Hàn Giang Đào nhìn nữ nhi của mình mà bất đắc dĩ nói.
- Tu luyện buồn muốn chết, bây giờ ở trong học viện cũng không có mấy người biết con là con của cha, con đến trường dạy cũng là do sự cố gắng của con, không cần sự chiếu cố bất kỳ gì của cha.
Hàn Nguyệt chu miệng nói, giả quỷ nói với Hàn Giang Đào. Nàng lúc này trước mặt cha không còn thần thái của một vị sư phụ nữa mà chỉ còn là một tiểu nữ nhi mà thôi.
- Nguyệt Nhi, lúc trước tại sao con phát hiện ra Nhạc Thành?
Hàn Giang Đào cất tiếng hỏi, đối với Nhạc Thành này, hắn cũng tràn ngập tò mò.
- Hắn chính là đường đệ của Nhạc Kiều, hai năm trước con đi Lập Anh trấn chiêu sinh nên gặp hắn.
Hàn Nguyệt nói, vừa nghĩ tới Nhạc gia, Hàn Nguyệt không tự chủ nghĩ tới chuyện mình thay quần áo bị tên tiểu tử kia nhìn thấy, khuôn mặt liền đỏ lên.
- Nguyệt Nhi, con làm sao vậy?
Hàn Giang Đào nhìn Hàn Nguyệt đỏ ửng cả khuôn mặt mà kỳ quái, chẳng lẽ nam sinh này đã được con mình để vào mắt hay sao.
- Không, không có gì.
Hàn Nguyệt liền đổi sắc mặt sau đó lập tức nói với Hàn Giang Đào.
Cha, hôm nay cha không mắng con sao, hai năm trước cha đã quở trách con đến ba tháng.
- Tiểu cô nương này, hừ…
Hàn Giang Đào nói:
- Con bây giờ nhận được một đệ tử tốt, ta làm sao có thể trách con, con đưa ta đi đến gặp tên Nhạc Thành đó.
Nhạc Thành đang ở trong phòng khoanh chân tu luyện, trên người của hắn là thanh mang nồng đậm.
- Chủ nhân, có người tiến đến, tu vi rất cao.
Khiếu Thiên Hổ nói với Nhạc Thành.
Một lát sau, Nhạc Thành thu hồi chân khí, thở ra một trọc khí mà nói:
- Thực lực thế nào?
- Chủ nhân hẳn là đấu hoàng, hơn nữa cũng không phải là Đấu Hoàng bình thường.
Tử Điện Mãng cất tiếng nói, từ xa truyền đến khí tức nó đã cảm nhận được.
- Thác Ni Tư, Trần Bưu, các ngươi tiến vào giới chỉ đi.
Nhạc Thành một lần nữa phải để Thác Ni Tư và Trần Bưu vào không gian giới chỉ.
- Nhạc Thành ngươi đang nghỉ ngơi sao?
Thanh âm của Hàn Nguyệt từ ngoài cửa truyền vào tai của Nhạc Thành.
Nhạc Thành lập tức đi ra mở cửa thì phát hiện ngoài Hàn Nguyệt còn có một cường giả ở đó, hắn cất tiếng nói:
- Hàn Nguyệt đạo sư, ta vẫn chưa nghỉ ngơi, mời tiến tới đây.
- Vị này chính là?
- Đây chính là Hàn Giang Đào viện trưởng, viện trưởng cố tình tới thăm ngươi.
Hàn Nguyệt giới thiệu cho Nhạc Thành.
- Ra mắt viện trưởng.
Nhạc Thành thi lễ, trên khuôn mặt có một vẻ quái lạ, không kiêu ngạo cũng không hèn kém.
- Ngươi chính là Nhạc Thành sao?
Hàn Giang Đào đánh giá Nhạc Thành, nhìn thấy thần thái của Nhạc Thành, hắn cũng rất ưa thích, khuôn mặt biến đổi sau đó khôi phục lại vẻ bình thường:
- Ngươi ở học viện vừa là đấu sư vừa là luyện dược sư, ta đồng ý để ngươi về sau vừa tu luyện ở đan dược hệ và đấu khí hệ.
- Đa tạ viện trưởng
Nhạc Thành mỉm cười nói, đối với việc này Nhạc Thành cũng không quan tâm nhiều. Nhạc Thành đến đấu khí học viện cũng chỉ vì hai nguyên nhân, một là đáp ứng Tô Hân Nhi, và Yến Hiểu Kỳ.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLThứ hai chín là hắn muốn ở đấu khí học viện tu luyện vài năm, lần trước đụng phải cường giả Đấu Tông, Nhạc Thành bị hù đến mức phải bỏ chạy, nếu như tu vi của hắn khôi phục đến Kim Đan kỳ thì không cần e ngại một đấu tông, còn nếu như khôi phục tới Nguyên Anh Kỳ thì một đấu tông nho nhỏ cũng sẽ bị hắn giết trong lòng bàn tay.
- Vậy ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi, năm ngày sau có trận đấu của các học viên, ta hi vọng ngươi có thể nắm được vị trí thứ nhất.
Hàn Giang Đào khẽ mỉm cười nói:
- Mặc dù thành tích khảo thí của ngươi rất tốt nhưng thực lực chân chính khi thi đấu mới quyết định tất cả.
- Được rồi, ngươi đi nghỉ đi.
Hàn Nguyệt nhìn Nhạc Thành, trong mắt có một vẻ phức tạp.
Ánh mắt của Hàn nguyệt vô tình rơi vào mắt của Hàn Giang Đào, Hàn Giang Đào hơi mỉm cười sau đó lập tức cùng Hàn nguyệt rời khỏi phòng của Nhạc Thành.
- Cha, cha thấy Nhạc Thành thế nào?
Sau khi rời khỏi phòng của Nhạc Thành, Hàn Nguyệt nói với Hàn Giang Đào, lần này tới khảo sát Nhạc Thành, không biết cha nghĩ thế nào, trong lòng nàng cũng rất nghi hoặc.
- Nguyệt Nhi, con nói là về phương diện nào?
Hàn Giang Đào cất tiếng hỏi.
- Phương diện gì nữa, không phải là cha vừa đi khảo sát hắn sao?
Hàn Nguyệt nghi ngờ hỏi, tại sao cha lại hỏi như vậy.
- Ta nói có hai phương diện, phương diện thứ nhất là thực lực, cái này khí tức của hắn mịt mờ, ta nhìn cũng không ra, chỉ cảm thấy không đơn giản, con có nhìn thấy hai con ma sủng kia không?
Hàn giang Đào cất tiếng hỏi.
- Tiểu ma sủng, cha nói là con mèo nhỏ và con tiểu xà sao? Ban ngày hôm nay con đã nhìn thấy rồi.
Hàn Nguyệt trả lời.
- Ha ha.
Hàn Giang Đào cười nói:
- Vậy hẳn không phải là hai con tiểu ma sủng, ta cảm nhận khí tức trên hai người con ma sủng đó rất mịt mờ, so với ta cũng không kém bao nhiêu, nếu như ta đoán không lầm thì đó chính là hai con lục giai ma thú.
- Cái gì, lục giai ma thú?
Hàn Nguyệt hít một hơi lạnh, vậy mà hôm nay mình còn nói nó là một con mèo nhỏ.
- Cũng không cần ngạc nhiên, trong học viện cũng có vài ma thú hình người, bọn chúng phục Hóa HÌnh đan sau đó có thân hình giống như nhân loại, lớp học viện cũ cũng có nhiều ma thú.
Hàn giang đào cười nói.
- Cha, cha nói đây là mốt mặt, không phải còn một phương diện khác sao?
Hàn Nguyệt ngẫm lạ, hai ma thú này cũng không có gì đặc biệt, trên đại lục có rất nhiều ma thú, một số ma thú phục hoán hình đan trở thành con người, không bị người khác phát hiện.
- Một mặt khác nữa.
Hàn Giang Đào cười cười nói:
- Ta thấy tên Nhạc Thành kia bộ dạng tuấn lãng thiên phú cực cao, nếu như ở cùng với hắn thì tránh không khổi hắn có ba vợ bốn nàng hầu, điều này thì ngược với ý muốn của con, mặc dù nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũng không tính là gì, nhưng ta sợ tính khí của con không chịu được.
- Cha, tại sao cha lại nói như vậy, con cùng với tên tiểu tử thúi kia không có bất kỳ quan hệ gì.
Hàn Nguyệt nghe xong thì biết cha đang giễu cợt mình, vội vàng nũng nịu nói.
- Con không có gì với hắn sao, vậy con xấu hổ với hắn là cái gì.
Hàn Giang Đào cười cười nói.
Ở trong gian phòng của Nhạc Thành, Hàn Nguyệt cùng với Hàn Giang Đào hai người vừa đi, Khiếu Thiên Hổ liền nói với Nhạc Thành:
-Chủ nhân, thuộc hạ cảm nhận tên Hàn Giang Đào đã phát hiện ra thực lực của thuộc hạ và con rắn chết tiệng này, chỉ sợ thực lực của hắn đã là thập tinh Đấu Hoàng.
- Thật không?
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Hắn không nói gì thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng.
Một đêm không có chuyện gì trôi qua, Nhạc Thành sau đó cùng với Thác Ni Tư và Trần Bưu đi ra ngoài, sau đó năm người lại trở về phòng tu luyện.
Ngày hôm sau Nhạc Thành một lần nữa tiên tới đấu khí học viện, mang theo Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng tìm Tô Hân Nhi, về phần Thác Ni Tư và Trần Bưu thì hai người đành phải ở trong phòng của Nhạc Thành.
- Biểu ca, huynh tới thăm muội sao?
Tô Hân Nhi nhìn thấy Nhạc Thành thì lập tức cao hứng.
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Ta tới đây thăm muội, hai năm không gặp, muội càng ngày càng xinh đẹp.
- Đáng ghét, huynh lại chọc quê Hân nhi rồi.
Tô Hân Nhi yêu kiều nhìn Nhạc Thành.
- Hân Nhi, muội ở đâu, nghe nói tên Nhạc Thành tiểu tử kia đến rồi phải không, mau đưa ta tới gặp hắn.
Một thanh âm truyền tới, chính là Nhạc Kiều.