TU CHÂN GIẢ TẠI DỊ THẾ

Vào ban đêm, bầu trời bắt đầu trở nên tối lại, những ánh sáng trên đường chân trời cũng biến mất, khắp nơi đều bao phủ một vầng trăng chiếu rọi, người của Nguyên Bảo tông cũng chuẩn bị dừng chân lại nghỉ ngơi.
Đường đi từ Thất Tinh Thành tới Lập Anh Trấn cũng có rất ít người, hơn nữa lộ tuyến cũng là đường núi, trong thung lũng thường xuyên xuất hiện một số ma thú cấp thấp, ở trên đường đi cũng không có khách điếm hay khách sạn. Cũng may là người của Nguyên Bảo tông đã sớm chuẩn bị, một số đệ tử đốt củi tạo ra lửa để ma thú cấp thấp không đến gần quấy rầy.
- Mọi người ngồi thành một vòng tròn lớn đi, chú ý đề phòng động tĩnh.
Vân Khai Sơn nói với mọi người, trong lòng lo lắng sợ rằng sẽ bị đánh lén.
Mọi người vây thành một vòng tròn, dựa theo lời nói của Khai Sơn trưởng lão mà làm.
Vân Thự Quang nói, hắn cũng sợ người ban ngày kia đánh lén cho nên cần phải đề phòng một chút.
Ngay lập tức những người thực lực cao nhất của Nguyên Bảo tông vây ở vòng ngoài cùng, những người thực lực yếu thì ở bên trong để ngăn ngừa có người đánh lén.
Ngay từ đầu người của Nguyên bảo tông đã phòng ngừa người đánh lén kia tuy nhiên đến khuya không ít trong số họ đã buông lỏng cảnh giác, một số đệ tử thực lực cao thì kiên trì, chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt không dám buông lơi.
Đến khuya qua giờ tý thì cơ bản mọi người đã nhắm mắt lại mà tu luyện, một số người thì đã ngủ say.
Vân Phỉ Phỉ nhìn chăm chăm vào bầu trời đêm, nàng bắt đầu khoanh chân tu luyện, trong lòng nghĩ thầm lúc này chắc hẳn cũng sẽ không có người đánh lén Vân gia.
Ở cách Nguyên Bảo tông không xa, trong một ngọn núi nhỏ, Nhạc Thành đang toàn tâm tu luyện bỗng nhiên mở mắt ra nhìn:
- Khiếu Thiên Hổ, đã tới giờ, mau tới giết hai ma pháp sư cấp năm.
- Ngươi hãy dán Ẩn Thân phù vào đi.
Nhạc Thành lấy ra một miếng Ẩn Thân phù nữa, ngưng kết thành một thủ ấn quỷ dị giao cho Khiếu Thiên Hổ:
- Bọn họ đối với ngươi hẳn là cảnh giác, lần này ngươi hãy tàng hình sau đó giết hai ma pháp sư cấp năm.
Thân ảnh của Khiếu Thiên Hổ biến mất, Nhạc Thành một lần nữa chìm trong tu luyện, cảm thấy trên người mình tràn ngập chân khí, xem ra đột phá tới Thai Tức trung kỳ chỉ còn là vấn đề thời gian với hắn.
Tất cả mọi người của Vân gia cơ hồ đã quên cuộc đánh lén hồi chiều, tất cả đều khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần.
Khiến Thiên Hổ dán Ẩn Thân Phù của Nhạc Thành đi tới trước bọn họ cũng không ai phát hiện ra hắn, hai ma pháp sư cấp năm cũng thế.
- Là ai?
Hai ma pháp sư đang tu luyện bỗng nhưng cảm thấy điều gì đó, mặc dù Khiếu Thiên Hổ thu liễm khí tức nhưng hai người bọn họ vẫn phát hiện ra dị thường.
- Bây giờ mới phát hiện ra ta thì đã chậm rồi.
Khiếu Thiên Hổ vừa dứt lời thì hai tay đã vươn ra chụp vào đầu của hai ma pháp sư cấp năm.
- Có người đánh lén.
Nghe thấy thanh âm của hai ma pháp sư cấp năm, người của Vân gia lập tức cầm lấy binh khí, sau đó hai tiếng kêu lớn, tất cả phát hiện ra hai ma pháp sư cấp năm đã ngã xuống trên vũng máu, đều nát tan.
- Là ai, tại sao không thấy ai, có quỷ sao?
Nhìn thấy hai ma pháp sư cấp năm trên vũng máu, tất cả mọi người của Vân gia đều kinh hoàng.
- Mọi người trấn tĩnh, mau ở gần một chỗ.
Vân Khai Sơn lập tức la lớn trên không trung:
- Là ai, giả thần giả quỷ, có gan thì ra đây.
Mọi người theo sự phân phó của Vân Khai Sơn mà tụ lại một chỗ, tất cả đều nhìn về hướng của Vân Khai Sơn, tuy nhiên một lát sau vẫn không có ai đáp lại.
- Khai Sơn trưởng lão, đây là người nào, chúng ta không thể nhìn thấy hắn, thật là quỷ dị.
Vân Thự Quang nói với Vân Khai Sơn.
- Hắn chắc là tu luyện đấu kỹ, cho nên tất cả chúng ta đều không nhìn thấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vân Khai Sơn nói xong nhìn thấy hai thi thể của ma pháp sư cấp năm thì không kìm được thở dài một hơi.
Chỉ trong một ngày Vân gia đã tổn thất hai đấu vương cùng với hai ma pháp sư cấp năm, nếu như tiếp tục thế này thì trước khi tới Nhạc gia Vân gia sẽ bị giết toàn bộ đấu vương.
- Tông chủ, chúng ta trở về đi, không thể đến Nhạc gia.
Vân Phỉ Phỉ nói với Vân Thự Quang.
- Đúng thế, tông chủ, tông chủ cũng thấy đấy, chúng ta đã chết bốn người, hơn nửa là thực lực chủ yếu của Vân gia.
Vân Khai Sơn nói.
Vân Thự Quang bắt đầu khó xử, nếu cứ như vậy mà trở về thì hắn nhất định không cam lòng, nhưng Vân gia đã chết bốn cao thủ thì hắn cũng cảm thấy sợ hãi, không biết phải làm sao cho tốt.
- Không, hắn không dám đối đầu trực diện nhất định là tại vì e ngại chúng ta, chúng ta không cần sợ hắn, về sau chúng ta đề phòng là được, ta nhất định phải tiêu diệt Nhạc gia.
Vân Thự Quang hung hăng nói.
- Tông chủ, ta phản đối Vân gia đã chết nhiều người như vậy rồi, Vân gia không chỉ có một mình tông chủ, Nguyên bảo tông cũng không phải là của một mình tông chủ, nếu như tiếp tục đối phó với nhạc gia thì tất cả đều phải chết.
Vân Phỉ Phỉ cuối cùng không nhịn được mà kêu lên, nàng cũng không biết tại sao lão tổ tông trước kia lại cho Vân Thự Quang làm tông chủ Nguyên Bảo tông, nếu không bây giờ Vân gia cũng không tổn thất nhiều cao thủ như vậy.
- Vân Phỉ Phỉ, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không, chính là tộc trưởng Vân gia đó.
Vân Thự Quang không ngờ Vân Phỉ Phỉ chỉ là một vãn bối mà dám nói như vậy với mình, sắc mặt không kìm được mà trầm xuống.
Vân Phỉ Phỉ đã quyết định trở mặt với Vân Thự Quang cho nên liền nói:
- Vân gia không chỉ có một mình tông chủ, tông chủ đừng vì mình mà làm cho cả Vân gia chịu chết.
- Lớn mật.
Vân Thự Quang nổi giận nói:
- Vân Phỉ Phỉ, chờ sau khi ta mở tông tộc sẽ đuổi ngươi ra khỏi Vân gia.
- Vân gia sớm muộn cũng bị tiêu diệt nếu như lão tổ tông còn tại vị thì nhất định sẽ không tha cho tông chủ, Vân gia sẽ bị hủy trong tay của tông chủ.
Vân Phỉ Phỉ khẽ nói.
- Phản rồi, ta trước hết giáo huấn ngươi một chút để ngươi biết thế nào gọi là tôn kính tộc trưởng.
Vân Thự Quang nổi giận vung một chưởng đánh về phía Vân Phỉ Phỉ, mặc dù không dốc toàn lực như Vân Thự Quang là một cao thủ thất tinh đấu vương, một chưởng đánh ra mang theo một uy lực khổng lồ.
Nhìn thấy một chưởng của Vân Thự Quang lao tới, Vân Phỉ Phỉ cũng chỉ có thể bảo hộ một vòng sáng thủy hệ ma pháp, trong lòng nàng biết, với thực lực ma pháp sư cấp bốn của mình không thể chống lại Vân Thự Quang. Tuy nhiên Vân Phỉ Phỉ cũng không sợ, dù sao mình cũng trở mặt với y, cho dù đánh không lại thì cũng rời đi là được.
- Tông chủ, xin bớt giận, Phỉ Phỉ không cố ý mạo phạm tông chủ, về sau trách phạt cũng không muộn.
Vân Khai Sơn ngăn cản Vân Thự Quang, hơn nữa còn kéo Vân Phỉ Phỉ lui xuống.
Vân Phỉ Phỉ bất ngờ nhìn Vân Khai Sơn, không ngờ hôm nay tam thúc vốn bất hòa với mình lại nói giúp mình.
- Khai Sơn trưởng lão, không nên ngăn cản ta, ta hôm nay phải giáo huấn y thị cho thật tốt.
Vân Thự Quang không kìm nổi cơn giận, lại sắp đánh về phía Vân Phỉ Phỉ.
- Phỉ Phỉ, ta muốn xem xem ai dám lớn gan dám giáo huấn ngươi như thế.
Ở giữa không trung có ba thân ảnh từ trên trời giáng xuống, trong đó có hai ngươi là Vân Kỷ Trung và Vân Tuyệt Sơn, người còn lại chính là lão giả mặc áo bào màu xám vừa cất tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi