TỰ CẨM

Thôi Minh Nguyệt bị Thôi tướng quân răn dạy, nghẹn một bụng lửa, rời khỏi phủ Tướng quân đi thẳng đến phủ Vinh Dương trưởng công chúa.

Vinh Dương trưởng công chúa sợ nóng, vào mùa này hằng năm đều sẽ đi tránh nóng, không có chủ nhân nhưng ở phủ công chúa vẫn náo nhiệt vô cùng, hết thảy đâu vào đấy.

Vinh Dương trưởng công chúa rất ghét không khí quạnh quẽ.

“Đại cô nương ——”

Thôi Minh Nguyệt làm lơ hạ nhân phủ công chúa sôi nổi hành lễ, một đường chạy về Kiểu Nguyệt cư.

Vinh Dương trưởng công chúa cùng Thôi tướng quân không ở cùng nhau, Thôi Minh Nguyệt hơn phân nửa thời gian đều vượt qua ở phủ công chúa, chỗ ở của ả ta sửa chữa đến đặc biệt tinh xảo.

Lúc này ở Kiểu Nguyệt cư phồn hoa như gấm, Thôi Minh Nguyệt lại làm như không thấy mấy kỳ hoa dị thảo mà bên ngoài khó gặp này, trực tiếp vọt tới phía sau.

Phía sau dùng hàng rào ngăn cách một mảnh đất nhỏ, bên trong nằm hai con hươu sao.

“Mở cửa!”

Tỳ nữ canh giữ ở nơi đó lập tức mở cửa gỗ ra.

Thôi Minh Nguyệt đi vào.

Hai con hươu sao nhìn thấy Thôi Minh Nguyệt tiến vào, co rúm lại lui về đằng sau.

Thôi Minh Nguyệt rút ra roi quấn ở bên hông, một đường roi xinh đẹp sắc bén vung ra, quất mạnh xuống trên người hai con hươu sao.

Hươu sao vậy mà không chạy, dịu ngoan thừa nhận một roi này, giữa yết hầu phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Thôi Minh Nguyệt càng quất càng hung, rất nhanh trên người hai con hươu sao liền tràn đầy vết roi.

Thủ vệ tỳ nữ không đành lòng nhìn hươu sao rưng rưng mắt to, lặng lẽ cúi đầu.

Thôi Minh Nguyệt tiếp tục quất, cho đến khi một con hươu sao trong đó ngã xuống mới dừng tay, đem roi ném ra ngoài.

“Thu dọn một chút.” Lúc bước qua tỳ nữ, Thôi Minh Nguyệt nhàn nhạt bỏ xuống một câu.

Tỳ nữ vội nói: “Vâng.”

Thôi Minh Nguyệt lành lạnh liếc tỳ nữ một cái: “ Quản tốt miệng của ngươi.”

“Nô tỳ biết.”

Thôi Minh Nguyệt trở lại khuê phòng uống một chén trà hoa, lúc này mới cảm thấy khí thuận chút, giơ tay nhìn vệt đỏ đầu ngón tay, hơi hơi cắn cắn môi.

Quất hươu dù sao không thống khoái bằng quất người.

Khi còn nhỏ, ả ta trong lúc vô tình nhìn thấy mẫu thân dùng roi hung hăng quất một tỳ nữ, lúc ấy vậy mà bị dọa sợ, sau lại gặp nhiều, liền cảm thấy sợ hãi lúc trước quả thực buồn cười.

Nói cho cùng, những hạ nhân đó cũng chẳng khác gì trâu ngựa, thậm chí còn không quý giá bằng hươu. Chẳng qua người có thể nói, mà ả vẫn cần thanh danh.

Thôi Minh Nguyệt nghĩ đến phụ thân răn dạy, lại bắt đầu bực bội.

Huynh trưởng chân đều bị gãy, kết quả phụ thân chẳng quan tâm, thậm chí nói huynh trưởng sớm nên chịu chút giáo huấn, rõ ràng cũng là bởi vì phụ thân không muốn khó xử con trai của Đông Bình Bá thôi.

Không, phải nói phụ thân không muốn khó xử con trai của Tô thị.

Thôi Minh Nguyệt đối với quá khứ của cha mẹ vẫn mơ hồ biết một ít, nhưng ả lại biết được từ chỗ Vinh Dương trưởng công chúa bên này nhiều hơn, tự nhiên mà vậy xem mẫu thân của Khương Tự là Tô thị thành hồ ly tinh nên thiên đao vạn quả.

“Khương Trạm, ngươi chờ cho ta.” Thôi Minh Nguyệt lẩm bẩm nói.

Vụ án cháu trai của Lễ Bộ Thượng Thư chìm sông Kim Thủy mà mất mạng bởi vì ầm ỹ tới cả trước mặt hoàng thượng, nên thành một sự kiện được trên dưới trong kinh phá lệ chú ý, tất cả mọi người đều chờ phủ Doãn Thuận Thiên bắt được tiểu quan phóng hỏa, xem xem tên hung thủ to gan lớn mật này đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Chỉ có điều e lần này mọi người nhất định phải thất vọng rồi, Chân đại nhân xử án như thần vậy mà lần này lại chậm chạp không có phá án.

Thuận Thiên Phủ, Chân Thế Thành đang sửa sang lại một chồng hồ sơ vụ án chất đống.

Những hồ sơ vụ án này tất cả đều là một ít tình huống có quan hệ đến bốn người Dương Thịnh Tài trong nhiều năm qua, Chân Thế Thành xem qua những hồ sơ vụ án này không khỏi cảm thán hiện tại mới có người tới tìm mấy oắt con này tính sổ thật đúng là không dễ dàng mà.

Về phần phá án? Khó!

Hắn vốn dĩ chuẩn bị xuống tay điều tra từ người thuê thuyền vào ngày lửa lớn ấy, nhưng mà sau khi phái thuộc hạ đi tra qua lại không thu hoạch được gì, manh mối này xem như chặt đứt.

Tuy rằng không có tiến triển thực chất, nhưng Chân Thế Thành bằng vào kinh nghiệm lại mơ hồ cảm thấy không đơn giản, phảng phất như có một đối thủ núp trong bóng tối đã sớm đoán được tính toán của hắn, đem lấp kín hết tất cả những chỗ sơ suất.

Thật đúng là có ý tứ.

Tiện tay mở ra hồ sơ vụ án, Chân Thế Thành đứng dậy đi ra ngoài, đi bộ bình ổn đầu óc.

“Phụ thân.” Âm thanh trong trẻo của thiếu niên truyền đến.

Chân Thế Thành dừng chân, đánh giá trưởng tử có mấy ngày không chú ý tới.

Uầy, tiểu tử này khí sắc có vẻ tốt hơn, xem ra là đã khôi phục từ trong lần đả kích trước đó rồi.

Một chút áy náy Chân Thế Thành sinh ra vài ngày trước đó tiêu tán một cách đúng lý hợp tình, hỏi: “Hôm nay không đi ra ngoài?”

Chân Hành cười nói: “Sắp khảo thí rồi, nên không ra ngoài. Phụ thân vụ án tiến triển đến đâu rồi?”

“Không có tiến triển.” Chân Thế Thành tùy ý nói.

Chân Hành ý cười cứng lại.

Cái điệu bộ phụ thân đại nhân nói không tiến triển hình như quá đúng lý hợp tình ấy, làm y vốn dĩ chuẩn bị an ủi cũng không biết nên mở miệng ra sao.

Tường tận xem xét thần sắc Chân Thế Thành, Chân Hành mềm giọng khuyên nhủ: “Phụ thân không nên gấp gáp, nhi tử tin tưởng lấy năng lực của Người tất nhiên sẽ tra ra manh mối nhanh thôi.”

“Án này đại khái cứ vậy thôi.”

Chân Hành lại cứng lại, châm chước khuyên nhủ: “Phụ thân không cần để trong lòng, có đôi lúc chung quy là do nhân lực không kịp, không phải vấn đề của Người.”

Chân Thế Thành liếc xéo nhi tử: “ Con lo mấy cái này làm cái gì? Còn không ôn bài đi.”

Rốt cuộc ai là lão tử ai là nhi tử?

Khóe miệng Chân Hành hơi hơi co rút, nghĩ đến trước đó vài ngày trong lúc vô ý nhìn thấy lão phụ thân mặt ủ mày chau, yên lặng nuốt lửa giận xuống, trấn an nói: “Phụ thân, nhi tử biết Người phá không được án trong lòng khó chịu, có điều ——”

“Có điều cái gì, ai nói ta phá không được án trong lòng liền khó chịu?” Chân Thế Thành nhíu mày nhìn nhi tử, “Con tuổi còn nhỏ mà sao dong dài thế hả?”

Cái dáng vẻ này tiểu cô nương có thể thích sao? Nghe nói hiện tại tiểu cô nương thích đều là mỹ thiếu niên cao lãnh ít nói.

“Trước đó vài ngày nhi tử nhìn thấy Người thở dài với trăng ——”

Chân Thế Thành vuốt vuốt râu: “À, lúc ấy phát sầu vạn nhất phá án được rồi bắt nhốt hung thủ vào tử lao quá không đành lòng, nhưng cố ý không phá án lại không phù hợp nguyên tắc xử sự của ta.”

Hiện tại tốt rồi, hắn xác thật năng lực không đủ phá không được án, cuối cùng có thể đúng lương tâm báo cáo kết quả công tác rồi.

Chân Hành: “……” Bảo rằng công chính vô tư đâu? Phụ thân y lẽ nào là kẻ giả mạo?

“Mau đi ôn bài!” Chân Thế Thành quát.

Chân Hành trợn mắt xem thường, chạy nhanh rời đi.

Chân Thế Thành lắc đầu, chắp tay trở về.

Nhi tử vẫn quá đơn thuần nha, luật pháp Đại Chu còn chưa được công chính vô tư, huống chi là người.

Vụ án vừa kéo liền kéo dài tới kim thu tháng tám, Chân Thế Thành ở dưới nhiều mặt thế lực tạo áp lực thoải mái hào phóng bẩm lên Cảnh Minh đế, vụ án không phá được.

Tấu chương buộc tội Chân Thế Thành phá án bất lực như hoa tuyết bay đến trước long án.

Cảnh Minh đế cầm một chồng tấu chương hất ngã trên bàn, cười lạnh: “Một vụ án phá không được liền muốn lột xuống mũ miện của phủ Doãn Thuận Thiên? Án treo trong thiên hạ nhiều vô số kể, nếu vậy thì những quan viên đó đều nên cút đi!”

Đại thái giám Phan Hải yên lặng nghe, âm thầm vì Thái Tử chắt một bát nước mắt đồng tình.

Hoàng Thượng bị những kẻ đui mù này chọc tức, lại sắp sửa giận chó đánh mèo Thái Tử đây, ai bảo cháu trai Lễ Bộ Thượng Thư là em vợ của Thái Tử kia chứ.

Đợi đến ngày thượng triều hôm sau, một người Ngự sử bước ra khỏi hàng, căm giận chỉ trích phủ Doãn Thuận Thiên ngồi không ăn bám, một vụ án phóng hỏa đơn giản thế mà biến thành án treo. Ngay sau đó lại có mấy người đứng ra buộc tội Chân Thế Thành.

Cảnh Minh đế bất động thanh sắc nghe xong, tính tình tốt hỏi mấy người đứng ra: “ Phủ Doãn Thuận Thiên là chức vị quan trọng, không được cách người, không biết chư khanh ai nguyện ý tiếp nhận chức vụ này, tiếp nhận vụ án thuyền hoa phóng hỏa đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi