TU CHÂN LÃO SƯ SINH HOẠT LỤC

- Ta ở tại ký túc xá của giảng viên độc thân. - Trương Vệ Đông trả lời.

- Ký túc xá giảng viên? Ngài không phải là học sinh sao? - Ba người Thiết Thủ vẻ mặt kinh ngạc nói.

- Sao? Nhìn ta không giống thầy giáo sao? - Hôm nay một lần nữa Trương Vệ Đông bị người hiểu lầm thành sinh viên cho nên tức giận hỏi ngược lại.

- Giống..... Giống.... Chỉ là thoạt nhìn hơi trẻ tuổi chút. - Thiết Thủ vội vàng trả lời.

Lời nói này của Thiết Thủ tuyệt đối có ý tứ khen tặng, năm nay Trương Vệ Đông mới hai mươi ba tuổi, ở tuổi này đã làm giảng viên đại học vẫn còn hơi nhỏ. Hơn nữa, hàng năm hắn tu luyện khiến cho da dẻ thoạt nhìn đặc biệt trắng mịn, lại không lăn lộn trong xã hội, nhìn đầy vẻ trí thức, thế nên thoạt nhìn càng thêm trẻ tuổi.

Nghe Thiết Thủ nói như vậy thì hắn quay đầu lại nhìn xem tiểu Kê cùng a Tước mặc mộ bộ quần áo bó sát người, khe ngực hơi được khoét sâu xuống để lộ ra cái rãnh mê người cũng đang đồng ý, khiến cho Trương Vệ Đông không khỏi hơi buồn rầu.

Hắn là giáo viên, không phải học sinh, đương nhiên hy vọng người ta nhìn thấy mình có chút già dặn, nếu không ngay là học sinh cũng coi hắn bằng vai phải lứa thì trọng lượng lời nói sẽ giảm đi. Nhưng cái tuổi tác của bản thân này nhiều ít bao nhiêu thì nó thể hiện là bấy nhiêu không thể sửa đổi được, nếu sử dụng thuật pháp tiên gia để sửa dung mạo cũng có thể thay đổi một phần, tuy nhiên thế cũng giống như trang điểm, hắn không thích.

Thấy Trương Vệ Đông đột nhiên trầm mặt xuống, ba người Thiết Thủ không biết mình đã đắc tội với đối phương khi nào, cũng không dám hé răng hỏi, nào biết rằng Trương Vệ Đông bực mình chính vì thoạt nhìn trông bản thân quá trẻ tuổi.

Xe chạy dọc theo sân trường nhanh chóng tới ký túc xá giảng viên độc thân.

Chiếc xe dừng lại, tiểu Kê và A Tước tự động xuống xe xách đồ vật của Trương Vệ Đông. Lúc này Trương Vệ Đông mới phát hiện ra người phụ nữ duy nhất của đảng Phi Xa - A Tước lại có gương mặt khá đoan chính, thân hình đầy đặn, chỗ cần lồi thì có lồi, chỗ cần lõm thì có lõm. Cả người nàng không có cái hình xăm lớn nào, chỉ có phần eo được xăm hình một con chim nhỏ màu đỏ, khi đi đường theo cử động khiến cho quần áo nhấp nhô làm cho nó như ẩn như hiện, tôn phần mông của nàng càng thêm vài phần dã tính, hấp dẫn.

Tới tầng thứ bảy, Trương Vệ Đông không khỏi cảm thấy chột dạ, mãi cho đến khi nhìn thấy hành lang trống trơn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

- Sao trong phòng lại cái gì cũng không có? - Có lẽ nữ nhân đối với phòng ở cùng bố trí đồ vật so với nam nhân thì tỉ mỉ hơn rất nhiều, cho nên khi Trương Vệ Đông mở cửa ra, a Tước lập tức kinh ngạc nói.

- Ta vừa mới tới đây hôm nay, còn chưa kịp chuẩn bị. - Trương Vệ Đông vừa bật điện vừa giải thích.

- Ngay cả giường ngủ cũng không có thì buổi tối anh ngủ ở đâu? - A Tước thấy Trương Vệ Đông dường như không có phản cảm với những câu hỏi của mình, cho nên không nhịn được hỏi tiếp.

- Ngồi một đêm rồi mai tính. - Trương Vệ Đông nhún vai, hết sức tự nhiên.

- Sao lại có thể như vậy? Đông ca! Để em gọi điện sắp xếp phòng cho ngài anh. - Thiết Thủ nghe vậy lập tức lấy điện thoại ra định gọi.

- Không cần phiền toái như vậy, các mấy ngươi người giúp ta tôi thu dọn phòng sạch sẽ một chút là được rồi. - Trương Vệ Đông khoát tay nói.

Thiết Thủ còn muốn thuyết phục Trương Vệ Đông, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của hắn thì lời nói vừa lên tới cổ họng lại nuốt xuống. Hắn quay sang phía tiểu Kê cùng a Tước khẽ phất tay một cái, ý nói bọn họ bắt đầu đi.

Hai người tiểu Kê và a Tước đồng thời gật đầu, bắt tay vào thu dọn vệ sinh, Trương Vệ Đông thì rất phối hợp đi ra ngoài ban công đứng nhìn xuống toàn bộ vườn trường.

Trong đêm tối, vườn trường vô cùng im ắng, bóng cây in trên đất không ngừng xao động, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng côn trùng kêu. Lúc này, hoàn cảnh nơi đây hoàn toàn cách biệt với sự huyên náo, ồn ào ở bên ngoài, khiến cho Trương Vệ Đông cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thiết Thủ nhìn thấy Trương Vệ Đông một mình đứng ngoài ban công, bàn tay không tự chủ được đưa vào trong túi nắm lấy đồng xu kia. Nhớ lại một màn rung động lúc đó, ánh mắt nhìn về phía Trương Vệ Đông càng thêm vài phần kính sợ và cuồng nhiệt, hắn không dám tiến lên quấy rầy.

Yên lặng đứng ở một chỗ chốc lát, Thiết Thủ thoáng có chút do dự, cầm di động đi ra ngoài cửa bấm số gọi.

Phòng không lớn rộng, nhưng không có đồ đạc gì để kê lại, tuy nhiên tình huống vệ sinh lại cực kém, mạng nhện có ở khắp nơi, chớ nói chi tới những chỗ ẩm mốc trên tường. Tiểu kê và a Tước sợ Trương Vệ Đông muốn chết tự nhiên nên là không có chút dám qua loa nào, phát huy tinh thần không sợ bẩn không sợ mệt tới mức cao nhất, ngay cả một số chỗ góc chết cũng vệ sinh không dám bỏ qua. Gần nửa canh giờ trôi qua, hai người mới thu thậpdọn được xong cái phòng bếp sạch sẽ. Thiết Thủ thấy thế sợ Trương Vệ Đông kêu chậm, đành phải hạ mình cầm lấy khăn lau đi vào giúp đỡ, may mắn lúc này không có người khác ở đây, nếu không khi nhìn thấy lão đại đảng Phi Xa Đảng cầm khăn đi lau chùi thì chi sợ con ngươi sẽ rớt ra ngoài mất.

Ba người đồng lòng khiến cho tốc độ quả nhiên nhanh hơn không ít, qua nửa canh giờ rốt cuộc đã chuyển tới nhà ăn. Mà lúc này Trương Vệ Đông lúc này ở ngoài ban công cũng nhìn thấy có cỗ xe vận tải đi tới dưới ký túc xá, đằng sau ngoại trừ chở ghế dựa, bàn, giá sách, giường gỗ, vài đồ vật linh tinh ra thì còn có sáu đại hánngười cao to. Trương Vệ Đông đưa ánh mắt thoáng nhìn qua một chút thì phát hiện ra đây đều là người của Phi Xa ĐảngĐảng Đua xe.

Nhìn thấy bọn họ, đương nhiên Trương Vệ Đông đương nhiên biết được đây chính là do Thiết Thủ sắp xếp, hắn hơi quay đầu lại nhìn ba người đang đầy mồ hôi trán đầy mồ hôi, quỳ trên mặt đất lau chùi khắp nơi thế kia khiến cho trong lòng dù có đối với hành vi lúc nãy của bọn họ tức giận vô cùng thì cũng không thể phát tác được.

- Không cần kỹ quá, tùy tiện làmqua loa một chút là được. - Rốt cuộc Trương Vệ Đông rốt cuộc cũng xoay người vào trong phòng, nhìn thấy gạch men trong phòng bếp sáng bóng dưới ánh đèn thậm chí chẳng khác gì chiếc gương thì do dự một chút nói.

- Như vậy sao được? Nếu như ngay cả chút việc vệ sinh này cũng không làm tốt thì Thiết Thủ em cũng không cần ra đường lăn lộn. - Trương Vệ Đông nghĩ muốn bọn họ đỡ vất vả, không nghĩ tới Thiết Thủ đứng lên lấy tay lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nhìn lão đại Thiết Thủ ăn mặc sang trọng, mái tóc phiêu dật, mỗi cử động, lời nói vốn như Hứa Văn Cường (nvc trong phim Bến Thượng Hải) lúc này lại đem chuyện làm vệ sinh với việc nghiêm túc như hỗnquậy phá trên đường liên hệ một chỗ mà hai người a Tước cùng tiểu Kê hai chân thoáng mềm nhũn ra, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống sàn.

Lão đại chính là lão đại a, ngay cả nịnh nọt cũng có thể trâu như vậy.

Về phần Trương Vệ Đông nghe vậy thì thoáng sửng sốt một chút, cả người hơi nổi lên chút da gà, chẳng biết nói gì nữa. Cũng phải, người ta đường đường là lão đại Phi Xa ĐảngĐảng Đua xe, hiện tại còn đứng ra làm vệ sinh cho mình, hắn còn có thể nói cái gì nữa chứ.

- Vậy được rồi, ngươi cứ từ từ làm, không cần vội. - Một lúc lâu sau, Trương Vệ Đông mới vỗ nhẹ bả vai Thiết Thủ, sau đó xoay người lại đi ra ban công.

Trương Vệ Đông ra ngoài ban công không lâu, đám người a Hổ đã khiêng tất cả mọi đồ vật ở dưới xe lên phòng.

Cái phòng chỉ khoảng bốn mươi mét vuông chỉ nên thoáng cái đã tràn ngập người và đồ vật,. cCả phòng ngập một mùi mồ hôi. Chẳng qua, Trương Vệ Đông đứng ngoài ban côn, gió đêm thổi ngược vào trong phòng nên không ngửi được chút gì.

Khi đám người a Hổ mang đồ vật lên, cuối cùng Thiết Thủ cuối cùng cũng từ người làm vệ sinh thăng chức lên làm đốc công. Hắn chỉ huy đám tiểu đệ sắp xếp đồ vật vào vị trí sao cho ưng ý, sau đó lại chi huy bọn họ cùng tiểu Kê dọn vệ sinh.

Đáng thương cho đám côn đồ, đêm nay đầu tiên thì trở thành cái bao cát, tiếp theo lại trở thành công nhân khuân vác, sau đó lại trở thành người dọn vệ sinh. Nhất là a Hổ, cả ngươi hơn một mét chín giờ lại phải quỳ xuống lau chùi mặt đất, thật đúng là làm khó hắn. Chẳng qua, vừa rồi tiến vào nhìn thấy Thiết Thủ lão đại tự mình cầm khăn lau chùi như vậy thì hắn còn biết làm sao nữa? Cuối cùng, hắn đành ngậm ngùi cầm khăn lau chùi, dù sao công việc này cũng không cần kỹ thuật cao gì, không cần huấn luyện đã có thể trực tiếp làm trực tiếp.

Hơn bốn mươi mét vuông, mười mấy người cùng nhau lau dọn, tạo ra cảnh tượng cực kỳ đồ sộ. Trương Vệ Đông ngẫu nhiên quay đầu lại, cái nhìn thấy đầu tiến chính là toàn mông người, may mắn tâm tính hắn kiên định nếu không cũng thiếu chút nữa là choáng váng, xây sẩm mặt mày.

Thế giới này, thật đúng là không gì không làm được, chỉ có không thể tưởng tượng được mà thôi, Trương Vệ Đông cảm khái nghĩ.

A Tước là phụ nữ duy nhất trong đám người thu dọn vệ sinh, rốt cuộc cũng không ngửi được cái mùi mồ hôi của đám nam nhân trong phòng và cảnh tượng cả phòng toàn mông đang chổng lên lắc lư qua lại. Ngẩng đầu nhìn về phía Trương Vệ Đông đứng ngoài ban công, nhớ tới vệ sinh ngoài đó còn chưa làm, lá gan hơi lớn lên một chút liền cầm khăn và mang một thùng nước chạy ra ngoài ban công.

Chỉ là ra tới ngoài ban công, a Tước lập tức hối hận, nam nhânngười thanh niên trước mặt này mặt ngoài tuy nhìn trẻ tuổi, nhã nhặn, cả người bộ dáng vô hại, nhưng lại là một kẻ không tới năm giây đánh bại hơn ba mươi hai người, ngay cả đồng xu nhỏ cũng có thể vo tròn lại. Nghĩ tới đó thôi, A Tước lại cảm thấy sợ hãi, bàng quang lại bị nước tiểu dâng lên như muốn tràn ra ngoài.

Nàng Cô tình nguyện cùng với đám xú nam nhân đàn ông kia chen chúc trong nhà, chứ không muốn ở một mình cùng với Trương Vệ Đông nho nhỏ đứng ngoài ban đông.

Nhưng ra thì cũng đã ra rồi, không cỏ khả năng lại bê xô vào, nàng cô nhanh chóng đưa ra quyết định: "Lau đi, lão nương lớn như vậy từ bé tới giờ chưa sợ ai."

A Tước hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu cầm khăn lau một vòng bảo hộ ban công.

Nhìn a Tước lau ban công, lúc đầu Trương Vệ Đông cũng không có cảm giác gì, nhưng sau khi lau xong, nàng cô ta bắt đầu cúi người xuống lau sàn gạch, mông chổng lên cao, hắn bắt đầu có cảm giác không được tự nhiên.

Chiếc váy ngắn ngủn không thể che hết được toàn bộ chiếc mông đầy đặn của nàngcô, ánh mắt Trương Vệ Đông chỉ cần hơi thấp một chút là có thể nhìn thấy được cặp đùi trắng như tuyết cùng với chiếc quần lót kiểu ren. Không chỉ như thế, khi a Tước lau chùi sàn nhà, phía trước ngực không ngừng nhô lên hạ xuống, thi thoảng lại để lộ ra một ít cặp tuyết lê làm cho ánh mắt Trương Vệ Đông sáng ngời lên.

Cũng may cách ăn mặc của a Tước không phải quá mức hở hang, cũng không phải là người Trương Vệ Đông thích. Bằng không, một như nhan mặc thành dạngngười ăn mặc như vậy mà còn chổng mông lên lau chùi thì chỉ cần một nam nhân bình thường sẽ không chịu được.

Nhiều người tổng vệ sinh cho như vậy khiến cho công việc nhanh chóng được hoàn thành, chỉ thoáng cái phòng 701 chỉ thoáng cái đã sạch sẽ, ngăn nắp, ngay cả mấy góc khuất cũng không còn một hạt bụi.

Nhìn căn phòng rực rỡ hẳn lên, nhìn từng cặp mắt trên gương mặt hung hãn đang tràn ngập vẻ mong chờ nhìn hắn mà Trương Vệ Đông thật muốn nói các ngươi không đi làm vệ sinh thật là đáng tiếc. Nhưng nếu nói như vậy với đám người này thực sự có lẽ sẽ làm cho bọn họ phát khóc mất, cuối cùng hắn cũng nhịn xuống, chỉ hơi gật đầu nói:

- Cũng không tồi.

Được Trương Vệ Đông gật đầu chấp nhận, cuối cùng cả đám người Phi Xa ĐảngĐảng Đua xe cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên khóe miệng nở ra nụ cười sáng lạn.

Xem ra thành quả sau một thời gian lao động khiến cho người thỏa mãng cùng vui vẻ, những lời này thật không nói saiđúng. Trách không được chính phủ lại bố trí hình phạt lao động cải tạo cho phạm nhân. Trương Vệ Đông nhìn một lượt từng nụ cười giản dị của đám người này mà trong lòng cảm khái vô cùng.

- Tốt lắm. Đi thôi, đừng quấy rầy Đông ca nghỉ ngơi. - Khi Trương Vệ Đông còn hết sức cảm khái, Thiết Thủ rất thức thời lệnh cho đám tay chân giải tán, sau đó từ trong túi móc ra một tờ danh thiếp mới tinh đặt lên bàn sách, cẩn thận nói:

- Đông ca! Đệ xin phép lui. Đây là danh thiếp của đệ, ngài nếu anh có việc gì thì cứ gọi cho tiểu đệ, Thiết Thủ đệ khẳng định sẽ giúp ngài anh làm mọi việc thỏa đáng.

Nói xong những lời này, Thiết Thủ không đợi Trương Vệ Đông trả lời, mà vội vàng xoay người đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi