TU CHÂN NÓI CHUYỆN PHIẾM QUẦN

Sau khi trở lại kí túc xá, Tống Thư Hàng mở cửa ra gọi khẽ:

- Tao về rồi đây.

Không có ai trả lời hắn.

Trong phòng không có ai à?

Hắn lại cúi đầu nhìn chỗ tủ giày, đơn xin nghỉ của hắn đã mất tăm, chắc là bạn cùng phòng đã chuyển cho giáo viên giùm cậu rồi.

- Còn chưa tan học à? Rõ ràng buổi chiều chỉ học có bốn tiết, nhưng giáo sư Nhân Thủy bị gãy hai chân đến giờ còn chưa xuất viện, cho nên chiều nay đáng lẽ chỉ có hai tiết mới đúng chứ?

Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

Chẳng lẽ mấy tên kia lại chạy qua chỗ phòng Dương Đức thuê ở ngoài à?

Vậy cũng được, bọn nó không có ở đây thì Dược Sư tới đây thu phi kiếm truyền thư cũng tiện hơn, khỏi cần lo mấy tên bạn cùng phòng khác nhìn ra điều gì khác thường.

Nghĩ thế, hắn cởi giày, chuẩn bị bước vào phòng.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng nói chuyện phát ra từ trong phòng.

- Cao Mỗ Mỗ, tôi lạy cậu đó, trong số những người tôi quen thì chỉ có mỗi mình cậu là có kinh nghiệm quen bạn gái thôi!

Một giọng nói trung tính nhưng khá thanh thúy vang lên.

- Cho nên cậu muốn nói gì với tôi hả? Đứng xa tôi ra một chút đi, cái bản mặt của cậu bây giờ nhìn tởm quá! Có chuyện gì thì nói huỵch toẹt ra, tôi còn phải ra ngoài có việc đây.

Cao Mỗ Mỗ trả lời.

Đứng trước mặt cậu ta là một học sinh con lai, tóc vàng mặc đồng phục đại học Giang Nam!

Người nọ thoạt nhìn trông giống như một cô nàng có vẻ sáng sủa trung tính, nhưng nhìn kỹ lại thì lại cảm giác như người đó giống một thằng đực rựa xinh đẹp õng ẹo hơn?

Nói chung đây là cái dạng chỉ nhìn bề ngoài thì không thể nào đoán được giới tính.

Bây giờ vị bạn học chưa rõ giới tính kia đang lộ ra vẻ mặt muốn mà không được. Vừa nói vừa bước tới gần Cao Mỗ Mỗ.

Cao Mỗ Mỗ giơ tay vịn vị bạn học này lại, giữ nguyên khoảng cách của mình và người kia. Nếu như không phải cái đứa này chơi với cậu từ nhỏ tới lớn thì cậu đã sớm đạp nó bay đi rồi.

- Là thế này, hôm nay tôi phải đi hẹn hò với Tiểu Mai.

Vị bạn học chưa rõ giới tính kia cười hì hì nói.

Tiểu Mai, hình như là tên con gái nhỉ? Vậy vị bạn học kia chắc là giống đực rồi nhỉ?

Cao Mỗ Mỗ bình tĩnh nói:

- Ồ, thế này không phâỉ rất tốt sao?

- Sau đó tôi sẽ nắm tay em ấy, thật vui quá đi mất.

Bạn học kia hưng phấn lăn lộn trên giường của Cao Mỗ Mỗ, bộ dạng cực kỳ kích động.

Cao Mỗ Mỗ:

- Được rồi, tôi có thể hiểu được sự kích động của cậu. Nhưng bây giờ tôi thật sự rất gấp, cậu nói thẳng vào chủ đề đi được không?

- Cao Mỗ Mỗ, cậu thật không có lòng cảm thông gì hết, đồ khúc gỗ! Vậy cho nên dù tôi với cậu là thanh mai trúc mã nhưng cậu chả cua được tôi. Rõ ràng người lớn hai nhà khi xưa còn có ý muốn tác hợp cho tôi với cậu nữa.

Bạn học kia khinh bỉ phỉ nhổ Cao Mỗ Mỗ.

- Gia Cát Nguyệt, cậu nói thẳng điểm chính đi.

Cao Mỗ Mỗ dùng sức day mạnh huyệt thái dương của mình.

- Được rồi… thật ra thì vì đây là lần đầu tiên tôi hẹn hò với con gái, nên hồi hợp quá. Lúc đó người tôi cứng đờ ra, tới khi nắm tay Tiểu Mai, dùng sức mạnh quá, Tiểu Mai cảm thấy đau tay, nhục quá đi mất!

Gia Cát Nguyệt lộ ra vẻ buồn bực.

Cao Mỗ Mỗ đã không biết phải nói gì nữa rồi.

- Tôi đã hẹn lại Tiểu Mai ngày mai rồi. Lần này tôi định hôn ẻm! Nhưng tôi chưa từng hôn hít bao giờ, tôi sợ tới chừng đó có khi nào tôi dùng sức mạnh quá nên cắn trúng Tiểu Mai thì ẻm bị đau thì làm sao.

Gia Cát Nguyệt nói tới đây, hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Cao Mỗ Mỗ.

Không biết tại sao, tim của Cao Mỗ Mỗ khựng lại nửa nhịp, cảm giác xấu hổ xông thẳng lên đầu:

- Cho nên cậu tới đây học hỏi kinh nghiệm hôn hít của tôi chứ gì?

- Ừ, nói từ một góc độ khác thì là như thế đó. Dù sao thì trong số bạn bè chí cốt của tôi chỉ có mỗi mình cậu là có bạn gái lâu rồi, chắc là đã hôn nhiều lắm rồi ấy nhỉ.

Cao Mỗ Mỗ gật đầu, điểm ấy cậu không thể nào chối bỏ được.

- Nên cậu dạy tôi cách hôn đi, chỉ tôi xem phải hôn kiểu gì, để tôi có được kinh nghiệm tốt nhất ấy!

Gia Cát Nguyệt siết chặt tay.

- Đợi… đợi một lát đã, tôi có nghe lộn không?

Cao Mỗ Mỗ run lên một cái, cậu nhìn chằm chằm đứa thanh mai trúc mã thần kinh dẫm đinh trước mặt.

- Để tôi hôn cậu một cái đi, hôn đá lưỡi kiểu Pháp ấy.

Gia Cát Nguyệt gào to.

- Ngại quá, tôi từ chối. Tôi không thích làm gay, hơn nữa tôi có bạn gái rồi, xin cậu tự tiện đi tìm thứ gì đó tiện miệng gặm mà tập đi nha, gối này, cột này, tùy cậu chọn!

Bạn đang- đọc truyện tại- iREA-D.vn-Cao Mỗ Mỗ kiên định chối từ.

- Không được, gối nằm, búp bê bơm hơi gì tôi cũng thử hết rồi, nhưng hoàn toàn không có cảm giác gì hết. Tôi muốn có loại cảm giác ướt át chân thật để tập ấy! Đặc biệt là lúc đá lưỡi nữa, tôi lạy cậu đó, Cao Mỗ Mỗ, trong số bạn bè chí cốt chỉ có mình cậu giúp được tôi thôi!

Gia Cát Nguyệt chân thành van nài.

- Để tôi chỉ cho cậu một cách này, cái khu cách trường mình hai con đường ấy, mấy em gái bên khu đó có kỹ thuật tốt lắm, một người học, hai người vui đó cậu.

Cao Mỗ Mỗ chỉ điểm bến mê.

- Không được, tôi tuyệt đối không bao giờ làm chuyện có lỗi với Tiểu Mai! Hơn nữa tôi có bệnh thích sạch sẽ.

Gia Cát Nguyệt cự tuyệt thẳng thừng:

- Cho nên, Cao Mỗ Mỗ à, cậu giúp tôi đi mà. Yên tâm đi, tôi với cậu thân nhau như vậy, không thành vấn đề đâu. Hơn nữa, tôi còn mang theo màng bọc nilon này, nếu cậu ngại thì trước tiên bọn mình hôn thử qua cái màn bọc này cũng được!

- Cho dù có màn bọc nilon thì tôi cũng không giúp cậu được đâu! Đầu óc của cậu có vấn đề, nhưng đầu óc tôi còn bình thường lắm. Cậu không thể làm chuyện có lỗi với bạn gái cậu, chẳng lẽ tôi lại có thể khiến bạn gái mình buồn được à? Cho nên tuyệt đối không thể được, cậu đừng có hòng! Ê, đợi đã, cậu làm cái gì đó? Ưm!

Sau đó là tiếng Cao Mỗ Mỗ hung hăng giãy giụa, còn kèm theo tiếng thứ gì đó rơi xuống.

Tống Thư Hàng nghe tới đây, chân run rẩy. Khốn thật, Cao Mỗ Mỗ sẽ không bị xé tem đấy chứ?

Thân là bạn cùng phòng tốt bụng, lúc này hắn có nên đi vào giúp đỡ hay không? Hay là cứ im lặng đứng ở ngoài chờ Cao Mỗ Mỗ bị chà đạp xong rồi lại đi vào an ủi nó sau nhỉ?

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn cảm thấy mình cứ chờ là hơn, đợi thêm mấy phút nữa rồi hẵng vào nhỉ?

Lỡ như Cao Mỗ Mỗ là một đứa ngạo kiều, mồm chối đây đẩy, nhưng thân thể lại thành thật hùa theo thì phải làm sao bây giờ, tới chừng đó chẳng phải là mình phá hỏng chuyện tốt của nó à?

Hơn một phút sau.

Tống Thư Hàng còn đang quấn quít xem có nên vào hay không thì cửa phòng ngủ mở toang ra.

Gia Cát Nguyệt với mái tóc ngắn vàng hoe đẩy cửa đi ra với vẻ mặt hồng hào đầy thỏa mãn.

Bây giờ thị lực của Tống Thư Hàng cực tốt, chỉ liếc sơ qua một cái đã thấy rõ ràng Cao Mỗ Mỗ đang nằm bẹp ở trên giường với vẻ mặt chết lặng, ánh mắt đờ đẫn, tựa như đã bị chà đạp thê thảm.

Gia Cát Nguyệt mở cửa ra, đột nhiên nhìn thấy Tống Thư Hàng đứng ở cửa với vẻ mặt xoắn xít. Cậu (cô) ta lập tức ngẩn ra, nụ cười đắc ý trên mặt lập tức biến mất, sau đó là xấu hổ mặt mũi đỏ bừng. Cậu (cô) ta vẫn còn biết xấu hổ cơ à?

- Ha ha, các cậu xong rồi à? Cảm tình của người trẻ tuổi tốt thật đấy.

Tống Thư Hàng bắt chước Dược Sư cười phớ lớ, cố gắng phớt lờ không nói tới chuyện kia, tránh cho đôi bên xấu hổ.

Gia Cát Nguyệt trừng to hai mắt, cũng lập tức cười to đầy phóng khoáng, cậu (cô) ta giơ tay phải ra với Tống Thư Hàng:

- Xin chào, tôi là Gia Cát Nguyệt, là thanh mai trúc mã của Cao Mỗ Mỗ.

- Xin chào, tôi là bạn cùng phòng của Cao Mỗ Mỗ, Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng giơ tay, dè dặt bắt tay Gia Cát Nguyệt. Bàn tay vừa nhỏ lại còn trơn mịn, đoán chừng khả năng là con gái cao hơn một chút.

Nhưng nhìn thấy Cao Mỗ Mỗ bị chà đạp ở bên trong, nếu như bị một em gái cưỡng bức thì chắc không thê thảm đến mức đó mới đúng chứ? Cho nên trong lòng Tống Thư Hàng lại cảm thấy khả năng Gia Cát Nguyệt là con trai lại lớn hơn một chút.

- Rất vui được biết cậu. Thằng Cao Mỗ Mỗ này có chút kiêu ngạo, tính tình lại còn hay ngượng ngùng, xin các cậu chiếu cố nhiều hơn.

Gia Cát Nguyệt mỉm cười nói, rất có phong thái của tiểu thư khuê các.

Nếu như chỉ nhìn biểu hiện của cô bây giờ thì ai mà ngờ được hơn một phút trước cô còn đang cưỡng bức, giày vò Cao Mỗ Mỗ triệt để chứ?

- Khách khí rồi, thật ra là tôi được bọn nó chăm sóc nhiều hơn mới đúng.

Tống Thư Hàng mỉm cười trả lời.

- Lại nói, hình như tôi từng nghe tên của bạn học Tống Thư Hàng ở đâu rồi thì phải?

Gia Cát Nguyệt mở to hai mắt, suy tư một lúc.

Tống Thư Hàng:

- Chắc là không đâu, đây là lần đầu tiên tôi gặp bạn học Gia Cát Nguyệt.

- Không đúng, tôi không nhớ lầm đâu. Hẳn là tôi đã nghe tên cậu ở đâu rồi đấy.

Gia Cát Nguyệt nhíu cậu suy nghĩ.

Một hồi sau, Gia Cát Nguyệt đột nhiên búng tay cái chóc, hỏi:

- Tôi nhớ ra rồi! Bạn học Tống Thư Hàng, có phải gần đây cậu đắc tội với ai không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi