TỰ CẨM

Nhị thái thái Tiêu thị kiểm tra giỏ thi hết lần này đến lần khác, cho đến khi vị trí của mỗi một đồ vật sắp trong giỏ thi nhắm mắt lại cũng có thể nhớ kỹ mới coi như an tâm, dặn dò thư đồng nói: “ Giữ chắc đồ đạc của đại công tử, nếu xảy ra sai lầm, sẽ hỏi tội ngươi!”

Thư đồng của Khương Thương là người lanh lợi, vui rạo rực nói: “ Nhị thái thái ngài đem tâm đặt ở trong bụng đi, đại công tử tất nhiên có thể thi một cử nhân trở về cho ngài.”

Tiêu thị nhấp miệng cười, thận trọng nói: “ Đến lúc đó tự nhiên không thể thiếu tiền thưởng ngươi.”

Ngày Khương Thương đi trường thi, trời còn tờ mờ sáng đã phải khởi hành, cả nhà trên dưới đều ra cửa đưa tiễn.

“Thương Nhi, không cần khẩn trương, cứ phát huy trình độ ngày thường của con là được.” Khương nhị lão gia nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Khương Thương.

“Nhi tử hiểu ạ.”

Tiêu thị theo sát nói: “Ta nghe nói hoàn cảnh trong hào xá cực kém, Thương Nhi, con phải chiếu cố tốt bản thân đó.”

Khóe môi Khương Thương treo lên ý cười thong dong: “Mẫu thân yên tâm đi, nhi tử sẽ chiếu cố tốt bản thân.”

Khương nhị lão gia có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, nói ít thôi, để cho Thương Nhi mau mau tới trường thi đi.”

Tiêu thị đưa tay giúp Khương Thương sửa sang lại cổ áo, không dong dài nữa.

Khương Thương cúi chào một cái thật sâu với Phùng lão phu nhân: “Tổ mẫu, ngài mau trở về đi, cháu trai phải đến trường thi rồi.”

Phùng lão phu nhân cố gắng trấn định liên tục gật đầu: “Đi đi, nhớ rõ lời nhắc nhở của phụ thân ngươi, ngươi sẽ không thành vấn đề.”

Khương Thương lại lần nữa ôm quyền với đám người Phùng lão phu nhân, lên xe ngựa chạy hướng trường thi.

Màn đen mờ nơi chân trời dần dần biến thành màu vỏ quýt nhợt nhạt, tia nắng ban mai vừa hé rạng, lại là một ngày đẹp trời.

Phùng lão phu nhân đứng sừng sững tại chỗ, nhìn chăm chú phương hướng Khương Thương rời đi thật lâu, trong lòng kích động không thôi.

Trưởng tôn năm nay mới mười chín tuổi, chỉ cần lần khảo thí này thuận lợi tháng hai sang năm liền có thể tham gia kỳ thi mùa xuân, nếu ở kỳ thi mùa xuân đỗ cao, lập tức sẽ nhảy vào tầm mắt của vòng tròn quyền quý kinh thành.

Khoa khảo tàn khốc không ai không biết, tiến sĩ tuổi mới hai mươi có bao nhiêu quý hiếm càng là không ai không hiểu, đến lúc đó lo gì trưởng tôn không có tiền đồ tốt, không có nhân duyên đẹp.

Trong đám con trai con thứ là đứa tiền đồ rộng lớn, trong nhóm cháu trai trưởng tôn rất nhanh cũng sẽ nổi bật, cho dù tương lai Bá phủ mất đi tước vị dường như cũng không còn đáng sợ nữa.

Phùng lão phu nhân nghĩ đến những điều này, một trái tim già cả tựa như lần nữa toả sức sống, ngay cả nếp nhăn trên mặt đều như giãn ra.

“Ý, đại ca đi rồi sao?” Khương Trạm xoa mắt vội vàng chạy tới.

Tuy rằng trong âm thầm Khương Trạm với Khương Thương không thân lắm, nhưng khoa khảo là chuyện lớn thiên đại, đặt trong bất luận nhà nào cơ hồ đều sẽ cả nhà đưa tiễn, Khương Trạm tất nhiên cũng nhớ dậy sớm tiễn người.

Nề hà Úc Cẩn thông tri cho Khương Trạm phải vào Kim Ngô Vệ báo cáo rồi, hắn vì không lộ sợ cả ngày thao luyện, lại là lúc tuổi trẻ tham ngủ, vừa không cẩn thận cái liền ngủ quên mất tiêu.

Nhìn thấy Khương Trạm, ôn hòa bên môi Phùng lão phu nhân lặn xuống, không vui nói: “Ngươi còn nhớ rõ ra đây sao!”

Khương Trạm ngượng ngùng nói: “Không nghĩ tới đại ca đi sớm như vậy.”

Phùng lão phu nhân trầm mặt vươn tay, để A Phúc đỡ xoay người trở về.

Đối với tôn tử này bà ta hoàn toàn không ôm hy vọng, nhìn nhiều một cái đều thấy ngột ngạt.

Khương Trạm xấu hổ chớp chớp mắt.

Hôm nay là hắn không đúng, có điều ghét bỏ trong mắt tổ mẫu cũng quá rõ ràng đi.

Tiêu thị đi ngang qua bên người Khương Trạm, lành lạnh nói một câu: “ Người đọc sách ấy à, chính là vất vả như vậy đấy. Nhị công tử trở về đi, trước mắt thời gian còn sớm, có thể ngủ bù một giấc đó.”

Khương An Thành đối với Khương Trạm khoan thai tới muộn đương nhiên không hài lòng, có điều nghĩ đến gần đây nhi tử nỗ lực, yên lặng nuốt lời muốn răn dạy xuống, cùng Khương tam lão gia ra cửa làm việc.

Khương Tự đi ở cuối cùng, cùng Khương Trạm sóng vai trở về.

“Nhị thẩm giống như càng ngày càng âm dương quái khí.” Khương Trạm nhỏ giọng nói.

Khương Tự nhìn bóng dáng Tiêu thị hơi hơi mỉm cười: “Phải đó, mỗi người không giống nhau. Có người gặp suy sụp sau khi gượng qua càng thêm thong dong hơn, có người gặp suy sụp thì thong dong ban đầu đã quên hết không còn một mống.”

Ngẫm lại kiếp trước, Khương Thiến chưa từng bởi vì chuyện “Tà ám bám vào người” mà bị tổ mẫu ghét bỏ, càng chưa từng bởi vì chuyện Trường Hưng Hầu thế tử hành hạ nữ tử đến chết mà chật vật trở về nhà mẹ đẻ, một Tiêu thị đắc chí vừa lòng ở trước mặt người đại phòng vẫn luôn duy trì cảm giác ưu việt tràn trề, đương nhiên thong dong rộng lượng.

Mà đời này, theo rất nhiều sự tình thay đổi, Tiêu thi ở trong oán niệm tích lũy tháng ngày khó mà bảo trì mặt nạ giả nhân giả nghĩa chẳng có gì lạ.

“Vậy xem ra tật xấu của Nhị thẩm sắp khỏi hẳn rồi.”

Khương Tự khó hiểu ý này.

Khương Trạm cười nói: “Đại ca hiển nhiên sẽ đỗ cao, đến lúc đó Nhị thẩm xuân phong đắc ý, còn không biết xấu hổ âm dương quái khí.”

“ Cái này cũng chưa chắc.” Khương Tự như có ý riêng nói.

Khương Trạm cho rằng lời này của Khương Tự chỉ chính là Tiêu thị, không nghĩ sâu xa, ngữ khí vừa chuyển nói: “Tứ muội, Dư Thất ca cho ta biết ngày mai là có thể đi báo cáo, ta đã lấy được thẻ số rồi.”

Thẻ số vừa lãnh, Khương Trạm nhập chức Kim Ngô Vệ liền thành ván đã đóng thuyền, cả người đều nhẹ nhàng hẳn.

Khương Tự từ đáy lòng cao hứng dùm huynh trưởng: “Vậy chúc mừng Nhị ca.”

Sáng hôm sau Khương Trạm liền ra cửa, khi trở về mặc một thân thị vệ phục xanh đen thêu chỉ vàng giao nhau, có vẻ phá lệ tuấn tú.

Người canh cửa suýt nữa không nhận ra: “Nhị, nhị công tử?”

“Vương thúc không quen biết ta?” Khương Trạm ngay cả ngựa cũng chưa cưỡi, là một đường đi trở về đây, lại cảm thấy cả người mạnh mẽ, không chút mệt mỏi nào.

Thì ra cảm giác được người khác cực kỳ hâm mộ là mỹ diệu như vậy.

“Nhị công tử, ngài mượn y phục từ chỗ nào tới vậy? Này hình như là trang phục của Kim Ngô Vệ mà?” Trông cửa cho Đông Bình Bá phủ nhiều năm như vậy, chút nhãn lực này người trông cửa vẫn phải có.

Khương Trạm lảo đảo một cái suýt nữa ngã quỵ.

Cái gì gọi là mượn y phục tới? Một người trông cửa nho nhỏ cư nhiên xem hắn hẹp đến như vậy!

Khương Nhị công tử đứng vững vàng, ưỡn sống lưng, vỗ bội đao treo ở bên hông: “Vương thúc nói cái gì đấy, ta có thể mượn xiêm y người ta mặc sao? Đây là y phục của chính ta.”

Hắn nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong, người canh cửa có phần lo lắng kêu: “Nhị công tử, phỏng chế y phục quan gia nghe nói phải ăn cơm tù ——”

Khương Trạm dừng bước, hít sâu một hơi.

Hắn hiện tại chính là Kim Ngô Vệ, ít nhất không thể gây ra việc hành hung người giữ cửa được.

Sự tình Khương Trạm trở thành Kim Ngô Vệ rất nhanh liền truyền khắp Bá phủ.

Phùng lão phu nhân nhìn đứa cháu trai bởi vì mặc vào thị vệ phục vừa người mà có vẻ càng thêm phong thần tuấn lãng, nhất thời tâm tình phá lệ phức tạp.

Bà ta cho rằng đứa cháu trai này đời này chính là một bãi bùn lầy, không gây họa cho gia tộc đã cám ơn trời đất lắm rồi, không nghĩ tới thế mà lại trà trộn vào được Kim Ngô Vệ.

Khương nhị lão gia không khỏi nhìn về phía Khương An Thành: “Đại ca, Trạm Nhi có thể vào Kim Ngô Vệ cần không ít quan hệ đi?”

Muốn vào Kim Ngô Vệ, tìm người nhờ quan hệ chính là một món chi phí không nhỏ, ông ta thế mà không nghe được một tí tiếng gió nào, thật là kỳ quái.

Khương An Thành cười cười: “Ta cũng không có phương pháp. Trạm Nhi bằng hữu nhiều, là tự nó đi tìm đường.”

Ừm, Tiểu Dư thật sự rất không tồi, nếu như Tự Nhi vừa lòng ông còn muốn giữ lại làm con rể đây, cũng không thể bại lộ cho người khác được.

Khương Trạm chưa từng cảm thấy nở mày nở mặt như vậy: “Phải đó, Nhị thúc, con tìm bạn bè giúp, không tốn một đồng tiền trong nhà đâu.”

Tiêu thị nhìn Khương Trạm đắc ý thực không thoải mái, cười nói: “Không nghĩ tới Nhị công tử được lên làm Kim Ngô Vệ, như vậy cũng tốt, về sau huynh đệ các ngươi một văn một võ, giúp đỡ lẫn nhau.”

Kim Ngô Vệ thì thế nào, có thể phong quang bằng cử nhân, tiến sĩ sao? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi