TU CHÂN GIỚI VẪN NHƯ CŨ CÓ TRUYỀN THUYẾT CỦA TA

Đi suốt hai ngày, Cảnh Nhạc đến một sơn cốc. Trong cốc có đầy kỳ hoa dị thảo, mây mù dày đặc. Cảnh Nhạc tìm thấy chồi non của cỏ Kim Hoa Lật dưới một tảng đá lớn, do vẻ ngoài giống cỏ dại bình thường nên không bị ai hái.

Lần hành động này thuận lợi như vậy khiến Cảnh Nhạc rất vui vẻ, hắn cẩn thận cất cỏ Kim Hoa Lật vào túi Càn Khôn.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện có người đi tới bên này, bèn nấp sau tảng đá lớn, dùng thần thức che giấu hơi thở của mình.

Cách đó không xa có ba thanh niên đi tới, nhìn rất lạ mặt.

Hai ngày nay Lam Phượng vô cùng ngoan ngoãn, nó nịnh nọt nói: “Ta từng gặp bọn họ rồi á, hai người phía trước là con trai của gia chủ nhà họ Trần – Trần Lưu và Trần Phương, tên cao nhất Trần Lưu, đi phía sau hắn là Trần Huy, con trai lão gia dòng thứ ba của nhà họ Trần.”

Lam Phượng thuộc dạng nuôi thả, lúc Cảnh Nhạc tu luyện, Lam Phượng thường xuyên bay ra ngoài hóng hớt cho nên nó biết người của nhà họ Trần cũng không có gì là lạ, chẳng qua Cảnh Nhạc không ngờ Lam Phượng còn xem sách người lớn.

Trần Lưu nói: “Nhà họ Sở thật kiêu căng, từ khi Sở Vân đột phá đến Luyện Khí tầng chín, con của hắn cũng kiêu căng hẳn, chẳng thèm coi chúng ta ra gì!”

Trần Huy thở dài: “Từ khi tổ gia gia qua đời, Nhị thúc tu vi cao nhất của nhà chúng ta cũng chỉ đến Luyện Khí tầng chín, giới tu chân vốn lấy thực lực làm đầu, gia chủ nhà họ Sở mạnh hơn chúng ta, mắt bọn họ đương nhiên phải bay lên trời rồi.”

Trần Lưu giận dữ: “Đệ có ý gì? Trách cha ta hả? Nếu không phải tổ gia gia sủng con cháu dòng chính, thứ gì tốt cũng đều cho con cháu dòng chính thì với thiên phú của cha ta đã lên Trúc Cơ rồi! Hừ, thiên vị thì sao, dòng chính cũng chỉ còn tên phế vật thôi!”

Trần Huy thấy Trần Lưu nói chuyện không khách khí, hắn cũng tức giận, cố ý nói: “Dù Trần Thạch có phế như thế nào thì hắn cũng quen biết với người của Đan Hỏa môn. Nếu hắn muốn vị trí gia chủ thì e là Nhị thúc cũng phải chắp tay nhường lại. Huống hồ, vì sao hắn trở thành phế vật, trong lòng ta và huynh biết rõ!”

Trần Lưu: “Đệ…”

“Được rồi! Đừng cãi nhau nữa!” Trần Phương vẫn luôn im lặng mở miệng can ngăn: “Chúng ta là người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, tranh đấu nội bộ chỉ khiến người ngoài chế giễu mà thôi.”

Hắn nói với Trần Huy: “Huy đệ đừng nói bậy, thân phận của tên Cảnh Nhạc còn chưa xác minh. Tuy chúng ta thám thính được Đan Hỏa môn đúng là có đệ tử xuống núi rèn luyện, nhưng đệ tử kia chưa chắc đã là hắn. Nếu hắn mạo danh mà ngươi lại bép xép cái mồm như vậy, thì khi Đan Hỏa môn tìm đến nhà họ Trần ta cũng sẽ bị liên lụy!”

Cảnh Nhạc nghe vậy không khỏi cười trộm, nghĩ thật là đúng dịp, khó trách hơn mấy tháng nay nhà họ Trần cũng không gây phiền phức cho hắn, thì ra chúng còn chưa xác định được thân phận của hắn à?

Trần Huy nhếch mép, nhà họ Trần tranh đấu nội bộ còn ít chắc?

Lúc này, lại có người đến.

Trần Huy vô thức ngẩng đầu lên nhìn, đúng là con trai của Sở Vân – Sở Hiểu mà bọn họ vừa nhắc đến và… vị hôn thê của Trần Lưu, Giang Ngọc Nhi.

“Ngọc Nhi!” Trần Lưu hưng phấn chạy tới chỗ vị hôn thê, nhưng khi hắn phát hiện Sở Hiểu lập tức ghét bỏ nói: “Sao ngươi lại đi cùng Ngọc Nhi?”

Sở Hiểu mỉm cười, không thèm để ý: “Ngọc Nhi, nói cho vị hôn phu của muội biết, sao ta lại đi cùng muội?”

Giang Ngọc Nhi liếc nhìn Trần Lưu, sẵng giọng: “Ai là vị hôn phu của ta cơ? Tu vi hắn còn không bằng ta, vụng về ngu xuẩn như thế sao xứng với ta được?”

Trần Lưu vừa kinh ngạc vừa giận dữ, sáu năm trước hắn định hôn ước với Giang Ngọc Nhi, đối phương là cháu ngoại của gia chủ của nhà họ Giang, hai người cũng coi như môn đăng hộ đối. Vốn đã hẹn năm nay sẽ thành thân, nhưng bây giờ Giang Ngọc Nhi chẳng những chế giễu hắn trước mặt Sở Hiểu, còn nói hắn không xứng với nàng ta?

Hơn nữa nhìn sự thân mật giữa hai người, chỉ sợ quan hệ cũng không trong sạch!

Khuôn mặt Trần Lưu lúc xanh lúc đỏ, ngón tay hắn run rẩy: “Ngươi, ngươi, đồ đê tiện! Ta nhất định phải nói cho cha ta biết!”

Đừng nói là hắn mà ngay cả Trần Huy vừa cãi nhau với hắn cũng cảm thấy nhục, giận dữ nói: “Giang Ngọc Nhi, lời của ngươi hôm nay, chúng ta sẽ đòi gia chủ nhà họ Giang cho chúng ta một lời giải thích!”

“Phụt…”

Sở Hiểu và Giang Ngọc Nhi cười phá lên: “Trần Vĩnh biết thì sao chứ? Nếu tính ra lão ta còn phải cảm ơn nhà họ Giang chúng ta đấy. Lúc trước nếu không phải gia tộc ta tốt bụng loại bỏ đích tôn cho các ngươi, Trần Vĩnh sao có thể lên làm gia chủ sao?”

Lời của Giang Ngọc Nhi giống như sấm nổ bên tai đám người nhà họ Trần, hóa ra Trần Kỳ đúng là do nhà họ Giang hãm hại?

Phản ứng đầu tiên của Trần Phương là rút kiếm tấn công Giang Ngọc Nhi. Nàng ta nhanh chóng xoay người, y phục đã bị rách một đường, nàng ta tức giận rút roi ra quất lên người Trần Phương, hai người quyết đấu.

Trần Lưu và Trần Huy rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, vội vàng gia nhập trận chiến, Sở Hiểu có tu vi cao nhất chặn hai người lại.

Hai bên càng đánh càng căng, dùng cả pháp thuật, Sở Hiểu nhân lúc Trần Lưu sơ hở bèn dùng một chiêu Hỏa Nhận đâm thủng tim hắn.

Trần Lưu hét thảm sau đó lập tức tắt thở.

Trần Huy và Trần Phương thoáng kinh hoàng, bọn họ không ngờ Sở Hiểu dám giết người thật! Khó trách, khó trách chúng lại nói ra chân tướng cái chết của Trần Kỳ, thì ra chúng muốn giết người diệt khẩu!

Trần Huy quá sợ hãi, hắn bóp nát Truyền Tống Phù trưởng bối tặng, ý đồ muốn chạy trốn, đáng tiếc lại bị Sở Hiểu tàn nhẫn chặt đứt hai tay. Trần Huy đau đến gục trên đất lăn lộn không ngừng, kêu gào thảm thiết.

Trần Phương lo lắng vội vàng tấn công, hắn và Giang Ngọc Nhi thực lực ngang nhau, nhất thời khó phân cao thấp. Không ngờ Sở Hiểu đánh lén sau lưng hắn, ầm một tiếng, một luồng ánh sáng lóe lên chặn đòn của Sở Hiểu.

Trần Phương vô cùng hoảng sợ, nếu không phải trước khi đi cha đưa cho hắn một pháp bảo hộ thân hạ phẩm thì có lẽ hắn đã chôn thân ở đây rồi! Thừa dịp pháp bảo còn chưa mất đi hiệu lực, Trần Phương nhanh chóng bóp nát Truyền Tống Phù, sau mấy giây hắn đã biến mất dạng.

Lúc này chỉ còn lại hai người nhà họ Giang, Sở và Trần Huy đang nằm trên mặt đất rên rỉ.

Sở Hiểu đi đến trước mặt Trần Huy, cầm kiếm chỉ vào hắn: “Huynh đệ ngươi bỏ ngươi chạy trốn rồi.”

Trần Huy khàn giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Phương trốn thoát, đồng nghĩa việc các ngươi làm nhất định sẽ bị phơi bày, nhà họ Trần tuyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

Sở Hiểu nhếch khóe môi, giọng điệu thương cảm nói: “Vậy thì đã làm sao? Dù sao, ngươi cũng chết rồi.”

Giang Ngọc Nhi nhíu mày: “Đừng nhiều lời với hắn!”

Sở Hiểu nói: “Nếu Ngọc Nhi đã nói như vậy, thì ngươi yên tâm mà đi đi.”

Ánh kiếm sắc lạnh lóe lên, đầu Trần Huy văng ra.

Sở Hiểu giẫm lên máu tươi, hắn lấy túi Càn Khôn của hai thi thể rồi dễ dàng phá vỡ cấm chế. Hắn vứt đồ trong túi xuống đất, hỏi Giang Ngọc Nhi: “Muội muốn không?”

Giang Ngọc Nhi nhìn lướt qua, thấy trong túi Càn Khôn của Trần Lưu còn có khăn tay của nàng ta, trong mắt hiện lên sự chán ghét: “Thật nhàm chán, một đống rác rưởi.”

Dứt lời xoay người rời đi, Sở Hiểu cười lắc đầu, cất kỹ túi Càn Khôn rồi đuổi theo.

Mấy người kia rời đi, Cảnh Nhạc từ phía sau vách đá bước ra. Vừa rồi hắn bình tĩnh nhìn màn kịch này, không hề có chút thương cảm hay đồng tình nào. Nói hắn vô tình máu lạnh cũng được, hắn chưa nghĩ muốn mạo hiểm làm nông dân cứu rắn bao giờ.

Cảnh Nhạc nhìn thi thể trên mặt đất, hắn phóng ra một đạo Chưởng Tâm Lôi. Trên mặt đất bị nổ thành một cái hố to, Cảnh Nhạc vung tay áo, thi thể Trần Lưu và Trần Huy rơi vào trong hố rồi bị bùn đất vùi lấp.

Hắn nhìn hướng Sở Hiểu và Giang Ngọc Nhi rời đi, thầm nghĩ, thì ra hai nhà Giang – Sở đã sớm liên thủ, mà cha của Tiểu Thạch Đầu đúng là bị nhà họ Giang hãm hại, nhưng Sở Hiểu và Giang Ngọc Nhi tại sao lại tha cho Trần Phương?

Người nhà họ Trần ở trong cuộc nên không hiểu, nhưng Cảnh Nhạc biết rõ hai người kia rõ ràng thừa khả năng giết chết Trần Phương, nhưng lại tha cho hắn. Chẳng lẽ bọn họ không sợ Trần Phương nói chuyện ở trong bí cảnh ra sao?

Hai người đó không hề sợ hãi, lại giống như cố ý sắp đặt như vậy, cố ý tiết lộ bí mật cái chết của Trần Kỳ, cố ý để Trần Phương nói ra bên ngoài.

Vì sao?

Cảnh Nhạc nghi ngờ bên ngoài có biến, mà hắn đã có được cỏ Kim Hoa Lật, vì vậy vội vàng đi tới lối ra của bí cảnh.

Hai ngày sau, Cảnh Nhạc trở lại thành Đại Nhật.

Quả nhiên, khắp nơi trong thành đều đang bàn luận ân oán giữa hai nhà Giang Sở và nhà họ Trần.

Nghe nói Trần Vĩnh gia nhập dưới trướng phủ thành chủ, hy vọng nhà họ Triệu có thể giúp lão ta báo thù. Mà thành chủ Triệu Hoài đã biết việc bên trong bí cảnh và chân tướng cái chết của Trần Kỳ nên đã đồng ý che chở cho nhà họ Trần. Cuối cùng, phủ thành chủ quyết định hai ngày sau mở tiệc, mời gia chủ của ba thế gia lớn tới cùng giải quyết chuyện của nhà họ Trần.

Trong thành, các loại tin tức loan truyền rầm rộ, có người nói thành chủ đã mời Xà Lâu Sa Mạc tới toạ trấn, lại có người nói hai nhà Giang Sở đã thỏa thuận với thành chủ muốn chia đều tài sản nhà họ Trần với nhà họ Triệu, còn có người nói nhà họ Triệu sẽ bắt tay với nhà họ Trần thảo phạt hai nhà Giang Sở… vân vân và mây mây…

Tóm lại là tin đồn bay đầy trời.

Trên trấn Tiểu Nhật, lão Lưu mặt mày ủ rũ. Nhà họ Trần lại phái người đến mời lão và Tiểu Thạch Đầu, nói là hy vọng lão có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, trở về giúp đỡ nhà họ Trần trong thời khắc mấu chốt, bởi vì nhà họ Trần đúng là đang thiếu người.

Tất nhiên lão hiểu người bọn họ muốn chính là Cảnh Nhạc, nhưng lòng lão rất mâu thuẫn, không biết nên đi hay không? Mặc dù tức giận Trần Vĩnh tuyệt tình nhưng dù sao lão cũng được nhà họ Trần bồi dưỡng, lão gia chủ lại có ơn với lão, lão phải phục vụ cho nhà họ Trần cả đời.

Huống chi nhà họ Giang giết Trần Kỳ, dẫn đến nhà họ Trần nội loạn cũng gián tiếp hại Tiểu Thạch Đầu, lão Lưu hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chạy tới nhà họ Giang báo thù thay Trần Kỳ.

“Đi thôi… ” Cảnh Nhạc rất bình tĩnh nói.

Lão Lưu: “Nhưng tu vi ta không cao, nếu thật sự có biến cố gì ta sợ không bảo vệ được Tiểu Thạch Đầu.”

Cảnh Nhạc: “Nếu không đi thì lão cam tâm à? Lão có thể trơ mắt nhìn nhà họ Trần suy tàn? Lúc này nếu lão im lặng thì Tiểu Thạch Đầu sẽ không có tư cách đoạt lại nhà họ Trần. Mọi người vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ, lúc nhà họ Trần đối mặt với nguy nan, lựa chọn của nó là lảng tránh.”

Lão Lưu trầm mặc.

Đêm trước bữa tiệc, Cảnh Nhạc lấy một tấm bảng gỗ dùng đao khắc mấy ký hiệu xiêu vẹo lên, tiếp đó hắn dùng thần thức ấn lên ký hiệu, thoáng chốc, tấm bảng gỗ phảng phất như sống lại, phát ra ánh sáng màu lam. Lúc vầng sáng lưu chuyển, ký hiệu màu xanh lập lòe, tụ lại thành dòng chữ cứng cáp hữu lực – Hàn Vân tông.

Rất nhanh đã đến ngày tổ chức đại tiệc.

Lão Lưu, Tiểu Thạch Đầu và Cảnh Nhạc đi vào đại sảnh thì thấy nam nhân mặc đạo bào màu vàng ngồi trên ghế chủ vị. Da đối phương tái nhợt, ánh mắt hung ác nham hiểm, trên ngực có vẽ hình một con rắn quấn tròn.

—— Xà Lâu Sa Mạc!

Nhà họ Triệu quả nhiên đã mời Xà Lâu ở Sa Mạc tới tọa trấn!

Rất nhanh gia chủ của bốn đại thế gia ngồi vào vị trí. Trong đó, Trần Vĩnh theo thành chủ Triệu Hoài ở vào phía bên phải, mà nhà họ Sở và nhà họ Giang cùng ngồi ở phía bên trái, vị trí hai bên đối lập rõ ràng, mạch nước ngầm trong không khí bắt đầu chuyển động.

Mới đầu mấy vị gia chủ giả vờ giả vịt trò chuyện một hồi. Nhưng khi Triệu Hoài hỏi thăm Sở Vân có biết Sở Hiểu giết chết vãn bối nhà họ Trần trong bí cảnh không thì Sở Vân kiêu căng mỉm cười, giống như chẳng thèm để hắn vào mắt.

Triệu Hoài cảm thấy không đúng, nheo mắt lạnh giọng hỏi: “Sở gia chủ có ý gì vậy?”

Sở Vân đứng dậy, phủi áo bào không vương một chút bụi, chậm rãi giương mắt nhìn về phía Triệu Hoài: “Ý của ta là vị trí thành chủ nên đổi người rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi