, một người là tân tấn Yến Vương, ông ta đương nhiên không có khả năng quyết giữ ý mình, đành miễn cưỡng đáp ứng.

Chân Thế Thành chớp mắt với Úc Cẩn, ám chỉ hắn nhìn kỹ  người.

Úc Cẩn hiểu ý, khe khẽ gật đầu.

Rất nhanh hai người liền tránh ở sau bình phong, nghe Chân Thế Thành cùng Thôi Dật đối thoại.

Thôi Dật cũng không sợ Chân Thế Thành, gã thấy một phủ Doãn Thuận Thiên nho nhỏ còn kém xa cha mẹ gã.

“Chân đại nhân lại kêu ta tới có chuyện gì?”

“Có tình huống cần tìm hiểu một chút.”

Thôi Dật mang vẻ mặt không kiên nhẫn: “Chân đại nhân, nha môn các ông không nhanh nhanh đi tìm hung thủ phóng hỏa đi, mỗi ngày nhìn chằm chằm ta không bỏ làm gì?”

Chẳng lẽ mẫu thân gã đi tránh nóng, trước mắt không ở kinh thành, cho nên mới to gan như vậy?

Thôi Dật hiểu rất rõ tính tình mẫu thân Vinh Dương trưởng công chúa, mẫu thân nếu ở trong phủ, biết chuyện gã đêm khuya du sông Kim Thủy rơi xuống nước khẳng định sẽ lấy roi quất cho gã một trận, nhưng Thuận Thiên Phủ muốn gọi gã tới không có cửa đâu, không giống phụ thân ——

Thôi Dật nghĩ đến Thôi tướng quân, khóe miệng hơi kéo.

Lần này gã tới đây chính là bị phụ thân bức, dùng lời của phụ thân là, chính mình chọc họa thì tự mình thu thập cục diện rối rắm, chớ chọc ông phiền lòng.

“ Nhị công tử Đông Bình Bá phủ Khương Trạm là bị người đẩy xuống nước đi?” Chân Thế Thành không để ý tới thái độ của Thôi Dật, đột nhiên hỏi.

Bởi vì hỏi đến quá đột ngột, Thôi Dật nhất thời không có chuẩn bị tâm lý, đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Chân Thế Thành không chớp mắt nhìn chằm chằm mỗi một phân biểu tình của Thôi Dật, theo sát lại tung ra một câu nói kinh tâm động phách: “Có người nhìn thấy ngươi đẩy Khương Trạm xuống!”

“Nói bậy!” Thôi Dật cơ hồ nhảy dựng lên, buột miệng thốt ra, “Rõ ràng là Dương Thịnh Tài đẩy, người nọ mắt mù rồi à?”

Tránh ở sau bình phong Dương phụ nghe đến đó nào còn nhịn được, há mồm muốn quát lớn Thôi Dật hồ ngôn loạn ngữ, một bên Úc Cẩn nhanh tay lẹ mắt bưng kín miệng ông ta.

Miệng Dương phụ bị che không nói ra lời, đôi mắt bốc hỏa gắt gao trừng Úc Cẩn.

Úc Cẩn ghé vào bên tai ông ta, thấp giọng nói: “Dương lão gia vẫn nên kiên nhẫn nghe tiếp đi, bằng không ta sẽ đánh bất tỉnh ông đấy.”

Hai mắt Dương phụ trừng lớn hơn nữa, tức giận đến da mặt co quắp.

Yến Vương sao dám làm thế với ông? Ông chính là nhạc phụ của Thái Tử, ngay cả Hoàng Thượng thấy còn phải cho vài phần tình mọn!

Nào về ông ta nhất định tìm Hoàng Thượng cáo trạng!

Bên ngoài bình phong, Chân Thế Thành thong thả ung dung vuốt râu, vừa lòng gật đầu.

Hắn đã nói rồi mấy oắt con này vẫn còn kém xa nhi tử, một câu liền nói hết thật giả ra.

Chậc chậc, thật đúng là không tim không phổi mà.

Chân Thế Thành tương đối vừa lòng với biểu hiện của Thôi Dật, trên mặt bất động thanh sắc nói: “Xem ra người nọ nhìn lầm rồi, vậy Thôi công tử đem tình huống dấu diếm không đề cập tới lúc trước cẩn thận nói một chút đi, cũng tiện thể rửa sạch hết hiềm nghi cho ngươi.”

Thôi Dật nhất thời do dự, ánh mắt lấp lóe xung quanh.

Chân Thế Thành khéo hiểu lòng người nói: “Thôi công tử yên tâm, nơi này không phải công đường, cũng không có người khác. Với cả, bản quan đã hỏi qua hai bằng hữu khác của ngươi rồi.”

Sau bình phong Úc Cẩn không thấy kinh ngạc cong cong khóe môi, Dương phụ thì tức giận đến dựng râu trợn mắt.

Ông ta nhất định phải đi tìm Hoàng Thượng cáo trạng, không chỉ cáo Yến Vương vô lễ, mà còn phải cáo đường đường phủ Doãn Thuận Thiên ăn nói bừa bãi.

Tâm tư con người chính là kỳ quái như vậy, chuyện vốn đang do dự, vừa nghe người khác nói một cái, lại không có ai khác biết được, thì lập tức không có động lực kiên trì nữa.

Thôi Dật rất nhanh thì nói: “Chính là Dương Thịnh Tài nhìn trúng Khương Trạm, mà ta với Khương Trạm trước kia không hợp nhau, vì thế gã giả lấy danh nghĩa để cho chúng ta hòa hảo gọi Khương Trạm lên thuyền uống rượu. Mấy người chúng ta liền chuốc rượu cho Khương Trạm, chờ hắn uống say thuận tiện xuống tay, không nghĩ tới hắn còn phản kháng, Dương Thịnh Tài mới tức giận liền đẩy mạnh hắn xuống sông……”

Chân Thế Thành mặt không biểu tình nghe, đáy mắt hiện lên lửa giận.

Quả nhiên người độc ác chẳng phân tuổi tác, thậm chí tuổi càng nhỏ càng dám đem biểu hiện ác độc phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Người như vậy bị trả thù, quả thực hết sức bình thường.

Sau khi Thôi Dật bị tiễn đi, hai thiếu niên khác mới lục tục tiếp nhận tra hỏi.

Chân Thế Thành cơ hồ dùng thủ đoạn như nhau đã dụ được hai thiếu niên thành thật khai báo, lời nói không khác gì mấy với lời Thôi Dật.

Đến tận đây, Dương Thịnh Tài đẩy Khương Trạm rơi xuống nước không còn dị nghị gì nữa. # Edit by Khuynh Vũ #

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi