TU CHÂN GIẢ TẠI DỊ THẾ

- Ngươi không tin, ta cũng không có cách nào, tộc trưởng viễn cổ Minh Xà tộc chúng ta ra thông báo, nếu gặp người tứ đại nhân tộc, có thể giết chết, nhưng ta biết ta dùng toàn lực ra tay, cũng không thể làm gì được ngươi, cho nên ta mới không đi đối phó với ngươi, ta cũng không ngốc như vậy.
Cô gái nói.
- Nhưng ta sẽ ra tay với ngươi.
Nhạc Thành nói.
- Ta không sợ, nếu ngươi muốn ra tay thì đã sớm xuất thủ rồi, lúc này ngươi chỉ biết uy hiếp ta mà thôi, bây giờ ta đối với ngươi không có uy hiếp gì, ngược lại còn trợ giúp ngươi. Cho nên ta tin tưởng, ngươi chắc chắn không đối phó ta đâu.
Cô gái nói, nói xong đi tới bên người Nhạc Thành.
- Đi thôi, chúng ta phải sớm đi đến cổ động, nếu không đến muộn cũng vô dụng.
Cô gái xinh đẹp nói, sau đó đi qua Nhạc Thành, tựa hồ nàng đoán Nhạc Thành không ra tay với nàng.
- Nữ nhân này, thật đúng là không đơn giản.
Nhạc Thành nhìn cô gái xinh đẹp, lập tức do dự một chút, nhưng cũng đi theo sau.
- Xem ra ngươi đồng ý liên thủ rồi.
Nhìn thấy Nhạc Thành đi theo, cô gái xinh đẹp quay đầu nhìn Nhạc Thành cười, mị thái mười phần.
- Nếu ngươi dám có tâm tư, ta nhất định làm cho ngươi hối hận đấy.
Nhạc Thành nói, lập tức đi về phía trước.
- Yên tâm đi, ta cũng không dám.
Cô gái cười run rẩy cả người, sau đó nhìn Nhạc Thành nói.
Bây giờ hai người cũng không có đi ra ngoài, Nhạc Thành không biết kế tiếp còn gặp phải nguy hiểm gì không, cho nên hắn cũng chỉ cẩn thận mà thôi.
Cô gái trên đường đi tư thái cám dỗ đến cực điểm, nhưng Nhạc Thành cũng mặc kệ, cô gái này có vài phần tư sắc, coi như là một vưu vật cực phẩm đi, mặc dù không bằng Yến Hiểu Kỳ, cũng không bằng Đại Song cùng Tiểu Song nhưng nàng có vài phần dã tính, cái loại dã tính khiêu khích này chỉ sợ nam nhân rất khó có thể cự tuyệt được.
Loại dã tính này có thể câu dẫn nam nhân cường liệt nhất, làm cho nam nhân muốn chinh phục nữ nhân dưới thân. Nhạc Thành cũng có cảm giác này, nhưng hắn biết rõ, nữ nhân này không thích hợp cho nam nhân chạm vào.
Bất quá cô gái xinh biết mình không thể dụ dỗ được Nhạc Thành cũng đành phải là bỏ cuộc, một đường đi tới.
- Nhạc Thành, chúng ta đã đi một ngày, tại sao vẫn không có đi ra ngoài được, trong này tựa hồ quỷ dị.
Cô gái nhìn Nhạc Thành nói.
Hai người bây giờ ở tại trong rừng trúc, ở chỗ rừng trúc này hai người đã đi một ngày, nhưng vẫn chưa ra khỏi được.
Đây là một phiến rừng trúc rất lớn, mỗi một cây trúc đều to như chén ăn cơm lớn, ở chỗ này Nhạc Thành cảm thấy quỷ dị, nhưng cũng không có nhìn ra.
Nhạc Thành đứng ở tại chỗ, thần thức tỏa ra, hắn nhìn toàn bộ đều là rừng trúc, cũng không biết rừng trúc này lớn cỡ nào nữa.
- Nhạc Thành, ngươi xem, bên kia hình như có một sơn động.
Cô gái nhìn Nhạc Thành nói.
Nhạc Thành đi theo cô gái, thật sự ở chính giữa đỉnh núi, có vẻ có một cái sơn động.
- Chúng ta đi xem một chút đi.
Cô gái xinh đẹp nhìn Nhạc Thành nói.
- Quên nó đi, chúng ta đi đường vòng thôi.
Nhạc Thành do dự một chút nói, hắn không biết trong sơn động có cái gì, hắn cũng không muốn gặp thêm phiền toái, nói không chừng là một ổ ma thú, vậy thì phiền toái lớn rồi.
- Quên nó đi, ta cảm thấy sơn động tựa hồ quỷ quái, ngươi không biết chúng ta đi một ngày, ngọn núi xung quanh cũng lần lượt chuyển động sao?
Cô gái nhìn Nhạc Thành nói.
Nhạc Thành nghe thấy cô gái xinh đẹp nói, ngược lại thần sắc ngưng trọng lên, có vẻ muốn nhắc nhở Nhạc Thành chú ý tới, khó trách tựa hồ thật sự vừa đi qua ngọn núi này.
- Xem ra sơn động này thật sự quỷ dị.
Nhạc Thành lẩm bẩm nói, hắn lần nữa đánh giá lại đỉnh núi kia, có vẻ quỷ dị, nhưng quỷ dị ở chỗ nào, Nhạc Thành cũng không biết.
- Chúng ta đi xem đi.
Nhạc Thành do dự một chút, lập tức nói, bên trong sơn động này, Nhạc Thành đã quyết định mau đến xem nó tột cùng như thế nào.
- Ngươi vừa rồi nói không đi sao, tại sao bây giờ lại muốn đi, rốt cuộc là chuyện gì.
Cô gái nhìn chăm chú Nhạc Thành một cái, trên nét mặt có vẻ bất đắc dĩ.
- Ngươi không được đi, chỉ mình ta đi thôi.
Nhạc Thành nói, sau đó hắn cất bước về phía ngọn núi kia đi đến.
- Nhạc Thành, ngươi người còn chưa biết tên của ta, ta gọi là Minh Yêu, ta muốn đi cùng với ngươi.
Cô gái nhìn Nhạc Thành nói.
- Có đi không, tùy tiện.
Nhạc Thành vượt qua cô gái, sau đó tiếp tục hướng ngọn núi đi đến.
- Nhạc Thành, ngươi không phải là nam nhân, ngươi có thích nữ nhân hay không, ngươi không phải đồng tính chứ. Khách khách…
Cô gái nhìn Nhạc Thành, lập tức nở nụ cười.
Nhạc Thành cũng lười quản, lập tức từ từ hướng đỉnh núi đi tới, ngọn núi kia thoạt nhìn như ở bên cạnh, nhưng Nhạc Thành cũng mất hai giờ mới tới được.
Đỉnh núi này ngay tại chính giữa rừng trúc, chung quanh lá cây rậm rạp chằng chịt, chung quanh đỉnh núi rêu xanh bao phủ.
Đỉnh núi này diện tích không nhỏ, Nhạc Thành phỏng đoán nơi này cao mấy ngàn mét.
Nhạc Thành do dự một chút, lập tức hướng sườn núi đi đến, đồng thời cũng nhìn hết thảy tình huống chung quanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chung quanh có chút quỷ dị, lập tức hai người đi lên núi.
- Nhạc Thành, tại đây ta cảm thấy rất là quỷ dị, hay là chúng ta nhìn xem có đường vòng hay không.
Nhạc Thành nhìn cô gái nói, thần sắc có một tia cẩn thận, nàng có thực lực bát tinh Đấu tôn tự nhiên cảm thấy nơi này tựa hồ không bình thường.
- Ngươi nếu sợ, thì đừng đi.
Nhạc Thành nói, lập tức tiếp tục đi lên phía trước.
- Là ta lo lắng cho ngươi, ngươi còn không sợ, ta cũng không sợ, dù sao ta cũng là người của ngươi.
Minh Yêu nhõng nhẽo cười nói.
- Nếu ngươi nói lung tung, ta cũng không khách khí.
Nhạc Thành quay đầu nhìn Minh Yêu nói, không biết nữ nhân này còn nghĩ ra cái gì đây.
- Ta bây giờ muốn đi theo ngươi, thì không phải là người của ngươi sao.
Minh Yêu nhìn Nhạc Thành nói, nhưng thanh âm nhỏ hơn rất nhiều, tựa hồ đối với lời của Nhạc Thành cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
- Ta cùng ngươi không có quan hệ gì.
Nhạc Thành lãnh cảm nói, lập tức đi đến sơn động.
- Thịch.
Nhạc Thành lập tức hướng về phía sau nhìn lại, sắc mặt thay đổi, chỉ thấy Minh Yêu cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nhạc Thành trước tiên bố trí Kim Long chi thể, toàn thân là một mảnh Long Lân bao vây, thần thức tỏa ra. Nhưng Nhạc Thành cũng không có phát hiện ra cái gì dị thường, nhưng Minh Yêu lại biến mất không thấy.
Nhạc Thành âm thầm ngạc nhiên, Minh Yêu cũng không phải là người bình thường, nàng có thực lực bát tinh Đấu tôn, nhưng trong nháy mắt biến mất không thấy, quả là dị thường rồi. Nhạc Thành cẩn thận chăm chú nhìn chỗ Minh Yêu vừa mới biến mất, nơi đó có bậc thang bằng đá, bên cạnh còn có Thạch Đầu màu xanh.
Nhạc Thành do dự một chút, lập tức đi chỗ Minh Yêu vừa mới đứng, hắn cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó phát hiện cũng không có gì đặc biệt, cũng không có gì khác thường, vốn Nhạc Thành còn tưởng rằng Minh Yêu động phải cơ quan gì đó, nhưng tựa hồ cũng không phải vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi