TU CHÂN LÃO SƯ SINH HOẠT LỤC

Chu Phong và Lý Yến Như thấy Trương Vệ Đông mười phần giống đại ca xã hội đen, căn bản không nhìn bọn họ thì sắc mặt khó coi hơn vài phần. Đúng lúc này, các đó không xa có người gọi Chu Phong:

- Chu tổng.

Chu Phong quay đầu nhìn lại, thấy là người quen của mình thì cuối cùng cũng tìm được bậc thang xuống. Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó ôm Lý Yến Như rời đi, chẳng qua không được mấy bước thì quay về phía Nhâm Thần Di nói:

- Bí thư đoàn thật sự không phải là công việc tốt lắm, hay là cô hãy suy nghĩ đề nghị của tôi đi.

- Cám ơn ý tốt của Chu tổng, chẳng qua tôi thấy không cần suy nghĩ. - Nhâm Thần Di không lạnh, không nhạt trả lời.

- Thử nhìn bọn họ thì biết. - Sắc mặt Chu tổng hơi trầm xuống, khinh thường liếc mắt nhìn đám người Trương Vệ Đông rồi lạnh lùng nói.

- Đông ca! Bọn chúng..... - A Long cảm thấy dường như hai bên có chút đối nghịch với nhau, thuận tay cầm lấy chai rượu trên bàn ướm lời nói.

Con mẹ nó. Dám ở trước mặt bạn Đông ca mà so sánh này nọ, thật sự là không muốn sống mà.

Trương Vệ Đông thấy A Long cầm bình rượu lên thì không khỏi âm thầm lắc đầu, nắm lấy bình rượu trong tay hắn, rồi trừng mắt nói:

- Làm gì? Còn không ngồi xuống đi.

- Không có gì. Không có gì. Đông ca! Anh và bằng hữu anh mau ngồi xuống đi. - Cả người A Long thoáng run lên, nào dám ngồi xuống trước, vội vàng kéo ghế ra giúp Trương Vệ Đông, cười nói.

Trương Vệ Đông biết không thể khách khí với đám A Long, cho nên cũng chẳng từ chối, quay sang gật đầu nói với Nhâm Thần Di:

- Nhâm bí thư ngồi đi....

Nhâm Thần Di thấy đám người A Long ai cũng đều giống như những thanh niên bất lương trên đường thì trong lòng dù có chút bất an, nhưng vẫn theo lời Trương Vệ Đông ngồi xuống. Hơn nữa còn khách khí gật đầu với A Long vì giúp cô kéo ghế, nói:

- Cám ơn...

A Long thấy Nhâm Thần Di bộ dạng rất xinh đẹp, buổi tối lại cùng Trương Vệ Đông ra ngoài ăn đồ nướng, tự nhiên nghĩ cô là bạn gái Trương Vệ Đông. Nghe thấy Nhâm Thần Di mở miệng nói cám ơn mình thì lỗ chân lông cả người như được thư sướng, vội vàng cười nói:

- Đông tẩu khách khí, khách khí rồi....

Nhâm Thần Di lúc đầu còn không hiểu Đông tẩu có ý gì, quay mặt nhìn về phía Trương Vệ Đông ánh mắt dò hỏi. Trương Vệ Đông cầm một chiếc đũa trên bàn gõ vào đầu A Long cười mắng:

- Đông tẩu cái gì? Đây là đồng sự của tôi, tên là Nhâm Thần Di...

- Hóa ra là Nhâm tỷ à. Em vừa rồi mau mồm mau miệng, tỷ đừng trách nhé. - Lúc này A Long mới biết mình gọi sai, vội vàng cúi đầu xin lỗi với Nhâm Thần Di.

Nhâm Thần Di từ bé tới giờ lần đầu tiên bị một thanh niên hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi lăn lộn trong xã hội đen gọi mình là Nhâm tỷ thì gương mắt thoáng đỏ lên. Cô vội vàng cuống quít khoát tay áo nói:

- Không sao. Không sao.....

Nhâm Thần Di có chút cuống quít cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Trương Vệ Đông.

Trương Vệ Đông lần đầu tiên nhìn thấy một Nhâm Thần Di phóng khoáng lại trở nên ngượng ngùng, trong lòng hắn không khỏi có chút động lòng. Không nhịn được cười ha hả hai tiếng, sau đó quay sang nói với đám người A Long:

- Còn đứng đó làm gì? Ngồi xuống đi.

A Long, A Vũ vốn là đại nam tử, không hiểu được chút ý tứ, nghe vậy thì vẻ mặt hưng phấn định ngồi xuống ghế. Bất quá, mông bọn họ còn chưa đụng được xuống dưới ghế, A Tước đã ở đằng sau âm thầm đá vào mông bọn họ mấy cái, sau đó cười nói với Trương Vệ Đông:

- Đông ca! Anh cùng Nhâm tỷ ăn đồ nướng đi, bọn em không quấy rầy hai người nữa...

Đám người A Long lúc này mới tỉnh ngộ. Người ta cô nam quả nữ đi ăn cùng nhau, bọn họ ở đây chẳng phải là làm bóng đèn sao? Vội vàng cười nói:

- Bọn em ăn no rồi. Đông ca và Nhâm tỷ cứ chậm rãi dùng. Để chúng em gọi người bán hàng tới....

Nói xong, A Long không chờ Trương Vệ Đông phản đối đã vội vàng đi tới quầy hàng. Chủ cửa hàng đồ nướng này là một cặp vợ chồng trung niên, một người thì đang chỉ đạo nhân viên bưng bê, còn một người thì ngồi sau quầy để tính tiền cho khách.

- Bà chủ! Có nhìn thấy cái bàn ở kia không? Chính là cái bàn chúng tôi vừa ngồi bên bờ sông đó.... - A Long gõ gõ tay xuống mặt quầy, rồi chỉ ra chiếc bàn của mình, nói với bà chủ.

Bả chủ nhìn thấy A Long tóc tai hơi rậm rạp, cánh tay săm hình một con rồng thì trong lòng đã sớm có chút giật mình. Nghe thấy hắn nói vậy thì vội vàng nhìn theo cánh tay hắn chỉ, gật đầu nói:

- Biết. Biết. Đó là bàn số mười tám....

- Kêu một phục vụ nhanh nhẹn nào đó tới xem bọn họ gọi món gì, rồi tính tính tiền cho bọn ta.... - Nói xong A Long rút ra tám trăm đồng đặt lên quầy.

Bà chủ thấy tám trăm đồng này ngoại trừ tiền ăn uống của đám người kia ra thì vấn còn khoảng năm sáu trăm đồng, thì sắc mặt không khỏi trở nên hớn hở. Thầm nghĩ: "Năm, sáu trăm đồng tiền để cho một cặp đôi tuổi trẻ ăn uống, cho dù ăn vỡ bụng thì cũng không thể hết được chỗ tiền này."

- Không thành vấn đề. - Bà chủ nói xong thì quay đầu nhìn vào phía trong, nói với một tiểu cô nương đang khá bận rộn nói:

- A Quyên! Tới ghi thực đơn cho bàn số tám....

Đám người A Long nhìn thấy tiểu cô nương gọi là A Quyên có bộ dạng xinh tươi mọng nước kia thì khá hài lòng. Khi đang chuẩn bị rời đi thì phía sau có người cầm hóa đơn tới nói:

- Bà chủ! Tính tiền bàn số mười...

- Tước tỷ! Vừa rồi em còn ăn chưa nó, nếu không chúng ta ăn thêm chút nữa? Dù sao hiện tại cũng có bàn...... - Tiểu Kê nghe vậy thì nói.

- Tao nói Tiểu Kê này. Mày sao không đổi tên thành Tiểu Trư đi? Ăn.... Ăn... Suốt ngày ăn. - A Tước tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Kê nói.

Tiểu Kê gãi gãi đầu, cười bồi nói:

- Kỳ thật có ăn hay không cũng không quan trọng, em sợ loại địa phương phức tạp như thế này lát nữa lại có kẻ đui mù nào đó tới phá hỏng buổi tối của Đông ca....

Đám người A Tước hiện giờ tôn kính Trương Vệ Đông còn hơn cả lão đại của mình, vừa nghe thế thì cũng giật mình.

Loại địa phương này, tam giáo cửu lưu loại người nào cũng có, thi thoảng lại có những kẻ uống nhiều rượu to tiếng với nhau, vạn nhất phá hỏng bầu không khí của Đông ca thì sao? Cũng không phải là lo Đông ca không thể thu thập, cho dù có người lời hại hơn nữa thì cũng chẳng phải là đối thủ của Đông ca, nhưng phá hủy chuyện tốt của hắn thì thật không tốt.

- Không nhìn ra a. Tiểu Kê! Tiểu tử ngươi càng ngày càng thông minh đó. Ta thích. - A Vũ cười vỗ vai Tiểu Kê tán dương.

Tiểu Kê nghe vậy cả người lập tức nổi lên da gà, vội vàng trùng vai xuống, thoáng khỏi tay A Vũ, nói:

- Vũ ca! Lời của anh không thể nói lung tung, em sợ a...

- Cút. - A Vũ biết tiểu Kê đang nói tới cái gì, hắn tức giận giơ chân đạp một cước vào mông tiểu Kê.

Tiểu Kê bị một đạp của A Vũ làm cho lảo đảo ngã xuống đất, sau đó lại như không có việc gì phủi bụi ở mông, cười nói:

- Nghe được những lời này của Vũ ca, em cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.

A Vũ vừa nghe thấy vậy lại càng tức, giận muốn tiếp tục đạp cho Tiểu Kê một cái. Tiểu Kê thấy thế thì vội vàng trốn ra sau lưng A Tước, nói:

- Tước tỷ! Tỷ có còn là đại tỷ của em không vậy, sao lại trơ mắt nhìn tiểu đệ mình bị người khác chà đạp là sao?

A Tước nghe vậy thì hơi né thân mình sang một bên, cười hì hì nói:

- Tiểu Kê! Mày theo Vũ ca đi.

A Vũ nghe vậy thì tức khí không thở ra hơi, khẽ hừ một tiếng, cũng lười tính sổ với Tiểu Kê, quay sang bà chủ nói:

- Cho người dọn bàn số mười một chút...

Bà chủ vốn tưởng rằng còn có thể kiếm một số tiền mà không mất gì, không nghĩ tới còn chưa kịp cao hứng thì đám người này lại muốn tiếp tục lưu lại ăn uống, đành phải gọi người thu dọn bàn số mười.

- Thầy Trương! Những người vừa rồi là ai vậy? Trông rất giống đám xã hội đen, thầy sao lại quen biết với bọn họ? - Nhâm Thần Di vừa hỗ trợ Trương Vệ Đông nướng xiên thịt dê, cánh gà, sườn... Một bên hiếu kỳ hỏi.

- À! Đánh nhau mới quen biết. - Trương Vệ Đông cười nói.

Nếu Trương Vệ Đông nói là bạn bè cùng quê hay cùng học thời phổ thông thì Nhâm Thần Di còn tin tưởng. Nhưng hắn lại nói do đánh nhau mà quen biết khiến cho mắt cô nàng trợn tròn lên, nhìn lại Trương Vệ Đông từ đầu tới chân.

- Có vấn đề sao? - Trương Vệ Đông tiện tay nhận lấy xiên thịt dê nướng Nhâm Thần Di đưa qua, thuần thục quay quay trên bếp, cười hỏi.

- Sao lại không có vấn đề? Thầy cảm thấy lời của mình có người sẽ tin sao? - Nhâm Thần Di trừng mắt hỏi lại.

- Hình như là vậy. Chẳng qua, tôi thật sự là do đánh nhau mà quen biết. - Trương Vệ Đông cười nói.

- Ngừng. Thầy đi mà lừa quỷ ấy. - Nhâm Thần Di liếc mắt nhìn Trương Vệ Đông một cái nói. Cô đương nhiên không tin lời Trương Vệ Đông, không nói hắn giống như người biết đánh nhau, chỉ nhìn bộ dạng thư sinh của hắn thì đừng để bị người đánh đã là không tể rồi, còn đánh người sao?

Trương Vệ Đông không muốn tiếp tục nói về đề tài này, cười cười lảng tránh sang chuyện khác:

- Đúng rồi. Vị Chu tổng kia đưa ra điều kiện cũng không tồi, sao cô lại không suy nghĩ thử xem?

- Thầy cho là tôi không muốn à? Chẳng qua, cái tên Chu tổng kia đã dụ dỗ không biết bao nhiêu nữ nhân viên quan hệ cùng hắn. Tôi làm ở chỗ hắn hai tháng, hắn cũng từng muốn động tay động chân với tôi, sau đó tôi đành phải từ chức vào đại học Ngô Châu làm bí thư đoàn.... - Nhâm Thần Di vừa nghe thấy chuyện này quả nhiên không tiếp tục truy hỏi chuyện đám người A Long.

- Hóa ra là vậy. Chẳng qua, nhìn bộ dạng của hắn thì dường như sinh ý cũng không tệ lắm.

Trương Vệ Đông nghe vậy thì không khỏi có thêm vài phần chán ghét tên Chu Phong kia. Chẳng qua, trong xã hội hiện nay, chỉ cần là người có tiền, có quyền là có thể bao thêm hai ba cô gái ở ngoài là chuyện rất thường tình. Trương Vệ Đông cũng không thể bởi vì chuyện này mà khiến cho Chu Phong biến thành tên thái giám được.

- Cái gì mà không tồi? Nếu như không phải hắn có ông anh rể làm cục trưởng Chấp Pháp Viện, thì lấy cái bổn sự chỉ biết chơi gái của hắn mà có thể làm ăn mới là lạ. - Nhâm Thần Di khinh thường nói.

- Ồ? Anh rể hắn làm cục trưởng Chấp Pháp Viện thì có liên quan gì tới phòng bán đấu giá? - Trương Vệ Đông có chút khó hiểu nói.

- Phòng đấu giá Hồng Thái làm sinh ý chủ yếu dựa vào Chấp Pháp viện, một ít công ty bị phá sản sẽ bị Chấp Pháp Viện mạnh mẽ tịch thu tài sản, sau đó đưa ra bán đấu giá. Anh rể của hắn quản lý việc này, thầy nghĩ thử xem, anh rể của hắn chỉ cầm đem một ít nghiệp vụ trong đó chuyển cho phòng đấu giá của hắn, lúc đó ăn không phải là chỉ cần ngồi trong văn phòng mà đếm tiền sao? Khi tôi còn ở Hồng Thái, bọn họ từng tiến hành bán đấu giá một tòa Lạn Vĩ Lâu, khi đó bán được mấy ngàn vạn.

Thoáng dừng lại một chút lấy hơi, Nhâm Thần Di lại nói tiếp:

- Bình thường phòng đấu giá sẽ thu năm phần trăm phí giao dịch, thầy cứ thử nghĩ xem với một tòa Lạn Vĩ Lâu đó Hồng Thái có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

- Tiền quả thật là dễ kiếm a. - Trương Vệ Đông vừa nghe vậy lúc này mới tỉnh ngộ, không khỏi lắc đầu thở dài.

Hắn nghĩ thầm: "Trước kia đều nói một người đắc đạo gà chó thăng thiên, lời này đem áp dụng cho quan trường là thích hợp nhất. Anh rể làm cục trưởng Chấp Pháp Viện thì em rể làm bán đấu giá, hai người phối hợp khiến cho tiền rất dễ kiếm a."

- Cũng không phải. Chẳng qua không có biện pháp nào, thế đạo bây giờ.... - Nhâm Thần Di vểnh mặt lên nói.

- Ha ha... Xã hội đang không ngừng tiến bộ. Hôm nay như vậy, không có nghĩa ngày mai còn có thể như thế. - Trương Vệ Đông cười nói, sau đó đem một xiên cánh gà nướng đã chín đưa cho Nhâm Thần Di nói:

- Chín rồi đó, cô trước ăn thử xem thế nào.

Nhâm Thần Di nghe vậy thì thuận tay nhận lấy chiếc cánh gà, một cỗ mùi thơm xộc thẳng lên mũi. Lại nhìn chiếc cánh gà nướng trong tay vàng ươm, không có chút dấu vết bị cháy nào, nướng thật sự là giỏi a.

Nhâm Thần Di không khỏi có cảm giác muốn cắn thử xem thế nào. Cô bất chấp ánh mắt của người khác, khẽ mở miệng ra, hai hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cắn lên chiếc cánh gà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi