Trương Vệ Đông nguyên bản chỉ tính chỉ điểm cho lão nhân này chỗ tu luyện chính xác, tận tâm, tận ý là tốt rồi. Nhưng không nghĩ tới lão nhân kia ở giới học thuật có địa vị vô cùng cao, đối với người này bản thân Trương Vệ Đông cũng có lòng ngưỡng mộ đã lâu, vậy mà bây giờ lại thấy lão nhân này còn kích động cầm lấy tay hắn như trẻ con khiến cho hắn không cách nào mở miệng từ chối được. Do dự một chút, hắn vỗ nhẹ bàn tay Đàm Chính Minh, cười nói:
- Lão Hiệu trưởng đừng kích động, cháu tên là Trương Vệ Đông, việc này chúng ta từ từ nói.
Trương Vệ Đông vừa nói như thế, Đàm Chính Minh mới phát hiện ra mình quá mức kích động, vội vàng buông hay tay ra, ho khan hai tiếng rồi nói:
- Thất lễ! Thất lễ rồi! Thầy Trương mời qua bên này.
Nói xong lão đưa tay chỉ vào một chiếc bàn đá hình tròn, bên cạnh có đặt bốn chiếc ghế được điêu khắc bằng đá trông rất đơn giản.
Hai người sau khi ngồi xuống, Trương Vệ Đông biết Đàm Chính Minh trước mặt chỉ có thể coi là võ lâm cao thủ. Những lời nói thâm ảo của hắn đối phương khẳng định nghe không hiểu, vì thế hắn ngồi xuống bắt đầu sắp xếp lại ngôn từ sao cho dễ hiểu.
Đàm Chính Minh nhìn thấy Trương Vệ ĐSu khi ngồi xuống thì trầm tư không nói, thì cho rằng hắn có chỗ khó khăn, trong lòng lão không khỏi thất vọng nhưng vẫn nói:
- Thầy Trương! Gia tộc ta tập võ lâu đời, quy củ võ lâm thế gia chốn giang hồ ta vẫn không dám quên, nếu ngươi không tiện nói thì không cần khó xử, ta hiểu được.
Mặc dù biết rõ Đàm Chính Minh hiểu lầm bản thân, nhưng thấy lão nói như vậy, lại nhìn thân phận của lão mà ngày hôm qua nhìn thấy trên đường vườn trường có vỏ chuối còn tự mình nhặt lên, không có chút nào tự cao, so với những kẻ mang tiếng là công bộc của nhân dân nhưng lại thích ra oai, tự đại thì cao thượng hơn không biết bao nhiêu lần khiến cho tâm trạng hắn nổi lên lòng tôn kính, cười khoát tay nói:
- Hiệu trưởng hiểu lầm, cháu chỉ đang sắp xếp lại từ ngữ cho dễ hiểu mà thôi.
Nghe thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, Đàm Chính Minh tự nhiên mừng rỡ, vội vàng nói:
- Là do lão phu nóng nảy, thầy Trương cứ từ từ nghĩ, ta không quấy rầy nữa.
Trương Vệ Đông nghe vậy thì cười nói:
- Cũng tạm được rồi, hiện tại cháu giải thích cho ngài một chút: Thiên địa có ngũ hành linh khí, mà ngài thì trong ngũ hành lại có Mộc hệ là độc đại, cho nên lúc tu luyện hấp thu Mộc hệ linh khí sẽ có trợ giúp rất lớn cho ngài. Nhưng ngũ hành tương sinh tương khắc, trong đó Kim khắc Mộc, mà Mộc thuộc phía Đông, Kim thuộc phía Tây, cho nên phía Đông bao giờ cũng có Mộc linh khí đậm hơn, còn phía Tây thì Kim linh khí lại đậm hơn. Từ đó mà suy tiếp, ngài đứng ở phía Tây tu luyện hiệu quả sẽ kém hơn một chút, đó là cái thứ nhất. Thứ hai, khu rừng cây kia nhìn thì thấy cành lá tươi tốt, um tùm, sinh cơ tràn đầy, nhưng chúng đều đã sinh trưởng lâu năm, giống như con người sống lâu sẽ nhiều kinh nghiệm cho nên không dễ dàng phóng thích Mộc hệ linh khí của bản thân. Cho nên, chung quanh chúng nó sinh cơ thì tràn đầy, nhưng Mộc hệ linh khí lại không có bao nhiêu. Đương nhiên, chủ yếu nhất chính là tu vi bản thân ngài có hạn, lúc tu luyện chỉ bao trùm được phạm vi có hạn, cho nên mật độ linh khí trong một khu vực đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đối tốc độ tu luyện của ngài.
Đàm Chính Minh dù sao cũng được sinh ra trong võ lâm thế gia, từ nhỏ tập võ, đối với thiên địa linh khí cũng có chút nghiên cứu. Trương Vệ Đông giải thích như vậy khiến cho lão có cảm giác thông suốt, liên tục gật đầu, nhưng khi đến cuối câu lại làm cho lão tí nữa ngã xuống đất, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn.
Không phải Đàm Chính Minh khoe khoang, tu vi của hắn trong vòng luẩn quẩn võ lâm mặc dù không tính là mạnh nhất, nhưng cũng có thể tính vào hàng lợi hại. Vậy mà không nghĩ tới, Trương Vệ Đông tuổi còn nhỏ như thế kia lại mặt không đổi sắc nói lão tu vi có hạn.
Một người dám đánh giá người khác như thế không phải là cuồng vọng tự đại thì thực lực của hắn mạnh hơn đối phương rất nhiều. Hơn nữa, Trương Vệ Đông từ chỗ nào nhìn ra lão tu vi có hạn? Hai người vừa rồi cũng không có giao thủ a? Chẳng lẽ bằng vào ánh mắt đã có thể nhìn thấu tu vi một người? Cái này thật quá khoa trương.
- Có vấn đề gì sao? - Trương Vệ Đông dù sao cũng lần đầu tiên giải thích tri thức tu luyện cho người khác, hơn nữa đối tượng lại là hiệu trưởng một trường học cho nên khó tránh khỏi có chút chột dạ. Khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên, cổ quái của Đàm Chính Minh, hắn không khỏi cảm thấy có chút nao nao trong lòng hỏi.
- Không có vấn đề. - Đàm Chính Minh thấy Trương Vệ Đông hỏi lão, thì không khỏi cả kinh vội vàng lắc đầu nói.
- Nhìn thấy Đàm Chính Minh nói không có vấn đề, Trương Vệ Đông không khỏi thầm thở phào một hơi, đứng lên nói:
- Nếu không có vấn đề gì thì cháu không quấy rầy hiệu trưởng tu luyện nữa.
Nhìn thấy Trương Vệ Đông đứng dậy phải đi, Đàm Chính Minh do dự một chút, cuối cùng cũng không nhịn được nói:
- Thầy Trương! Thầy vừa nói ta tu vi có hạn, có phải thầy nhìn thấu tu vi của ta?
Trương Vệ Đông là người thông minh, Đàm Chính Minh vừa hỏi cầu này hắn lập tức hiểu được chính mình vừa rồi lỡ miệng. Nhưng Trương Vệ Đông chỉ biết phân chia cảnh giới của tu sĩ, còn cảnh giới người luyện võ phân chia thế nào hắn lại không hiểu chút nào. Cho nên khi Đàm Chính Minh hỏi như vậy hắn lập tức cảm thấy ấp úng không biết trả lời lão như thế nào.
"Xem ra chỉ là hạng sĩ diện, mạnh mồm mạnh miệng mà thôi" - Đàm Chính Minh nhìn thấy Trương Vệ Đông ấp úng, không kìm được thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó nở nụ cười ha hả.
Trương Vệ Đông tuổi còn trẻ đã có thể vạch trần được chỗ sai lầm trong tu luyện của lão, khiến cho Đàm Chính Minh cực kỳ ngạc nhiên và thán phục. Nếu Trương Vệ Đông thật sự có thể nhìn thấu tu vi của lão, đánh giá "tu vi của lão là có hạn" là sự thật, thì đối với người luôn cho mình thuộc dạng võ lâm cao thủ sẽ gặp phải đả kích không nhỏ.
Trương Vệ Đông nhìn thấy vẻ mặt của Đàm Chính Minh như vậy thì biết ngay lão nghĩ rằng hắn đang khoác lác, ngạo khí trong cốt tủy lập tức bốc lên, hắn nói:
- Ngài trước mắt chỉ có thể đưa chân khí dọc theo kinh mạch vận hành đến da bên ngoài cơ thể, chờ khi nào ngài có thể đem chân khí vận chuyển vào trong gân, cốt, tủy thì lúc đó mới gọi là có chút thành tựu. Chờ ngài có thể đem chân khí vận hành trơn tru vào trong nội tạng, như vậy khí đó dù ngài tu luyện ở dưới cây cổ thụ này hay đám cây kia cũng sẽ không khác gì nhau.
Đàm Chính Minh nghe thấy vậy thì lập tức trợn tròn mắt lên, cái gọi là trong luyện kinh mạch, nội tạng, ngoài thì luyện gân, cốt da, chính là chỉ võ công coi trọng nội ngoại kiêm tu. Luyện nội công là quá trình tu luyện từ trong ra ngoài, mà luyện ngoại công thì ngược lại. Bởi vậy có thể thấy được, luyện nội công khó khăn nhất chính là luyện gân, cốt, da cho nên phương pháp hữu hiệu nhất là luyện từ ngoài vào trong. Thế nhưng, khi luyện ngoại công lại rất dễ làm tổn thương bản thân mình, khi còn trẻ sức khỏe tốt sẽ không có cảm giác gì, nhưng tới lúc có tuổi những thương tổn ẩn theo năm tháng sẽ xuất hiện. Tuy nhiên, chuyện gì cũng không có tuyệt đối, luyện nội công tới trình độ nhất định vẫn có thể đem chân khí luyện tới gân, cốt, da. Nếu nội công thực luyện tới trình độ đó, không chỉ gân cốt sẽ không bị thương, mà ngược lại còn bởi vì chân khí rèn luyện liên tục sẽ khiến cho chúng dần được cải thiện, tràn ngập sinh cơ và lực lượng.
Đàm Chính Minh trước kia chỉ có thể tu luyện kinh mạch, có thể chỉ huy chân khí tùy ý vận chuyển theo khắp kinh mạch, mãi tới năm năm trước mới có thể tiến thêm một bước. Đem chân khí vận chuyển theo kinh mạch tới da, cũng chính bởi vì như thế, trên mặt lão vốn có những đốm đồi mồi thì nay biến mất không còn, bản thân vốn đã bảy mươi tuổi nhưng thoạt nhìn không khác gì sáu mươi. Về phần đem chân khí luyện tới gân, cốt tủy, đám chính minh nghe thì thật sự có nghe qua, quá trình tu luyện võ công vốn được gọi là dịch cân, dịch cốt, dịch tủy. Bất quá, lão biết cả đời này mình có thể đem chân khí luyện tới trình độ này đã là phi thường giỏi, về phần dịch cốt thì gần như là vọng tưởng chứ đừng nói tới dịch tủy. Tới trình độ đó gần như là thoát thai hoán cốt, bất kể hiện tại, hay trong quá khứ những nhân vật như thế đều là truyền kỳ trong giới võ lâm, phỏng chừng ngay cả đạn bắn cũng khó giết chết bọn họ.
Nhưng nghe khẩu khí Trương Vệ Đông, không ngờ dịch cân, dịch cốt, dịch tủy lại chỉ mới là tiểu thành, chỉ có khi đem chân khí tu luyện tới nội tạng mới xem như đăng đường nhập thất. Nhưng đem chân khí tu luyện tới nội tạng, Đàm Chính Minh nghe cũng chưa từng nghe qua. Hơn nữa con người sở dĩ phải chết già không phải là do tuổi tác tăng cao khiến cho cơ quan nội tạng dần suy nhược hay sao? Nếu như theo lời Trương Vệ Đông nói, có thể đem chân khí tu luyện tới nội tạng, khí quản, như vậy chúng sẽ làm cho quá trình này chậm đi. Khi đó đừng nói là sống lâu trăm tuổi, phỏng chừng mấy trăm tuổi, thậm chí cả ngàn tuổi cũng có thể, vậy khác nào thần tiên? Điều đó sao có thể không khiến cho Đàm Chính Minh vừa nghe thấy mà há hốc cả mồm cho được?