TÚ CẦU BẤT ĐƯỜNG HOÀNG

Đem dược chở về nhà, mà y quán chính là ở bên cạnh nhà. Lúc trở về, ta thật sự nhìn thấy rất nhiều người đang xếp hàng xem bệnh, mỗi người đều ôm bụng, ta xem bọn họ nhất đình đều là ăn sai đồ đi.

Ta cùng Gia Trấp đem những thứ thuốc này từng cái lấy ra một nửa, tất cả từng thứ từng thứ một đặt ở trong một ngăn kéo nhỏ. Sauk hi bỏ xong, ta cùng Gia Trấp đều mệt đến nỗi phải dựa vào nhau nghỉ ngơi, thật sự thật sự là rất nhiều. Vừa bỏ xong đã bị lấy ra dùng.

Ta ngẩng đầu nhìn mắt lại thấy tủ thuốc nhỏ bị lấy hết sạch, đành phải đem một đống lớn bỏ vào thêm.

"Thiệt là, sao nhiều người ăn lại đau bụng như vậy a." Gia Trấp bắt đầu bắt đầu bạo phát bất mãn sớm biết mệt như vậy, thì không đến rồi. Bình thường cũng không gặp nhiều người bệnh như vậy.

"Di? Gia Trấp. Làm sao ngươi biết bọn họ đều là ăn bị đau bụng a?"

"Ngươi có thể nhìn a, tủ thuốc luôn bị lấy trống không đều là chứa thuốc chữa bệnh đau bụng a." Gia Trấp vô lực chỉ chỉ vách ngăn một tủ thuốc.

"Được rồi, nhưng mà sao nhiều người như vậy lại ăn đau bụng nhỉ?" Hơn nữa còn ở chỗ chúng ta lại có nhiều bệnh nhân như vậy, trên đường trở về nhìn thấy y quán cũng không thấy có nhiều người như vậy." Ta thực sự có chút nghi hoặc.

"Ngươi ngốc a, nhất định là do loại thức ăn của tất cả mọi người ăn, mọi người ăn, đều bị đâu bụng rồi. Mà cái gì chỗ chúng ta lại có nhiều người như vậy nhỉ? Bởi vì cha ta là thần y a! Ai có bệnh không tới chỗ thần y này, trừ phi có chuyện khác, không thể tới. Hoặc là thật sự rất gấp, không đi được mà thôi."

"Không nghĩ tới, Gia Trấp ta thông minh như vậy a ~~" Nhìn Gia Trấp khen ngơi.

"Đương nhiên, ngươi không nhìn thấy ta là con gái nhà ai? ~~" Gia Trấp sỉ cao khí dương nói, còn không quên vươn ngón tay cái của mình ra.

"Ha ha..." Không nói gì...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi