TU CHÂN GIỚI VẪN NHƯ CŨ CÓ TRUYỀN THUYẾT CỦA TA

Trong tiếng hò reo cổ vũ ầm ĩ của Kỉ Kỉ, Cảnh Nhạc bạo lực mở cửa xông thẳng vào Chấp Pháp Đường. Quản sự trực quả nhiên là phái thân truyền, Cảnh Nhạc nhớ người này họ Trần.

Trần quản sự có vẻ tuổi đã lớn, chức quản sự này thông thường là do các đệ tử hạch tâm Kim Đan tuổi già vô vọng đảm nhiệm. Lão chậm rãi hỏi: “Ngươi là ai? Đến đây vì chuyện gì?”

Cảnh Nhạc không tin lão không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng vẫn tỏ ra không biết gì cả.

“Đệ tử Cảnh Sơn, muốn cáo trạng nhà họ Cố của thành Tín Thiên lấy danh nghĩa của Hàn Vân tông để chiếm đoạt mỏ linh khoáng.”

Trần quản sự: “Ngươi là Cảnh Sơn?”

“Là đệ tử.”

Cảnh Nhạc thản nhiên để lão đánh giá. Một lúc sau Trần quản sự nói: “Nói cụ thể đi.”

Cảnh Nhạc kể lại tất cả những điều mình đã nghe thấy, cuối cùng nói: “Không biết chuyện này có ẩn tình gì hay không, kính xin Chấp Pháp Đường ra mặt tra rõ.”

Trần quản sự không biểu hiện gì, chỉ nói: “Được, ta biết rồi.”

Nhưng Cảnh Nhạc nhận thấy ngón út của lão hơi gõ lên tay vịn ghế ngồi, hiển nhiên là trong lòng không bình tĩnh như vẻ ngoài.

“Vậy đệ tử cáo lui.”

Sau khi Cảnh Nhạc rời đi, Trần quản sự bước ra khỏi Chấp Pháp Đường.

Lưu Thiên Hạo khập khiễng đi tới, vừa nãy hắn ta không dám làm phiền Cảnh Sơn nói chuyện với Trần quản sự, nhưng giờ hắn không nhịn được muốn cáo trạng.

Ai ngờ vừa đến gần, tay áo Trần quản sự đã phất lên đánh hắn ta bay đập vào tường. Máu huyết trong người điên đảo, Lưu Thiên Hạo phun ra một ngụm máu.

Lưu Thiên Hạo còn chưa hiểu tại sao, đã nghe Trần quản sự nói: “Thứ hồ đồ! Làm chậm trễ chuyện lớn, ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?”

Dứt lời lão vội vã rời đi.

Lưu Thiên Hạo nhìn bóng lưng quản sự, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi xen lẫn nghi hoặc, càng nghĩ hắn ta càng căm hận Cảnh Sơn hơn.

Mấy ngày sau, trong môn phái truyền tới không ít tin tức ngầm.

Có tin đồn chưởng môn rất tức giận đối với việc đệ tử Hàn Vân tông không địch lại phái Tử Hà, cũng có người nói mấy đệ tử hạch tâm chiến bại phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc, bị phân đi đào mỏ ở linh sơn. Lời đồn thật thật giả giả, rất thu hút sự chú ý. Mà điều được mọi ngươi quan tâm nhất là phái thế gia bị phái thân truyền đánh rớt mấy vị trí quản sự nội môn, ngay cả phái thường dân cũng được lợi.

Cảnh Nhạc vừa nghe đã biết Trần quản sự không làm đúng theo quy định, mà lợi dụng việc này trao đổi lợi ích với hai phái khác.

Đám bạn cùng phòng của Cảnh Nhạc rất vui mừng, chẳng ai cho rằng điều này không đúng. Có lẽ trong lòng họ duy trì phép tắc của tông môn còn không bằng củng cố lợi ích phe phái.

Vốn chuyện này sẽ khiến Cảnh Nhạc tức giận nhưng hắn đã bình ổn cảm xúc và có kế hoạch khác, chỉ cần đại điển vừa kết thúc sẽ tiến hành.

Mà nhà họ Cố khiến phái thế gia tổn thất nặng nề đương nhiên cũng gặp xui xẻo. Nghe nói họ không chỉ bị bắt phải trả mỏ linh khoáng cho Tiểu Thạch môn mà còn phải bồi thường hơn nửa gia sản, đệ tử trong tộc bị phái thế gia ghét bỏ, ngay cả Cố Hiệp luôn được coi trọng cũng bị điều ra biển Bách Trượng đánh nhau với Yêu tộc.

Nhà họ Cố thê thảm như vậy thì Liễu Tiêu Tiêu đầu sỏ chuyện này có thể sống tốt được sao? Nàng ta và tên đại sư huynh kia bị phế tu vi, nhưng nhà họ Cố không đuổi bọn họ ra khỏi cửa mà bắt bọn họ làm hạ nhân, sống cuộc sống không bằng cả heo chó, ai cũng có thể chà đạp. Liễu Tiêu Tiêu phí bao nhiêu công sức để cầu đại đạo, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Chuyện của nhà họ Cố là do Lam Phượng xuống núi nghe ngóng được, Cảnh Nhạc thì lại không quan tâm lắm. Một tháng trôi qua, đại điển ngày càng tới gần, Hàn Vân tông cũng mở rộng sơn môn nghênh đón các khách mời.

Chuyện bát quái của các đệ tử thay đổi xoành xoạch ngày này qua ngày khác, hôm nay là đệ tử nhà nào đó có sắc đẹp vô song, ngày mai là đệ tử nhà khác phong thái phi phàm, hay là tiểu môn phái nào đó thiếu hiểu biết làm trò cười cho thiên hạ, hoặc là mấy môn phái lớn kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, không có gì cũng phải kiếm cớ để luận bàn với nhau.

Buổi học sáng ngày hôm nay, giảng sư dạy cho họ những điểm tâm đắc trong tu luyện một cách máy móc, có không ít đệ tử hồn vía đã bay tận đẩu tận đâu, Cảnh Nhạc tình cờ liếc qua Dư Tiểu Bảo cũng thấy hắn đang mơ mơ màng màng, không biết đang nghĩ gì?

Sau khi buổi học kết thúc, một đệ tử đột nhiên tới tìm Cảnh Nhạc: “Cảnh sư đệ, ta muốn luận bàn với đệ một lần nữa, lần này vẫn chỉ dùng kiếm pháp căn bản của Hàn Vân tông.”

Cảnh Nhạc nhìn thấy hơi quen mắt…

A! Đây không phải Mục Phong lần trước luận bàn bị hắn đánh bay sao? Thấy đối phương nhìn mình bằng ánh mắt sáng quắc, có vẻ rất tự tin muốn rửa sạch nỗi nhục lần trước.

Lúc này tất cả mọi người trong lớp đều nhìn họ, mà giảng sư thì kiểu “ngươi mà không đồng ý thì coi chừng với ta đấy”, Cảnh Nhạc đã biết đối phương đã có chuẩn bị, nhất định không để hắn từ chối.

Tất nhiên Cảnh Nhạc cũng sẽ không từ chối, hắn muốn nhìn xem đám người này muốn giở trò quỷ gì?

“Được thôi.”

Mục Phong sửng sốt, không ngờ Cảnh Nhạc lại đồng ý dứt khoát như vậy, những lời định nói ra bị chặn ở cổ họng, nhất thời hơi khó chịu.

Ngay lúc Cảnh Nhạc đứng dậy, vạt áo hắn bị kéo nhẹ, quay đầu thì thấy sắc mặt Dư Tiểu Bảo không tốt lắm, nói: “Cẩn thận.”

Động tác của Cảnh Nhạc khựng lại, hơi gật đầu.

Hai người một trước một sau bước lên võ đài, hành lễ với nhau.

Mục Phong đánh giá thiếu niên, mấy tháng trôi qua mà đối phương chẳng thay đổi gì cả, nhưng lòng hắn lại run lên. Hắn không thể nào quên được ánh kiếm màu tím kinh diễm ngày đó, dường như nó đã trở thành tâm ma của hắn, cứ thi thoảng lại bất ngờ lóe lên trong đầu. Từ năm bảy tuổi được đưa vào Hàn Vân tông, Mục Phong luôn một lòng tu đạo, suốt hai mươi năm chưa từng có một ngày lười biếng, thậm chí để tu luyện từng cảnh giới vững chắc hoàn mỹ nhất, hắn còn cố ý dừng ở Luyện Khí kỳ tầng thứ ba suốt mấy năm trời. Mọi người đều khen hắn có tâm chí kiên định, không bị mê hoặc bởi cái lợi trước mắt, mà hắn cũng cảm thấy như vậy. Nhưng kể từ ngày luận bàn đó, khoảnh khắc hắn nhìn thấy kiếm quang kia thì Mục Phong đã biết, lần đầu tiên tâm của hắn đã dao động.

Đó là một kiếm quá hoàn mỹ, là một kiếm mà hắn không thể nào với tới, mà người xuất ra một kiếm này là một tên nhóc choai choai mới Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất.

Từ đó Mục Phong điên cuồng luyện kiếm, nhưng kết quả làm hắn cảm thấy nản lòng, dường như có luyện thế nào cũng không thể bằng được một phần vạn của đối phương.

Mục Phong biết tâm cảnh của mình đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng nên khoảng thời gian này tu vi không hề có tiến bộ, hắn cần phải giải thoát khỏi tất cả những thứ này! Mà biện pháp duy nhất chính là chiến thắng Cảnh Nhạc, dù phải dùng cách gì đi chăng nữa!

Thế là hắn ra tay.

Mục Phong xuất chiêu không chút lưu tình, nhưng lần này Cảnh Nhạc không ra tay ngoan liệt giống như lần trước, mà chỉ ung dung đối kháng. Cảnh Nhạc cảm thấy trận luận bàn hôm nay không đơn giản, đối thủ của hắn có gì đó không ổn.

Mục Phong từng bước ép sát, Cảnh Nhạc thì không hề lùi bước, người ở dưới võ đài xem rất rõ ràng, Mục Phong thì dồn hết sức, mà Cảnh Nhạc lại rất thảnh thơi.

“Mục sư huynh làm sao vậy? Đang tự chuốc lấy nhục à?”

“Không biết, ta còn nghĩ huynh ấy có tuyệt chiêu gì cơ, nhưng xem ra chả tiến bộ gì cả.”

“Cảnh Sơn mạnh thật, ta mà đấu với Mục sư huynh thì chắc một chiêu là thua thẳng cẳng rồi.”



Đám người bàn tán xôn xao, chiêu kiếm của Cảnh Nhạc chợt ngừng lại. Hai mắt của Mục Phong đã đỏ ngầu từ lúc nào, linh lực gần đó như một đám mây dày đang cuồn cuộn không ngừng, hình thành một vòng xoáy xung quanh Mục Phong.

“A! Mục Phong sư huynh sắp thăng cấp rồi?”

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Mục Phong, họ đều thấy linh khí đang lao nhanh ùa vào người hắn, mà dưới sự di chuyển của linh khí, kiếm thức của Cảnh Sơn càng ngày càng chậm, hiển nhiên đã gặp phải trở ngại lớn.

Chỉ nghe một tiếng rền vang, xương cốt Mục Phong giống như đang được tôi luyện, cơ bắp hai tay cuồn cuộn nổi phồng lên, nứt cả vải áo lộ ra làn da màu lúa mạch.

Lúc này linh khí cơ thể Mục Phong hấp thu đã đến cực hạn, thậm chí hắn cảm thấy đan điền mình hơi đau đớn như sắp bị xé rách. Mục Phong gào to một tiếng, luồng linh khí xung quanh hắn nổ tung, từng làn sóng màu vàng nhạt tản ra xung quanh.

Không xong! Mục Phong đột phá rồi!

Cảnh Nhạc cảm giác như những linh lực đó biến thành ngàn vạn mũi tên bắn vào cơ thể mình, mang theo rét lạnh thấu xương, muốn đâm thủng da thịt hắn! Cảnh Nhạc múa kiếm Tử Mộc trong tay kín không một kẽ hở, nhưng vẫn có vài con cá lọt lưới đâm vào người, tạo thành những vết thương.

Ngay lúc này, Mục Phong cuối cùng cũng thăng lên đến Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, từ cấp thấp tiến vào trung cấp thì linh lực đâu chỉ là gấp đôi vừa nãy? Mục Phong rất tự tin xoay kiếm nhắm vào đối thủ.

“Keng!!!”

Cảnh Nhạc chặn được một kiếm này, hai thanh kiếm chạm vào nhau bắn ra tia lửa, hắn chỉ cảm thấy đối phương bỗng nhiên có sức lực lớn vô cùng. Chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ Cảnh Nhạc bị đâm thành một cái lỗ, máu tươi chảy ra nhuốm đỏ cả lòng bàn tay, khiến hắn gần như không giữ nổi kiếm.

Không đúng! Đây không phải là thực lực mà Luyện Khí kỳ tầng thứ tư nên có!

Sắc mặt Cảnh Nhạc nghiêm trọng, hắn quan sát kỹ Mục Phong, thấy thế công của đối phương mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần, nhưng dường như lại mù tịt về kiếm pháp căn bản, giữa các chiêu thức không có kết cấu thống nhất hay quy luật, hoàn toàn khác xa phong cách vừa nãy.

Động tác của Mục Phong càng ngày càng nhanh, khí thế càng ngày càng mạnh, dường như hoàn toàn áp đảo đối thủ. Nhưng hơi thở của hắn cũng càng ngày càng nặng, mặt từ đỏ biến thành xanh, nhìn rất giống cương thi.

“Chết đi!”

Giọng nói Mục Phong khản đặc, mắt mở trừng trừng, đột nhiên khóe mắt nứt ra rơi xuống hai hàng máu, mạch máu nổi gồ lên trên làn da lộ ra ngoài, giống như muốn chui khỏi làn da, nổ thành những đóa hoa diễm lệ.

Tim Cảnh Nhạc run lên, tuy hắn không biết tại sao Mục Phong lại như vậy, nhưng hắn biết nếu Mục Phong cứ tiếp tục thì chưa đầy một khắc sẽ bạo thể mà chết!

Tay Cảnh Nhạc ngưng tụ ra một đám tia chớp, không ngừng thu nhỏ lại, dần dần chỉ còn nhỏ bằng một nắm tay em bé. Sau đó hắn xoay tay chưởng ra, ánh chớp đánh vào người Mục Phong phát ra một âm thanh lớn.

Mục Phong đã là nỏ mạnh hết đà, dưới đòn đánh của tia chớp mà ngã xuống hôn mê bất tỉnh, da thịt toàn thân nứt toác tỏa ra mùi cháy khét.

“Ngươi làm gì vậy?!”

Đệ tử phái thân truyền ùa lên vây quanh Cảnh Nhạc, giảng sư thì phi thẳng lên tóm lấy tay hắn.

“Ngươi, ngươi dám sát hại đồng môn! Quá độc ác!”

Cảnh Nhạc nhanh nhẹn giãy ra, kiếm Tử Mộc vung lên, đám người chặn trước mặt hắn ngã xuống rào rào, Cảnh Nhạc lập tức đi thẳng tới phía trước xem tình hình của Mục Phong.

Lúc này hơi thở của Mục Phong đã vô cùng yếu ớt, giống như có thể chết bất cứ lúc nào.

Cảnh Nhạc phát hiện trong cơ thể của Mục Phong vẫn còn lưu lại một lượng dược lực mạnh mẽ. Càng đáng sợ hơn là, kinh mạch toàn thân của Mục Phong đã đứt đoạn, đan điền bị hủy!

HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI BỐN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi