Nhóm Cửu Châu Số 1.
Dược sư:
- Vân du tăng Thông Huyền, Thông Huyền đại sư, mười bốn năm trước thám hiểm động phủ, “Kim Cương căn bản quyền pháp”, “Chân Ngã Minh Tưởng Kinh”, cho ta mượn dùng một chút. Giá cả, lần sau gặp bàn.
Tống Thư Hàng ở bên cạnh nhìn Dược Sư nhập xong chuỗi kí tự này mà cảm thấy lo lắng thay cho hắn. Tính cả dấu câu mới được 50 kí tự mà hắn xóa xóa sửa sửa cả năm phút đồng hồ, viết xong toát cả mồ hôi.
Bây giờ thì Tống Thư Hàng rốt cuộc đã hiểu vì sao mà Dược Sư lại cố hết sức rút gọn câu nói của mình trong nhóm. Cơ mà viết mệt như thế, sao hắn không dùng mess thoại nhỉ?
Dược sư phát lên một tin, Nhóm Cửu Châu Số 1 nhanh chóng trở nên nhộn nhịp.
Bắc Hà Tán Nhân trêu ghẹo:
- Ồ, Dược Sư huynh muốn có hai môn công pháp căn bản này chẳng lẽ là để Thư Hàng tiểu hữu sử dụng lúc tạo nền tảngtrăm ngày? Hai môn công pháp này được đấy. Chẳng lẽ Dược Sư huynh cũng bị Thư Hàng tiểu hữu bơm thuốc giống Vũ Nhu Tử rồi à?
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử nhanh chóng thả lên icon bánh bao:
- Bắc Hà tiền bối, ta không bị bơm thuốc!
- Súc ruột? - Cuồng Đao Tam Lãng rất sôi nổi, bởi vì cha của Vũ Nhu Tử cuối cùng cũng không hành hạ hắn nữa mà hôm qua đã lên đường về Linh Điệp Đảo rồi! Hắn nín bao nhiêu ngày, ngay khi nhìn thấy hai chữ “bơm thuốc” thì trong đầu ùa lên vô số đoạn phim con heo kinh điển. Tuyệt quá đi, hắn phải spam lên nhóm vài cái mới được.
- Tam Lãng huynh, đừng tự tìm đường chết. - Bắc Hà Tán Nhân lại nhắc nhở: - Bây giờ điện thoại và máy tính có thể đồng thời đăng nhập tài khoản chat đấy.
Lỡ như tài khoản “Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử” này là cha cô ấy dùng điện thoại đăng nhập thì làm sao?
Cuồng Đao Tam Lãng nhất thời biến sắc, nhanh chóng lặn sâu. Móa, quên xừ nó mất.Với bản lĩnh của Linh Điệp tôn giả, nếu biết Tam Lãng dám đăng mấy vid súc ruột lên trước mặt con gái mình thì hắn tuyệt đối sẽ nhảy khỏi máy bay, quay về làm thịt hắn.
Dược Sư cười ha hả, sau đó ngón tay lướt phím di động như bay, thế mà một lúc lâu sau mới phát được vài chữ:
- Thượng phẩm biến dị độc long thảo, đáng!
Vân Du Tăng Thông Huyền online, việc đầu tiên là thả một cái icon mặt cười, sau đó thả thêm tấm ảnh một thanh kiếm nhỏ.
- Được. - Dược Sư trả lời.
Cuộc hội thoại giữa hai người đó thực sự là quái dị.
Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử:
- Hai vị tiền bối, “Kim cương căn bản quyền pháp” và “Chân ngã minh tưởng kinh” tốt lắm thật à?
- Đây là công pháp của Kim Cương tự tám trăm năm trước, tuy nói là dành cho đệ tử tạo nền tảngsử dụng nhưng uy lực của “Kim Cương căn bản quyền pháp” có thể so sánh với võ kĩ nhất phẩm. Trong số các võ kĩ tạo nền tảngthì quả là một công pháp không tồi. - Bắc Hà Tán Nhân giải thích: - Đáng tiếc Kim Cương tự kia bây giờ đã không còn truyền thừa, nó tan biến trong sông dài lịch sử, rất nhiều công pháp tinh thâm đã mất đi.
Dược Sư vừa lòng gật đầu, offline, tắt máy.
Sau đó hắn đi ra ban công kí túc xá, chỉ tay lên trời cao.
Tống Thư Hàng hiếu kì nhìn hành động của hắn, không biết hắn muốn làm gì.
Mười phút nhanh chóng trôi qua…
Dược Sư vẫn duy trì tư thế ấy không hề nhúc nhích, tựa như một pho tượng.
Tống Thư Hàng muốn đi lên hỏi xem tình hình thế nào.
Thì đúng lúc ấy, mắt Dược Sư sáng ngời lên, miệng quát khẽ một tiếng, ngón tay chỉ lên trời nổi lên ánh sáng đỏ thẫm.
Nói thật, tư thế này hẳn quả thật ngầu lòi.
Thế nhưng trong mắt Tống Thư Hàng thì ngón tay Dược Sư chẳng khác nào một miếng sắt nung, giống như nhân vật trong phim bất cẩn gõ búa vào ngón tay mình, sau đó được buff hiệu ứng vừa sưng vừa đỏ vậy.
- Tốt lắm, thu được! - Dược Sư cười đắc ý.
- ? - Tống Thư Hàng chẳng hiểu mô tê gì.
Dược Sư nhìn thấy Tống Thư Hàng mặt ngu ngơ thì giải thích:
- Ta vừa xác định tọa độ với Thông Huyền đại sư, bốn năm tiếng nữa hắn có thể đưa “Kim Cương căn bản quyền pháp” và “Chân ngã minh tưởng kinh” qua đây.
- Thông Huyền đại sư cũng đến đây à? - Tống Thư Hàng hỏi.
- Không cần, hắn đến làm gì? Ta định vị tọa độ cho hắn xong là hắn có thể phi kiếm truyền thư. - Dược Sư đắc ý nói.
- À, ra thế. - Tống Thư Hàng gật gật đầu. Trong đầu nảy ra hình ảnh: giữa chốn núi sâu rừng thẳm, một vị cao tăng đắc đạo yên lặng mỉm cười, rút từ trong áo cà sa ra một thanh đoản kiếm, rồi buộc túi đồ lên trên đoản kiếm, trong túi chứa mấy bản bí tịch võ công.
Truyện được dịch trự-c tiếp tại iREA-D--Bí tịch võ công hẳn là sách giấy gáy buộc chỉ, hoặc là quyển trục bằng da thú cổ xưa cũng được.
Sau đó, cao tăng chỉ ngón tay lên trời cao, định vị tọa độ với cố nhân ở xa.
Thế rồi, cao tăng vỗ nhẹ đoản kiếm, đoản kiếm mang theo túi đồ bay vút lên trời, tiêu sái cool ngầu.
Tuyệt quá đi, phi kiếm truyền thư. Ta phải đạt đến cảnh giới nào mới có thể cưỡi kiếm bay lượn đây? Tống Thư Hàng âm thầm hâm mộ trong lòng.
Cưỡi kiếm bay lượnđó, so với nó ngồi máy bay chỉ là con tép!
Bầu trời, vĩnh viễn là giấc mơ lãng mạn nhất của đàn ông!
- Đi thôi, chúng ta ra bên ngoài tìm nơi ở, luyện thêm một mẻ thối thể dịch nữa! Có muốn mang bếp từ với nồi lẩu của ngươi đi luôn không?- Dược Sư hỏi.
Tống Thư Hàng xoắn xuýt một hồi rồi vẫn lôi chiếc vali đen của mình ra, bỏ hai thứ kia vào. Chung quy bếp từ và nồi lẩu này hắn dùng rất thuận tay, hơn nữa lỡ may chỗ thuê nhà không có bếp và nồi, hoặc là cất lượng bếp, nồi khác biệt thì rất có thể dẫn đến việc hắn luyện chế thất bại.
Sau đó hắn mở tủ chứa đồ, muốn lấy một phần dược liệu điều chế thối thể dịch ra.
- Thư Hàng tiểu hữu, không cần mang dược liệu. Nếu đã là ta mời ngươi hỗ trợ thì dược liệu đương nhiên là ta bỏ ra. - Dược Sư vội gọi hắn lại. Đùa à, nói gì thì nói hắn cũng là một luyện đan sư có chút tiếng tăm, mời người khác hỗ trợ thực nghiệm đan phương mà còn bắt người ta đem dược liệu theo, còn không bị người đời cười cho thối mũi ra à?
Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu, khóa tủ lại. Đây không phải là lúc để thể hiện, chung quy hắn chỉ có ba mươi hai phần dược liệu, theo như Bắc Hà Tán Nhân nói thì ba hai phần dược liệu này có khi còn không đủ cho trăm ngày tạo nền tảng của hắn. Cho nên có thể tiết kiệm được chỗ nào hay chỗ đó đi.
Hắn kéo vali hành lý, vừa đi vừa hỏi:
- Đi thôi, nhà thuê có cần yêu cầu gì không?
- Yên tĩnh một chút, hiệu quả cách âm tốt chút. Bằng không lại phải bố trí trận pháp cách âm, phiền lắm.
Tống Thư Hàng nhìn ví tiền của mình rồi tính thử sinh hoạt phí. Mỗi tháng mẹ hắn cho ba ngàn tiền tiêu dùng, chung quy bây giờ không thể so sánh với hai mươi năm về trước được, trước kia sinh viên có một ngàn nhân dân tệ là đã có thể sống dư dả rồi.
Trong điều kiện không đi làm thêm, cứ thuê nhà hạn một tháng trước đã vậy.
- Trong khoảng năm đến sáu trăm, chắc là có thể thuê được một gian chung cư nhỏ. - Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Dược Sư lập tức đề nghị:
- Nhà năm trăm có hơi bị nhỏ quá không? Chí ít chúng ta cũng phải thuê một căn nhà lớn độc lập mới được. Bằng không tới lúc đó lò luyện đan của ta không đặt vào được đâu.
Đã độc lập, còn phải to? Tiền bối, cái ngài nói không phải nhà trọ mà là biệt thự đúng không?
Tống Thư Hàng cười khổ đáp:
- Loại nhà đó tiền thuê một tháng lên tới cả vạn, tôi không có nhiều tiền như thế đâu.
- Đương nhiên là ta bỏ tiền rồi, đạo lý ở đâu mời ngươi đến giúp còn bắt ngươi trả tiền? - Dược Sư vội vàng hô ngừng, thân làm tiền bối sao có thể để hậu bối tiêu phí được!
- Vậy được rồi, chúng ta tìm xem. Ở gần trường cũng không có nhiều nhà rộng mà độc lập cho lắm.
Vừa nghĩ đến việc đi thuê một ngôi nhà vừa to vừa riêng biệt trên một vạn một tháng, Tống Thư Hàng đã xót hết cả ruột, thế nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng nảy ra nghi hoặc.
- Đúng rồi, tiền bối, bình thường mọi người cũng có công việc và nguồn cung kinh tế giống với người khác à?
- Đương nhiên là có nguồn kinh tế riêng rồi, bọn ta có cách biệt với trần gian đâu. Những người khác kiếm tiền từ đâu thì ta không rõ lắm, nhưng nghề chính luyện đan sư của ta là đủ để ta tiêu pha trong cuộc sống hàng ngày rồi. - Dược Sư gật đầu đáp.
Nói tới đây, hắn nhìn Tống Thư Hàng rồi mỉm cười hỏi:
- Sao hả? Nghe khẩu khí của ngươi là đang phiền não vì tiền bạc trong thế tục à?
Tống Thư Hàng thành thật gật đầu:
- Sau khi tiếp xúc với giới tu chân, tôi phát hiện ra có lẽ mình cần rất nhiều tiền. Ví như, ngày hôm qua tôi đang suy xét, để bảo vệ bí mật mình là tu sĩ và tiện cho luyện đan thì có cần ra ngoài trường thuê nhà không. Thế nhưng muốn thuê nhà thì tôi lại phải cân nhắc tiền nong.
Hắn ngượng nghịu giải thích việc mình muốn đi làm thêm.