TU CHÂN LÃO SƯ SINH HOẠT LỤC

"Cô Tô, chào buổi sáng." Lý Trung và Vương Hải Bằng thấy Tô Lăng Phỉ đi vào, lập tức trở nên ngoan ngoãn, trên mặt không còn một chút gì sót lại của vẻ mặt dâm loạn lúc nãy.

Tô Lăng Phỉ gật gật đầu với hai người, sau quay qua nhìn về phía Trương Vệ Đông.

Lý Trung phản ứng cũng nhanh, thấy Tô Lăng Phỉ đưa mắt nhìn về phía Trương Vệ Đông, lập tức đàng hoàng trịnh trọng nói: "Vị bạn học này, bạn tìm lộn chỗ rồi, phòng thí nghiệm này không phải chỗ có thể tùy tiện ra vào đâu."

Trương Vệ Đông thật sự bó tay, thật sự hết cách với hai tiểu tử này.

"Lý Trung em nói bậy cái gì đó, đây là thầy Trương, giảng viên mới tới của học viện chúng ta, hiện nay là phó tổ trưởng tổ đề tài của chúng ta." không biết Tô Lăng Phỉ uống lộn thuốc gì, nghe vậy lại trừng mắt nhìn Lý Trung một cái, lại còn tốt bụng giới thiệu thay cho Trương Vệ Đông, thậm chí còn cố ý đưa chức danh phó tổ trưởng của hắn ra, rất có dáng vẻ muốn nịnh nọt Trương Vệ Đông.

Ôi vãi! Giáo viên mới tới? Lại là phó tổ trưởng tổ đề tài? Vậy hồi nãy chúng ta...hai người Lý trung và Vương Hải Bằng nghe xong liền há hốc mồm ngay tại chỗ, nhưng mà chuyện làm cho bọn họ há hốc mồm còn ở phía sau kìa.

Chỉ thấy nữ thần trong lòng bọn họ, luôn luôn duy trì khuôn mặt lạnh lùng cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm giảng viên Tô đại mỹ nữ sau khi giới thiệu Trương Vệ Đông thì càng làm cho trời long đất lở dùng tay khẽ vuốt khuôn mặt thanh tú, sau đó tặng cho hắn một nụ cười mê người, sau đó đôi môi đỏ hé mở, phun ra giọng nói ngọt ngào yểu điệu, khiến cho xương người ta nhũn hết ra:

"Thầy Trương có rãnh không? Người ta có chuyện muốn thương lượng với anh một chút nè."

Leng keng hai tiếng, ống nuôi cấy trong tay hai người Lý Trung và Vương Hải Bằng rơi xuống đất, văng tung tóe.

A! Lý Trung và Vương Hải Bằng vội vàng luống cuống tay chân thu thập mảnh vỡ trên mặt đất.

Lại có chuyện nữa, chưa yên sao? Đầu tiên Trương Vệ Đông khẽ cau mày liếc nhìn hai người Lý Trung đang luống cuống nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó hơi không kiêng nhẫn nhìn Tô Lăng Phỉ nói: "Chuyện gì? Nói đi."

Lý Trung và Vương Hải Bằng nghe vậy thân thể cả hai cứng lại, trời ạ, ông thầy Trương mới tới này trâu bò quá đi, có thể nói chuyện với cô Tô bằng cái giọng này.

Nhưng vượt ra khỏi dự đoán của hai người chính là nữ thần trong lòng hai người không vì vậy mà tức giận hay bất mãn, ngược lại đi tới bên cạnh Trương Vệ Đông, dùng âm thanh càng ngọt ngào hơn, nhỏ nhẹ hơn nói: "Thầy Trương, chúng ta đến văn phòng từ từ bàn bạc có được không?"

Hình như hôm nay cô Lý Lệ không có đi làm, văn phòng kia chẳng phải chỉ có một mình cô Tô sao? Vậy mà nàng vẫn nhiệt tình mời thầy Trương tới văn phòng từ từ nói chuyện? Văn phòng, cô nam quả nữ, người đẹp văn phòng, tình tiết này tại sao lại mình lại có cảm giác quen thuộc như vậy ta.

Ôi vãi chưởng! Gian tình trong văn phòng! Lý Trung và Vương Hải Bằng liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới cuộn phim lúc trước hai người trốn trong phòng ngủ từng xem qua, tay run lên, suýt chút nữa chụp không kịp cây chổi với cái gầu, đem mấy thứ mới nhặt lên được một lần nữa rớt tè le trên mặt đất.

Đây thực sự là nữ thần mà trong lòng chúng ta chỉ có thể nhìn chứ không thể khinh nhờn sao? Tim của hai người Lý Trung và Vương Hải Bằng cũng giống như ống nghiệm vỡ tan thành từng mảnh vụn trên mặt đất, quá đau lòng, nữ thần rốt cục chẳng lẽ lưu lạc thành nữ nhân bình thường sao.

Tô Lăng Phỉ tất nhiên không nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của hai đại nam sinh, cũng không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của bọn họ "đau đến không muốn sống", lúc này bề ngoài nàng giả bộ thể hiện một gương mặt ôn nhu vui tươi, nhưng trong lòng thì hận không thể bắt Trương Vệ Đông rồi mang Trương Vệ Đông đi tra tấn bằng "Mãn Thanh thập đại cực hình", từng cái từng cái một lên người hắn.

Nhưng mà mặc cho nàng có bao nhiêu căm hận, trên mặt lúc này cũng phải nở nụ cười vui vẻ, không thể không nói lời ngon tiếng ngọt với Trương Vệ Đông. Hết cách rồi, hồi nãy nàng thử cố gắng khởi động máy tính thì nó không hề có một chút phản ứng nào. Hiển nhiên hồi nãy ném một cái cho sảng khoái đã làm cho cái máy tính đó đi đời rồi.

Máy tính xách tay hư rồi thì hư rồi, tuy rằng đau lòng nhưng chút tiền này Tô Lăng Phỉ vẫn còn chi được. Nhưng ba tháng qua khổ cực soạn thảo biểu đồ trong máy tính, những số liệu đó dùng tiền cũng không mua lại được. Tô Lăng Phỉ không dám nghĩ đến cảnh nếu như bị giáo sư Tần Hồng biết, thành quả của ba tháng khổ cực lao động bị hủy trong một cú ném tiện tay của mình, tất cả thành con số không thì sẽ có vẻ mặt phẫn nộ tới mức nào. Đặc biệt là dưới tình huống lúc nãy nàng mới bị giáo sư Tần Hồng giáo huấn một trận, cho dù gan Tô Lăng Phỉ to bằng trời cũng vạn vạn lần không dám mang câu chuyện bi kịch này nói cho giáo sư Tần Hồng biết.

Nhưng mà giấy không gói được lửa, cho dù Tần Hồng không đòi số liệu báo cáo của nàng thì phó tổ trưởng Trương Vệ Đông này chắc chắn cũng đòi nàng mà thôi. Đến lúc đó thì kết quả khó mà tưởng tượng được.

Cũng may bây giờ căn bản là Tần Hồng đã giao đề tài này cho Trương Vệ Đông phụ trách, chỉ cần qua cửa ải này của Trương Vệ Đông, sau đó dành thời gian bù đắp số liệu lại mặc dù đó chỉ là kế sách mất bò mới lo làm chuồng, vì vậy cho dù lúc này Tô Lăng Phỉ hận Trương Vệ Đông đến mức muốn loạn đao phân thây, bầm xương xẻ thịt hắn, thì cũng không thể không cố gắng nịnh nọt lấy lòng vị phó tổ trưởng mới nhậm chức này.

"Cô có thôi đi không..." rốt cục Trương Vệ Đông bị Tô Lăng Phỉ cuốn lấy nên nổi nóng, nhưng khi nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của nàng, nhớ tới hồi nãy nàng khóc thương tâm như vậy, trong lòng cuối cùng vẫn mềm nhũn, trong lòng không cam tình không nguyện thở dài nói: "Được rồi, coi như ta sợ cô rồi!"

Nói xong xoay người bước nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm, lúc này đương nhiên Tô Lăng Phỉ không còn tâm tư tính toán gì với thái độ của Trương Vệ Đông nữa, thấy vậy vội vàng bước theo sát hắn đi ra.

Nhìn dáng vẻ Trương Vệ Đông mất hết kiên nhẫn rời đi, rồi nhìn lại nữ thần thấy nàng không những không tức giận mà còn giống như một cô gái si tình đuổi theo kè kè, cây chổi trong tay của Lý Trung và Vương Hải Bằng không giữ được nữa mà rơi xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh bay tán loạn.

Trương Vệ Đông trở lại văn phòng, sau đó đặt mông ngồi trên ghế, Tô Lăng Phỉ đi theo sát tiến vào, sau đó dáo dác nhìn ra ngoài, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại, dáng vẻ rất giống như muốn làm chuyện gì vụng trộm trong phòng vậy.

Trương Vệ Đông tất nhiên sẽ không mơ mộng hão huyền đến mức cho rằng cô nàng này muốn làm gì vụng trộm với mình trong phòng, hắn chỉ cho rằng cô gái này lại muốn bày ra yêu pháp liều mạng. Cũng may hắn là người tài cao gan lớn, hơn nữa cũng đang ngồi ngay thẳng chính trực, không sợ cô gái này giờ trò liều mạng.

"Nói đi, có chuyện gì muốn nói với ta?" chờ Tô Lăng Phỉ đóng kín cửa xong, Trương Vệ Đông không nhịn được nhìn nàng hỏi.

Tô Lăng Phỉ thấy dáng vẻ Trương Vệ Đông thiếu kiên nhẫn, trong lòng nổi điên, liền tức giận muốn lao vào cắn xé hắn, nhưng lúc này chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, không những vậy còn phải giả vờ bày ra một dáng vẻ đáng thương khi phạm lỗi, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: "Tổ trưởng Truong, em làm sai một chuyện."

Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ cúi đầu bày ra dáng vẻ đáng thương, lại còn gọi mình là tổ trưởng Trương, nhất thời sợ hãi đến mức lông lá dựng đứng, vội vàng khoát tay nói: "Không nên gọi ta là tổ trưởng Trương, cô gọi như vậy làm cho ta phát hoảng. Nói đi, rốt cục có chuyện gì?"

"Ầy, cái máy tính xách tay này hỏng rồi." Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông không tự giác ngộ, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi lấy cái máy tính xách tay để lên trước mặt Trương Vệ Đông, nhẹ nhàng dứt khoát nói.

Con mắt Trương Vệ Đông nhìn lướt qua cái máy vi tính xách tay trên bàn, đương nhiên liền hiểu ra thứ mà Tô Lăng Phỉ ném cuối cùng chính là cái mày tính xách tay này.

Vừa hiểu ra, lấy sự hàm dưỡng của Trương Vệ Đông mà cũng tức giận đến suýt chút nữa vỗ bàn nhảy cẫng lên, nghĩ thầm cô gái đúng là không thể nói lý lẽ mà, cầm máy tính ném mình mình chưa tìm nàng tính sổ, giờ còn ngon đến mức máy tính hỏng rồi còn muốn mình đền!

Tuy nhiên Trương Vệ Đông nhớ lại hiện giờ mình là phó tổ trưởng tổ đề tài, phải chú ý đoàn kết đoàn đội hài hòa, lúc này mới mạnh mẽ nhịn xuống lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng, sầm mặt lại lạnh lùng hỏi: "Máy tính của cô do chính cô ném hư, giờ muốn ta bồi thường sao?"

Tốt, tên tiểu tử ngươi quả nhiên cố ý không thèm chụp máy vi tỉnh của ta! Tô Lăng Phỉ nghe xong cũng tức giận suýt chút nữa thì vỗ bàn chửi má nó, nhưng mà nghĩ tới khuôn mặt nghiêm túc kia của giáo sư Tần Hồng, chỉ có thể liều mạng nói với chính mình, nhẫn, Tô Lăng Phỉ à mày phải nhịn xuống, quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà!

Trương Vệ Đông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lăng Phỉ chuyển từ trắng sang xanh, từ xanh chuyển thành đỏ, con mắt đang nhìn nàng xém chút nữa cũng rớt ra ngoài, tâm trạng không khỏi phát sốt, cô nàng này sẽ không liều mạng với mình chứ?

Khi mà trong lòng Trương Vệ Đông đang cảm thấy rét run thì khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lăng Phỉ đột nhiên cười với hắn một nụ cười ngọt ngào mê người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi