Khi nhảy lên bả vai của Tống Thư Hàng một cách thuần thục, Ngư Kiều Kiều nhìn thấy quanh người Tống Thư Hàng có một tầng ánh sáng màu vàng nhạt dường như đang bảo vệ hắn.
Thấy thế, cô nháy mắt một cái:
- Má ơi, hộ thể Công Đức Chi Quang?
Cô là nửa giao nửa yêu nên rất nhạy cảm với loại Công Đức Chi Quang này. Dù sao thì hộ thể Công Đức Chi Quang cũng là thứ khiến yêu ma quỷ quái không thể chạm vào người được.
Chỉ có điều Ngư Kiều Kiều không có ác ý với Tống Thư Hàng vì thế khi nhảy lên cô mới không bị Công Đức Chi Quang văng ra ngoài.
- Ha ha ha, cô chỉ cái này à. Nói ra thì dài lắm, cách đây không lâu ta vừa mới học được cách Siêu độ. Sau đó thì trùng hợp gặp được rất nhiều vong hồn của linh hoàng ngũ phẩm tinh khiết, sau đó ta một lèo siêu độ hết cho họ, cuối cùng ngưng tụ được hộ thể Công Đức Chi Quang này. - Tống Thư Hàng nói.
- Rất nhiều vong hồn cấp bậc linh hoàng? Sau đó đợi ngươi đi siêu độ hết đến mức ngươi có thể ngưng tụ thành hộ thể Công Đức Chi Quang luôn? Sự may mắn của ngươi thật sự rất khủng đấy! - Ngư Kiều Kiều liếc mắt:
- Thư Hàng, thành thật khai báo đi, có phải ngươi là Bạch Tôn Giả ngụy trang thành không?
- Hoặc là đúng hôm đó Bạch Tôn Giả lại nhớ đến ta, sau đó thêm cho ta cái chúc phúc cách không gì đó? - Tống Thư Hàng trả lời, hơn nữa hắn không hề cảm thấy vận khí gần đây của mình rất tốt.
Mà hắn cảm thấy gần đây mình rất thảm.
Chỉ cần không cẩn thận bộc phát bí pháp giám định là cả người hắn bắt đầu phun máu.
Khi học tập Siêu Độ Chi Pháp, hắn vẫn được thể nghiệm mùi vị của cái chết một lần nữa.
Hơn nữa, linh quỷ trên người hắn còn bị người ta cưỡng chế mượn đi.
Đúng rồi, còn có nữa là mối tình đầu của hắn đã từng mẫn đạo một lần, bây giờ đã là trạng thái linh quỷ được sinh ra rồi. Điều đặc biệt cuối cùng là khi nhớ tới mắt hắn sẽ ướt bởi vì không ngờ mối tình đầu của hắn lại bị người khác khế ước mất!
Ngư Kiều Kiều thì lâm vào trạng thái trầm tư, sự chúc phúc của Bạch Tôn Giả có tác dụng vậy sao? Mình có nên đi cầu một cái bùa hộ mạng về thử không nhỉ?
…
…
Dưới sự hướng dẫn của Ngư Kiều Kiều, Thư Hàng dần dần tiến đến căn phòng nhỏ đang nhốt tác giả kia.
Dọc đường đi, hắn vừa đi vừa giải thích với Ngư Kiều Kiều về chuyện linh quỷ của mình bị người khác cưỡng chế mượn đi cùng với chuyện vị Đại Năng mượn linh quỷ của mình đi kia đang đi đến bi*n đ*ng.
Ngư Kiều Kiều hỏi:
- Linh quỷ cũng có thể bị người khác cưỡng ép mượn đi sao? Ta thật sự chưa nghe thấy loại chuyện này bao giờ.
Linh quỷ chỉ cần ký kết khế ước với bản tôn thì sẽ là một thể với bản tôn.
Mượn linh quỷ đi, xét từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì giống như là mượn đi cánh tay của Tống Thư Hàng vậy, hơn nữa còn với điều kiện tiên quyết là không chặt đứt cánh tay của hắn. Chuyện này phải giải quyết thế nào đây?
Tống Thư Hàng cười khổ một tiếng, có điều sau khi linh quỷ bị mượn đi hắn cũng nhận được một vài chỗ tốt. Ví dụ như bây giờ, linh quỷ đã là linh quỷ cao cấp hiếm có, sau khi kéo ra ngoài nó lại trở thành bảo bối đến cả các tu sĩ có cấp bậc như Thất Tu Tôn Giả trở lại cũng yêu thích.
- Ta hiểu rồi, ta sẽ chú ý đến tin tức ở bi*n đ*ng nhiều hơn giúp ngươi. Chỉ cần có tin tức đặc biệt gì ta cũng sẽ thông báo cho ngươi đầu tiên. - Ngư Kiều Kiều vỗ cái móng vuốt nhỏ vào ngực rồi nói. Loại chuyện này chỉ là chuyện cỏn con thôi.
- Cảm ơn cô, Kiều Kiều. - Tống Thư Hàng nói.
bi*n đ*ng mênh mông rộng lớn như vậy, một mình hắn quả thực không thể làm gì được. Bây giờ chỉ có thể chờ vào tin tức của Ngư Kiều Kiều thôi. Hy vọng có thể tìm được tung tích của linh quỷ.
- Đừng lo, nghe ngươi miêu tả thì hình như vị tiền bối kia không có ác ý đâu. Hơn nữa những tiền bối có thực lực đạt đến trình độ đó nói sao làm vậy. Nếu hắn đã đồng ý sẽ trả linh quỷ lại thì chắc chắn sẽ trả lại. - Ngư Kiều Kiều an ủi.
- Chỉ mong là thế. - Tống Thư Hàng nói.
- Đi thôi, gác chuyện phiền não sang một bên đã. Chúng ta đến gặp vị tác giả kia đi, sau đó nhờ hắn viết cho chúng ta một câu chuyện thú vị. - Ngư Kiều Kiều nói, trên mặt cô tràn đầy cảm giác vui vẻ.
…
…
Trên đường, Tống Thư Hàng tùy ý hỏi:
- Kiều Kiều, cô tìm được vị tác giả kia ở đâu thế?
Ngư Kiều Kiều cười hì hì nói:
- Ở ngay khu Giang Nam này này, thế nên ta mới trực tiếp xây dựng căn phòng tối nhỏ ở khu Giang Nam chứ.
Tống Thư Hàng gật đầu, trong đầu lại không tự chủ được mà nghĩ đến bạn tốt Cao Mỗ Mỗ của mình. Nó cũng là người ở khu Giang Nam nhỉ.
Ba thằng bạn của Tống Thư Hàng là Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba, Dương Đức đều là người ở xung quanh thành phố Giang Nam. Vì thế bọn họ mới ở ký túc xá kiểu nửa vời, thứ hai đến thứ sáu là ở trường, còn thứ bảy và chủ nhật thì đều về nhà hết.
Nhớ đến Cao Mỗ Mỗ, Tống Thư Hàng không khỏi nhớ đến cách đây không lâu Cao Mỗ Mỗ còn hưng phấn giới thiệu cho hắn một bạn nữ trên mạng tên là Ngư Kiều Kiều.
Ế khaon! Sao càng nghĩ càng thấy sai sai thế này?
- Kiều Kiều, sao cô tìm được vị tác giả đó thế? - Tống Thư Hàng hỏi lại lần nữa.
Ngư Kiều Kiều cười he he:
- Nói ra thì dài lắm, mấy hôm trước ta mới tạo một nick chat, sau đó tìm được nick của vị tác giả kia, không lâu sau đó hắn liền add với ta.
Motip quen tai quá đi mất, Tống Thư Hàng lại hỏi tiếp:
- Kiều Kiều, nick của cô là gì?
- Chỉ là tên thật của ta - Ngư Kiều Kiều thôi, ta cảm thấy tên mình nghe hay lắm mà. - Ngư Kiều Kiều nói.
Tống Thư Hàng: …
Càng ngày càng cảm thấy không ổn rồi.
Nhắc đến chuyện này Ngư Kiều Kiều rất có hứng thú, cô nói tiếp:
- Sau đó có một ngày ta giả vờ làm một cô gái dễ xấu hổ, chỉ nói chuyện với tên tác giả kia vài ba câu đã có được địa chỉ gia đình của hắn một cách thành công. Đúng rồi, trong đó còn xảy ra một chuyện thú vị nữa cơ, vị tác giả kia còn hỏi xem ảnh của ta nữa.
Truy-ện- được cập nhật -nhanh nhất tại iread.vn-Tống Thư Hàng: …
Toi rồi, sao càng nghe càng quen tai thế này?
Tống Thư Hàng hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao, cô gửi ảnh của ai cho tên tác giả đó thế? - Ngư Kiều Kiều không thể gửi ảnh của mình đi được tuy sau khi tấn thăng thành ngũ phẩm hóa hình sau cô nhất định sẽ là một đại mỹ nhân nhưng bây giờ cô vẫn trong trạng thái nửa người nửa cá mà.
- Dĩ nhiên là gửi của ta rồi, vị tác giả kìa là vị tác giả ta thích, ta không thể dùng ảnh của người khác để lừa hắn được! - Ngư Kiều Kiều cười duyên một tiếng:
- Có điều bức ảnh ta gửi là bức ảnh ta chụp chung với mẹ khi còn bé, khi đó ta vẫn còn là một con cá bé như cá bé. Ừ, tiện thể nói luôn là mẹ ta là một đại mỹ nhân đấy, tên tác giả kia không bị thiệt đâu.
Tống Thư Hàng: …
Hắn cảm thấy lòng mình có chút hoang mang.
Sẽ không trùng hợp thế chứ? Trên thế giới này sẽ không có chuyện trùng hợp như thế chứ?
Mà còn, Ngư Kiều Kiều cô gửi ảnh của mẹ mình cho người đàn ông khác xa lạ ở trên mạng, cha cô Giao Phách Chân Quân có biết không?
Khi Tống Thư Hàng đáp xuống từ không trung đã là 3 giờ 58 phút rồi.
Bây giờ sau khi nói chuyện vài câu với Ngư Kiều Kiều, thời gian đã nhảy sang một ngày mới.
Rạng sáng thứ tư ngày 7 tháng 8.
- Đến rồi, chính là căn phòng trước mặt này. - Ngư Kiều Kiều vừa chỉ vào căn phòng tối nhỏ trước mặt vừa nói.
Ngoài cửa, hai cô gái ăn mặc như nha hoàn khẽ hành thị về phía Tống Thư Hàng, sau đó các cô đưa tay đẩy cửa phòng ra!
- Đợi đã, hai cô đừng mở vội! - Tống Thư Hàng kêu lên.
Bây giờ hắn rất nghi ngờ vị tác giả trong căn phòng tối nhỏ này có phải là bạn thân Cao Mỗ Mỗ của hắn không? Nếu quả thật là như thế thì hắn phải đối mặt với bạn thân như thế nào?
Vì thế trước hết hãy để hắn chuẩn bị tâm lý trước đã.
Tốt nhất là để hắn khẽ nhòm qua khe cửa, xác nhận tác giả trong đó là ai trước.
Nhưng giọng nói của Thư Hàng đã trễ mất một bước.
Hai cô gái ăn mặc như nha hoàn kia đều là bán yêu nhị phẩm, hai cô vừa đưa tay ra một cái thôi, một đạo nhu kình đã được đánh ra, đến động cũng chưa động vào cửa, cửa đã mở ra rồi.
Sau đó cánh cửa từ từ mở ra.
Tống Thư Hàng: …
“Đừng là Cao Mỗ Mỗ, đừng là Cao Mỗ Mỗ, tuyệt đối đừng là Cao Mỗ Mỗ!”
- Thư Hàng, ngươi làm gì vậy? - Ngư Kiều Kiều nghi ngờ nhìn về phía Tống Thư Hàng, cảm giác hắn có chút kỳ lạ.
Lúc này, cửa phòng mở ra, lộ ra vị tác giả đang ngồi trên chiếc ghế giám đốc, hưởng thụ sự sung sướng khi được matxa trong căn phòng tối nhỏ kia.
Giống như cảm nhận được cửa mở ra, vị tác giả kia cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của Thư Hàng tiếp xúc với ánh mắt của đối phương.
Tống Thư Hàng bối rối: 0_0!
Dưới ánh sáng sáng ngời, Tống Thư Hàng nhìn thấy khuôn mặt hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Trông khá đẹp trai, trên mặt đeo một cái kính mốt mới. Khi vị tác giả này ngẩng đầu lên tròng kính sẽ chiết xạ ra ánh sáng quỷ dị. Chắc chắn Cao Mỗ Mỗ và Diệt Phượng Công Tử mua kính cùng một nhà!
Đúng vậy, đó chính là bạn thân của hắn - Cao Mỗ Mỗ!
Thằng Cao Mỗ Mỗ ngu si này, không phải trước kia cứ luôn mồm phủ nhận mình là tác giả mạng sao? Tại sao cuối cùng nó lại bị Ngư Kiều Kiều bắt nhốt vào phòng nhỏ tối gõ chữ hả?
Nhưng vấn đề bây giờ không phải là cái này, vấn đề là hắn phải đối mặt với Cao Mỗ Mỗ thế nào?
Đầu óc Tống Thư Hàng nhanh chóng hoạt động.
Lập tức nói xin lỗi:
“Ha, xin lỗi, xin lỗi, Cao Mỗ Mỗ. Tất cả chỉ là một sự hiểu lầm tuyệt vời, Ngư Kiều Kiều là bạn của tao, bọn ta muốn quay một bộ phim, muốn tìm một tác giả viết sách hay, không ngờ Ngư Kiều Kiều lại bắt mày đến.” Sau đó sẽ đính kèm một bài luận văn xin lỗi nhỏ ba trăm chữ nữa?
Hay là lên tiếng áp đảo trước:
“Đậu xanh, Cao Mỗ Mỗ, tại sao mày lại ở đây?”
Hay là giả ngu:
“Ý? Cao Mỗ Mỗ? Mày cũng đến đây chơi à? Trùng hợp thật đấy, tao cũng vừa mới đến đây làm khách xong.”
Mà Cao Mỗ Mỗ ở trong phòng cũng nhìn về phía khuôn mặt vị khách đến thăm.
Sau đó anh ta cũng ngây người.
Đây không phải là bạn thân Tống Thư Hàng của mình sao?
Đù, tốc độ của Tống Thư Hàng nhanh như thế từ bao giờ vậy?
Mấy phút trước, mình vừa mới bảo hai cô gái ăn mặc kiểu nha hoàn kia nhắn tin địa chỉ nơi này cho nó mà nó đã đến rồi sao?
Chẳng lẽ đúng lúc nó đang ở gần đây?
Bầu không khí lúc này trở nên vô cùng quỷ dị.
…
…
- Lão Cao. - Tống Thư Hàng cố gắng vẫy tay về phía Cao Mỗ Mỗ.
- Đù má, Thư Hàng, mày đến nhanh thật đấy! Tao vừa mới bảo người nhắn tin gửi địa chỉ nơi này cho mày xong thế mà mới mấy phút mày đã đến rồi! - Cao Mỗ Mỗ bật dậy từ chiếc ghế giám đốc, vẫy tay với Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng, chẳng lẽ vừa rồi mày đang ở gần đây à?
“Bảo người nhắn tin địa chỉ nơi này cho mày?”
Thì ra tin nhắn mình nhận được lúc cưỡi trên người con rối Ngân Long kia chính là do Cao Mỗ Mỗ nhờ người gửi tới?
Tống Thư Hàng cười khan.
Đụ mẹ nó có cần phải trùng hợp nhiều thế không?
- Đừng có đứng ngẩn người ở cửa nữa, mau vào đi, mau vào đi. Đúng rồi, nhỏ tiếng một chút thôi, Nha Y vừa mới ngủ cách đây không lâu, đừng quấy rầy cô ấy tính lại. - Cao Mỗ Mỗ lại nói tiếp.
Được cậu ta nhắc nhở, Tống Thư Hàng mới nhìn sang thân thể nhỏ nhắn đang co lại, ngủ một giấc ngủ say nồng trên chiếc giường xa hoa kia của Nha Y.
Tống Thư Hàng: …
Trong cổ họng hắn có một ngụm đờm nhưng lại không biết phải nhổ ra thế nào.
Mà vẻ mặt Ngư Kiểu Kiều đang ngồi trên vai Tống Thư Hàng lúc này thì vô cùng bối rối: 0_0!
Vị tác giả này biết Tống Thư Hàng sao?