TU CHÂN GIỚI VẪN NHƯ CŨ CÓ TRUYỀN THUYẾT CỦA TA

Trong tịnh thất của Quy Nguyệt các.

“Chưởng môn! Chưởng môn! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Một đạo nhân tóc bạc lùn tịt có khuôn mặt trẻ con đang ngồi thiền chợt bừng tỉnh, nhíu mày quát: “Chuyện lớn gì mà khiến ngươi hốt hoảng thế? Ta chết hay là Quy Nguyệt các sắp sụp đổ?”

“Đúng, đúng vậy.” Đệ tử truyền tin ngơ ngác gật đầu.

Đạo nhân lùn tịt tức giận: “Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa ta nghe xem?!”

Đệ tử kia quỳ rạp xuống: “Chưởng môn, Vương sư huynh chọc phải Hàn Vân tông, chỉ e… chỉ e Hàn Vân tông sắp đánh đến tận cửa rồi!”

“Cái gì?!”

Nghe đệ tử nói rõ ngọn nguồn, khuôn mặt đạo nhân lùn tịt co quắp, gã nghiến răng hỏi: “Tên phế vật Vương Nghi Thủy chuyên gây họa đang ở đâu?!”

“Chạy, chạy rồi…”

Cái gì?!

Đạo nhân lùn tịt tức điên lên: “Tìm cho ta! Dù lật cả thành Tín Thiên lên cũng phải tìm ra cái tên sao chổi đó cho ta!”

“Rõ!”

Hết cách rồi, chưởng môn cũng phải có người gánh tội thay chứ! Hơn nữa bản thân gã chẳng liên quan gì đến chuyện này!

Thế là Vương Nghi Thủy trốn vào trong núi chưa được một đêm đã bị đệ tử Quy Nguyệt các bắt về. Dù gã khóc lóc kêu oan thế nào thì chưởng môn vẫn không hề dao động. Chỉ sai người phế linh căn của Vương Nghi Thủy nhốt gã vào thủy lao, rồi ngoan ngoãn chờ Hàn Vân tông tới tính sổ.

Nhưng Quy Nguyệt các không đợi được Hàn Vân tông, Vương Nghi Thủy cũng không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.

Chuyện này để sau này hẵng nói tiếp.

Cảnh Nhạc không biết những việc này, vì Lam Phượng đam mê hóng hớt đã theo hắn khởi hành tới Đại Lục Trung Châu rồi.

Thuyền mây đi hơn hai mươi ngày, cuối cùng đội ngũ Hàn Vân tông đã đến thành Độ nơi Tam giới tự tọa lạc. Vừa vào địa phận thành Độ thì đã nghe loáng thoáng tiếng đọc kinh bằng tiếng Phạn, giọng rất êm nhẹ, không hề quấy nhiễu đến người khác, hơn nữa còn có chút thiện ý nhã nhặn.

Khi vào trong thành thì càng thêm khác biệt. Bố cục thành Độ là ba vòng tròn, từng vòng bao lấy nhau. Các phía đông tây nam bắc của mỗi vòng đều có đường liên thông, chạy ngang dọc từ nam tới bắc cả tòa thành. Vòng ngoài đa số là nhà dân, vòng giữa là nơi ở của tu sĩ, mà Tam giới tự thì tọa lạc ở vòng trong cùng.

Nhà cửa trong thành Độ phần lớn khá thấp, dù đứng ở vòng ngoài vẫn có thể thấy được lầu tháp ở vòng trong. Người đi đường đa số là tăng lữ và hòa thượng, trên người bọn họ toát lên khí chất thanh tịnh nhưng khi đi giữa đám người phàm lại có cảm giác hòa nhập vô cùng tự nhiên.

Cứ như bọn họ trời sinh đã là một thể trong cùng một bức họa.

Thỉnh thoảng có người phàm thi lễ với tăng nhân, lúc đó tăng nhân sẽ quăng một lá bùa lên đầu người phàm để chúc phúc. Làn gió mang hương vị khói lửa nhân gian thổi qua ống tay áo của tăng nhân, gian phòng, đường phố, trên cây, đâu đâu cũng là bùa giấy màu vàng.

Người trên đường đông đúc nhưng không ồn ào, khiến người ta cảm thấy bình yên.

Dường như ở thành Độ mọi buồn đau thế tục đều sẽ lắng đọng, sau đó dần quên đi.

“Thành Độ, quả thực là có thể độ người.” Cảnh Nhạc cảm thán.

Ngụy Thiên Ly gật đầu: “Thành trì lớn nhất của Trung Châu, thứ nhất là thành Độ ở phương Bắc, thứ hai là thành Lạc ở phương Nam.”

Cảnh Nhạc: “Thành Lạc? Đó là tòa thành nơi Thư Viện Cửu Thiên tọa lạc đúng không?”

Ngụy Thiên Ly: “Đúng vậy, sở dĩ gọi là Bắc Độ Nam Lạc chính là để chỉ Tam giới tự và Thư Viện Cửu Thiên.”

Cảnh Nhạc hơi ngẩng đầu, hắn biết Tam giới tự ở Trung Châu có địa vị giống như Hàn Vân tông ở Cực Bắc, mà Thư Viện Cửu Thiên lại là một đẳng cấp khác.

Ngụy Thiên Ly: “Nghe nói lão tổ có hứng thú với Thư Viện Cửu Thiên?”

“Ừm, nơi đó rất thú vị.”

“Là vì Tần chân quân sao?”

Cảnh Nhạc sững sờ: “Sao lại nói vậy?”

“Từ sau khi Tần chân quân tiếp nhận chức vụ sơn trưởng của Thư Viện Cửu Thiên năm năm trước, người muốn đến đó học tập tăng lên gấp nhiều lần, đều là do danh hiệu thiên tài đệ nhất Tu Chân giới của y.”

Cảnh Nhạc bật cười: “Ta chỉ muốn chiêm ngưỡng tàng thư các của Thư Viện Cửu Thiên mà thôi, hơn nữa sơn trưởng chắc rất ít khi tự mình giảng dạy đúng không?”

“Dạ đúng. Lão tổ sắp đến Trúc Cơ, nếu muốn tìm cơ duyên ở Trung Châu thì vừa hay có thể tham dự lần mở núi này của thư viện.”

“Hy vọng là vậy.”

Bọn họ không vào thẳng Tam giới tự, bởi linh cữu của các cao tăng phật môn phải được đặt đủ 28 ngày, mà hôm nay vừa đúng ngày 27 Không Diệu viên tịch, ngày mai sẽ tổ chức lễ truy điệu.

Đoàn người đi dạo quanh vòng ngoài, lúc ngang qua Phi Tiên bảng chợt phát hiện trên bảng đơn của thành Độ chỉ có vỏn vẹn tầm mười người, đa số đều là tu sĩ đạo môn đến phúng viếng.

Cảnh Nhạc hơi bất ngờ: “Người trong thành Độ thật đặc biệt, ngay cả Phi Tiên bảng cũng không hứng thú à?”

Ngụy Thiên Ly: “Người ở đây toàn thế cả, giống như không có bất cứ điều gì khiến họ để tâm hay sợ hãi vậy.”

Cảnh Nhạc cười cười, Lam Phượng trong tiềm thức hắn thì vui sướng nói: “May mà Cảnh Cảnh không phải là hòa thượng. Nếu ngươi sinh ra ở thành Độ thì Kỉ Kỉ chán lắm đó.”

“Biết đâu sẽ khiến ngươi chăm chỉ tu luyện hơn.”

Lam Phượng: “… Hổng thèm!”

Trong lúc nói chuyện, một lão đạo râu trắng xuất hiện trước Phi Tiên bảng. Một tay lão huơ qua, ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện trên Phi Tiên bảng, dường như đã có chút thay đổi.

Cảnh Nhạc: “Người kia là ai?!”

Ngụy Thiên Ly: “Là người của Hiệp Hội Tán Tu, chuyên quản lý Phi Tiên bảng.”

Cảnh Nhạc: “Hiệp Hội Tán Tu không phải ở Vũ Đông của Lục cChâu sao?”

Ngụy Thiên Ly: “Đúng vậy, đó là nơi đầu não nhưng tán tu trải rộng khắp Thất Phương giới, chỗ nào cũng có người của bọn họ. Tin tức của Hiệp Hội Tán Tu cực kỳ linh thông và thừa nhân lực để đi kiểm chứng, không có ai thích hợp quản lý Phi Tiên bảng hơn bọn họ.”

Cảnh Nhạc đã giải được nghi hoặc: “Đi, chúng ta đi xem thử.”

Có lẽ vừa nhắc đến Tần Yến Chi nên Cảnh Nhạc mới nhìn đã thấy tên y, vẫn đứng ở nơi cao chót vót, vững như bàn thạch.

Đương nhiên Ngụy Thiên Ly cũng có tên trên bảng nhưng thứ hạng của hắn không thay đổi, vẫn là hạng sáu.

Ngụy Thiên Ly sau khi biết lão tổ có hứng thú với Thư Viện Cửu Thiên thì bắt đầu giới thiệu các nhân vật trên Sơn Hà bảng cho hắn. Những tu sĩ đó đều là những người từng giảng dạy, học tập, hoặc “tốt nghiệp” trong thư viện.

“Hả? Lâm Vị Tuyết lại tăng lên mười mấy rồi hạng kìa.”

Vương trưởng lão đứng bên cạnh bình luận: “Hắn cũng khá lợi hại, mới mười năm ngắn ngủi từ một kẻ vô danh đã trở thành một trong hai mươi người đứng đầu Tử Phủ kỳ.”

Một người khác nói: “Nhiều người tránh Bách Trượng Hải như tránh tà, vô cùng sợ hãi. Thật ra chỉ cần tâm chí kiên định, nắm bắt cơ hội thì không phải sẽ trở thành Lâm chân quân thứ hai sao?”

Cảnh Nhạc nghe thấy họ nói tới Lâm chân quân, tò mò hỏi: “Người đó là ai?”

Vương trưởng lão: “Kể ra rất dài dòng…”

Thì ra Lâm Vị Tuyết là trưởng lão của Bạch Phượng kiếm phái, mười năm trước phạm phải môn quy nên bị lưu đày ra Bách Trượng Hải.

Mấy năm đầu không có chuyện gì nhưng đến năm thứ tám Lâm Vị Tuyết theo các tu sĩ chính đạo vượt Bách Trượng Hải, vào núi Định Yêu diệt yêu thì mất tích đằng đẵng ba năm trời.

Lúc đó những người trấn giữ Bách Trượng Hải đều nghĩ hắn chết rồi, nhưng Bạch Phượng kiếm phái truyền tin đến nói đèn hồn của hắn vẫn chưa tắt. Mọi người tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không có kết quả.

Vương trưởng lão: “Không ngờ ba năm sau Lâm Vị Tuyết ra khỏi núi Định Yêu, mang theo thi thể của mười hai yêu sư.”

Cảnh Nhạc kinh ngạc: “Yêu sư? Yêu sư đều có tu vi Tử Phủ kỳ, Lâm chân quân kia còn chưa đến Tử Phủ mà có thực lực vậy sao?”

Vương trưởng lão: “Đúng vậy, đây cũng là điều mọi người không hiểu, nguyên nhân cụ thể thì Bạch Phượng kiếm phái không công khai. Nhưng nhờ chuyện này mà Lâm Vị Tuyết đã nổi tiếng khắp thiên hạ và lập công lớn, được phép quay về Bạch Phượng kiếm phái. Mười năm sau đó, tu vi càng ngày càng tiến xa.”

Nghe tới đây, Lam Phượng giãy đành đạch: “Sure kèo hắn đã gặp được kỳ ngộ trên núi Định Yêu, không chừng còn nhận lão quái vật hoặc Yêu Hoàng làm cha nuôi, thật ra là đã phản bội Nhân tộc chúng ta từ lâu rồi! Mười hai thi thể đó chỉ là chứng cứ ngụy tạo thôi. Các ngươi phải cảnh giác con người này!”

Cảnh Nhạc: “…”



Ban đêm, trời không trăng không sao.

Ngọn núi phía sau Tam giới tự có một tòa Yêu tháp cao mười ba tầng, bên trong phong ấn mấy trăm ngàn yêu quái lớn nhỏ, thậm chí còn có một Yêu Vương.

Nghe nói 8000 năm trước, khi yêu kiếp loạn thế, Yêu Vương cùng đám yêu quái dưới trướng đều bị tiêu diệt, một số khác bị nhốt trong kết giới trên núi Định Yêu, số còn lại thì bị bắt về Tam giới tự phong ấn dưới Yêu tháp.

Yêu tháp là một trận pháp hoàn chỉnh, dùng mấy chục vạn yêu làm mắt trận, tinh lọc toàn bộ yêu khí trong thiên hạ. Yêu giới nếu mất đi yêu khí thì sức mạnh sẽ sụt giảm. 

Vì thế 8000 năm trôi qua, yêu vật trong tháp vẫn còn sống.

Lúc này trước cửa Yêu tháp, hai hòa thượng thuộc bối tự giới đang xách đèn lồng bảo vệ trước cửa tháp.

Giới Sắc: “Ngày mai là lễ truy điệu của Không Diệu đại pháp sư, nghe nói Hàn Vân tông và Vạn Minh Kiếm tông đều đã tới thành Độ rồi.”

Giới Sát: “Tất nhiên bọn họ sẽ tới, hầy, mong là lễ truy điệu ngày mai thuận lợi, gần đây trong chùa luôn xảy ra chuyện khiến ta cứ thấy bất an.”

Giới Sắc bất mãn: “Dù Không Diệu đại pháp sư viên tịch thì linh hồn người vẫn bảo vệ Tam giới tự chúng ta, có gì phải lo lắng chứ?”

Lúc này có một hòa thượng trung niên đi tới, trông hắn rất gầy yếu, tăng bào màu hạnh vàng khoác trên người chẳng khác gì một cây trúc khô đét.

Hai tay Giới Sắc, Giới Sát chắp lại: “Tịnh Ngộ sư thúc tổ.”

Tịnh Ngộ đáp lễ, mặt không biểu cảm nhưng đôi mắt thấp thoáng bi thương.

“Các ngươi trông coi ngoài này, ta vào trong xem một chút.”

Giới Sắc, Giới Sát không thấy có gì khác thường, bên trong và bên ngoài Yêu tháp đều có trận pháp, định kỳ sẽ có người đến kiểm tra xem trận pháp còn nguyên vẹn hay không.

Cửa Yêu tháp khép lại, Giới Sắc chợt nói: “Từ khi Tuệ Viên sư thúc viên tịch thì tâm trạng Tịnh Ngộ sư thúc vẫn luôn không tốt, nghe nói có người nhìn thấy sư thúc tổ len lén khóc.”

Giới Sát: “Khóc thì làm sao? Tuệ Viên sư thúc được Tịnh Ngộ sư thúc tổ ôm về từ bé chăm sóc cho tới lớn, cũng phải nửa đời người đó. Hơn nữa Tuệ Viên sư thúc có thiên phú tốt như vậy, ngay cả Không Diệu đại pháp sư cũng vô cùng kỳ vọng, ai ngờ sư thúc lại tẩu hỏa nhập ma?”

Hắn lại thở dài: “Tịnh Ngộ sư thúc tổ không thể chấp nhận cũng là bình thường. Chúng ta tu Phật nhưng đâu phải Phật, đều là người phàm cả thôi.”

Giới Sắc nghĩ lại còn thấy sợ, phụ họa: “Phải đó, thật không ngờ Tuệ Viên sư thúc còn về Tây Thiên sớm hơn cả Không Diệu đại pháp sư. Ta nghe nói lúc sư thúc được phát hiện, cả người toàn là máu, hai mắt mở lớn, khóe môi còn nở nụ cười quái dị…”

Lòng Giới Sát chợt lạnh, nhíu mày nói: “Sư đệ ăn nói cẩn thận!”

Một cơn gió thốc lên mang theo tiếng nghẹn ngào của màn đêm khiến cái chuông treo trên mái hiên tòa tháp vang lên, cây cối ngoài Yêu tháp cũng lay động không ngừng.

Giới Sắc và Giới Sát thoáng run rẩy, ánh đèn yếu ớt chiếu sáng Yêu tháp đen ngòm sau lưng họ, cứ như cái miệng to đùng của con quái thú, lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống con người.

Đêm, vẫn còn rất dài.



Ngày hôm sau, ánh nắng mai xua tan mây mù, tháp lâm* thấp thoáng trong Tam giới tự.

(*Tháp lâm: quần thể mộ hình tháp của những người tu hành, thường tọa lạc gần chùa chiền.)

Các tăng nhân vung linh cốc trên máng tháp, lũ chim bay tới cùng nhau tranh mồi.

Đột nhiên không khí xung quanh hơi vặn vẹo, 999 tòa tháp đá hợp thành kết giới bảo vệ chùa đã tiêu tán, sơn môn Tam giới tự mở rộng nghênh đón tu giả tới phúng viếng.

Mọi người đều biết kết giới bảo vệ chùa chỉ khởi động vào ban đêm, còn ban ngày nó không khác gì những ngôi chùa bình thường ở nhân gian.

Ai cũng có thể đến cúng bái và ở lại.

Cảnh Nhạc theo đám người vào trong, không nhịn được nhớ đến vạn năm trước khi hắn đưa Không Diệu tới đây, vừa vào chùa đã thấy Trấn Nhượng đại pháp sư ngồi dưới gốc cây bồ đề, khuôn mặt hiền từ, nói là đã đợi hắn rất lâu rồi.

Cơn gió nhẹ cuốn từng chiếc lá bồ đề, bay vòng quanh tháp đá.

Cảnh Nhạc tỉnh lại từ trong hồi ức, chợt phát hiện cây bồ đề năm đó đã khô héo, mà Trấn Nhượng đại pháp sư dưới tán cây bồ đề năm xưa cũng đã vẫn lạc trong yêu kiếp, chuyển thế luân hồi từ lâu lắm rồi.

Một vạn năm nay, thật sự thay đổi quá nhiều.

Khi Cảnh Nhạc vào quảng trường, trước Quy Phật đại điện, lập tức cảm nhận thấy Phật khí uy nghiêm ập đến, khiến người ta sinh lòng kính sợ.

Chính giữa quảng trường có một chiếc quan tài bằng hàn ngọc, di thể của Không Diệu đại pháp sư lẳng lặng nằm trong đó, nhìn ông ấy vô cùng an bình cứ tựa như đang ngủ say.

Trụ trì Tam giới tự là Giác Viễn và các cao tăng khác đang ngồi vòng tròn quanh quan tài, lẩm bẩm niệm kinh siêu độ vong hồn. Chỉ cần đến giờ là sẽ có lửa trời giáng xuống thiêu đốt di thể của Không Diệu, lưu lại xá lợi*, đưa linh hồn của lão chuyển thế.

(*Xá lợi: tro xương nhà Phật.)

Người của Hàn Vân tông được tiểu sa di đưa tới một chỗ trống. Sau khi Cảnh Nhạc ngồi xuống thì nhìn quanh bốn phía, nhận ra có không ít người hắn từng gặp trong đại điển nhập tông.

Sau cùng, ánh mắt hắn dừng lại chỗ đám người đeo kiếm sau lưng phía bên phải. Lúc quỳ mà lưng họ vẫn thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm nghị, khí thế mạnh mẽ như thanh bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ.

Vạn Minh Kiếm tông!

Cảnh Nhạc vừa nhìn đã nhận ra, nhưng người dẫn đầu không phải Tần Yến Chi mà là một lão đạo tóc trắng, có lẽ chính là chưởng môn đương nhiệm của Vạn Minh Kiếm tông, Phù Trần chân quân.

Dường như đối phương cũng cảm nhận được tầm mắt của Cảnh Nhạc nên quay sang, trông thấy Cảnh Nhạc thì Phù Trần chân quân hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ cúi đầu thể hiện sự tôn kính.

Chưởng môn một tông khi gặp phải lão tổ của một tông thì phải cúi đầu.

Cảnh Nhạc gật đầu trả lễ rồi nhắm mắt, dần dần thả lỏng trong tiếng niệm kinh liên miên bất tận, đầu óc trống rỗng dường như linh hồn đang bay về phương xa.

Trong lúc hoảng hốt, hắn dường như cảm giác được sự khác thường kỳ lạ, nhưng khi muốn đào sâu lại không bắt được đầu mối nào. Cảnh Nhạc đang muốn tìm hiểu thì đột nhiên rùng mình, cảm giác nguy hiểm khiến lông tơ hắn dựng đứng.

Hắn mở mắt, ngay cả Lam Phượng trốn trong tay áo cũng ló đầu dòm thử, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Boong!”

Tiếng chuông chùa chợt vang lên, trong phút chốc đất núi rung chuyển, chim bay bốn phía, ánh đỏ rực phía xa xông thẳng lên trời!

Trụ trì Giác Viễn đứng bật dậy, kinh ngạc phẫn nộ: “Yêu vật láo xược!”

Cùng lúc đó, một tăng nhân toàn thân đẫm máu trốn chạy vào quảng trường, thê thảm kêu lên: “Không xong rồi! Tịnh Ngộ làm phản, hắn mở trận bên trong Yêu tháp khiến đám yêu vật thoát ra cả rồi!”

_______________

Hậu trường:

Ngụy Thiên Ly: “Người cũng vì Tần chân quân mà đến sao?”

Cảnh Nhạc: “Để cho ta tịnh tâm nào!”

___________________

Viết tới đoạn này, tôi muốn chia sẻ một câu chuyện với mọi người.

Vào khoảng mùa hè mười năm trước, gia đình dắt tôi đi Cửu Trại Câu. Các tiểu thiên sứ từng tới Cửu Trại chắc là biết chỗ đó sạch sẽ thế nào nhỉ, sạch tới nổi những người ngày thường vô ý thức cũng không nỡ vứt rác ở đó, quả thật là tiên cảnh nhân gian.

Vì Cửu Trại Câu rất lớn nên du khách phải ngồi xe tham quan, xe thường đi thẳng một mạch tới trạm, nhưng xe của chúng tôi giữa đường có thêm một Lạt ma, đó chính là người dân của Cửu Trại Câu, họ có thể quá giang tùy ý.

Xe lại chạy, cơn gió lành lạnh ập vào cửa sổ, Lạt ma chợt móc một đống bùa ném ra ngoài cửa sổ. Tôi nhìn thấy đống bùa đó bay theo gió, càng làm nền cho vẻ đẹp của trời xanh mây trắng non xanh nước biếc, xung quanh rất tĩnh lặng mà cảnh đó in sâu vào trong đầu tôi đến giờ tôi vẫn không thể quên được.

Quá đẹp!

Ừm, Tu Chân giới có nhiều phong cảnh khác nhau, hy vọng các bạn sẽ thích.

___________________

Và chuyên mục giải thích tới rồi… Dưới đây nè, từ nhỏ đến lớn nhé.

Nhân tộc: Luyện Thể, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Tử Phủ, Động Thiên, Phản Hư, Độ Kiếp, phi thăng.

Yêu tộc: Yêu tốt, Yêu binh, Yêu sư, Yêu tướng, Yêu Vương, Yêu Hoàng, Bán thánh, Yêu thánh.

Hung thú: Nhất giai, Nhị giai, Tam giai, Tứ giai, Ngũ giai, Lục giai, Thất giai, Bát giai, Cửu giai.

HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI LĂM

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi