TU CHÂN NÓI CHUYỆN PHIẾM QUẦN

Bữa sáng là do Ngư Kiều Kiều bảo đầu bếp đặc biệt chuẩn bị những món bổ máu cho Tống Thư Hàng, dùng để bù đắp cho lượng máu lớn bị tiêu hao ngày hôm qua.

Sau khi ăn sáng xong, Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều bắt đầu luyện công buổi sáng.

Thời điểm tốt nhất của một ngày chính là vào lúc sáng sớm.

Tống Thư Hàng ôn tập lại hết một lượt toàn bộ những công pháp mà mình nắm vững, cảm thấy thể chất lại mơ hồ tăng lên một chút.

- Đã đi được chưa? - Ngư Kiều Kiều lên tiếng hỏi.

Tống Thư Hàng thu công, phun ra một ngụm khí đục: - Được rồi, chúng ta đi thôi! Mà đi thế nào? Có gần không?

Nếu như cái 'Công ty chuyển phát nhanh Tam Thế Toàn Cầu' kia ở tận khu Giang Nam, lái xe qua đó hay là đi bộ đây?

- Nắm chặt lấy ta, ta đưa ngươi qua đó. - Ngư Kiều Kiều cười nói. Dứt lời, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, rơi xuống vai Tống Thư Hàng.

- Muốn ngự kiếm bay qua đó sao? - Tống Thư Hàng hỏi, hắn nắm chặt Ngư Kiều Kiều kiểu gì đây? Nắm chặt cô trong lòng bàn tay hay sao?

Ngư Kiều Kiều lắc lắc đầu, nói: - Không phải, công ty chuyển phát nhanh Tam Thế Toàn Cầu không ở trong vũ trụ.

Trong lúc nói, móng vuốt nhỏ của Ngư Kiều Kiều bám chặt lấy tai Tống Thư Hàng, đây là vị trí mà cô nắm được thuận tay nhất. Sau đó, cô lên tiếng hỏi: - Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi.

- Đi về hướng nào? - Tống Thư Hàng hỏi. Không ở trong vũ trụ, lại muốn mình nắm chặt lấy Ngư Kiều Kiều, cái công ty chuyển phát nhanh Tam Thế Toàn Cầu kia rốt cuộc ở đâu vậy?

Trong lúc đang suy tư, đột nhiên 'Phịch!' một cái, Tống Thư Hàng trông thấy trước mắt mình đã xuất hiện từng mảng sương trắng, ôm trọn lấy hắn và Ngư Kiều Kiều.

Ngay sau đó, làn sương trắng dung nhập vào cơ thể bọn họ, khoảng hai tức sau, lại đồng hóa cơ thể của cả hai người họ thành trạng thái 'làn sương'. Trạng thái này, có chút tương tự như trạng thái linh hồn.

Không chỉ có cơ thể của hắn, mà đến ngay cả các vật phẩm khác của hắn như quần áo hay túi nhất thốn chỉ xà cũng đều bị đồng hóa.

Lúc này, Ngư Kiều Kiều khẽ gọi một tiếng: - Địa Độn Chi Thuật!

Một khắc sau, Tống Thư Hàng trông thấy mặt đất dưới chân mình giống như đã tan ra một nửa, hắn và Ngư Kiều Kiều thoắt cái đã rơi vào trong lòng đất.

Lòng đất dường như trong nháy mắt hóa thành đại dương, hắn và Ngư Kiều Kiều bơi trong lòng đất, mà hơn nữa hắn ở trong lòng đất còn có thể trông thấy thấp thoáng những sự vật ở ngoài mười mét, tuy nhiên có cảm giác mông lung như ngắm hoa trong sương vậy.

Đây chính là 'Địa Độn Thuật' sao? Thế mà có thể biến mặt đất ở bên người thành thể lỏng, à không đúng, không phải là mặt đất hóa thành thể lỏng, mà là cơ thể hắn và Ngư Kiều Kiều phát sinh ra biến hóa.

Tống Thư Hàng ngay lập tức tỉnh ngộ ra, đối với cơ thể bây giờ của bọn họ mà nói, mặt đất giống như là một dạng thể lỏng, khiến cho bọn họ có thể xâm nhập vào.

Tống Thư Hàng vốn cho rằng 'Địa Độn Thuật' khiến tu sĩ có thể giống như con giun đất, có thể di chuyển rất nhanh ở trong lòng đất. Không ngờ rằng Địa Độn Thuật lại thần kỳ đến như thế.

Xuyên qua tầm mắt trong làn sương mù, hắn có thể trông thấy một vài sự vật trong tầng đất. Giun dế, các loại côn trùng kỳ quái, còn có một vài rễ vây thực vật. Có điều không trông thấy đá, bởi vì đá cũng nằm trong phạm vi của Địa Độn Thuật, sẽ bị tầm nhìn xuyên thấu.

Giờ khắc này, trong lòng Tống Thư Hàng sinh ra nỗi xúc động muốn học loại pháp thuật thần kỳ này.

Dù sao là công ty chuyển phát nhanh của tu sĩ, đối tượng phục vụ cũng là tu sĩ, cho nên, không thể hiện thân một cách đĩnh đạc trước mặt người thường được. Dưới lòng đất chính là nơi ẩn giấu mình tốt nhất, có thể hiểu được.

Trong lúc đang suy tư, đột nhiên, Tống Thư Hàng cảm thấy tai đau buốt, Ngư Kiều Kiều không biết vì sao lại dùng lực bấu chặt lấy vành tai hắn.

Tống Thư Hàng không dám quay đầu để nhìn Ngư Kiều Kiều, bởi vì bây giờ nếu hắn vừa quay đầu, thì Ngư Kiều Kiều đang nắm chặt lấy tai hắn sẽ bị đá văng đi mất. Lỡ Ngư Kiều Kiều bị đá văng đi mất rồi, hắn và Ngư Kiều Kiều bị đứt mất sự liên kết, vậy thì hắn không cách nào giữ được trạng thái 'Địa Độn Thuật' nữa, đến lúc này, hắn chẳng phải sẽ bị kẹt ở trong lòng đất hay sao?

Cho nên, hắn sử dụng phương pháp truyền âm nhập mật, dò hỏi: - Kiều Kiều, xảy ra chuyện gì thế? Sao lại dùng sức véo ta như thế?

Ngư Kiều Kiều đáp lại rất nhanh: - Không có gì, chỉ là vừa rồi lúc ta gia tăng tốc độ địa độn, phía trước mặt xuất hiện một kiến trúc nhân tạo, dọa ta một vố. Sau đó ta mới thắng gấp, nên tay không tự chủ được mà tăng thêm chút lực.

Trong phạm vi thị giác của Tống Thư Hàng, lại không hề trông thấy bóng dáng 'kiến trúc' nào. Hiển nhiên, Ngư Kiều Kiều lúc trong trạng thái địa độn, phạm vi có thể trông thấy xa hơn Tống Thư Hàng.

- Là kiến trúc gì thế? - Tống Thư Hàng dò hỏi.

- Nhìn qua thì có lẽ là một trạm tàu điện ngầm… Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, tu sĩ chúng ta muốn có một vùng đất tu luyện thanh tịnh lại ngày càng rắc rối hơn rồi. Đám hải tộc chúng ta còn đỡ hơn một chút, chứ tu sĩ loài người thì cực kỳ nhức đầu. Trước kia, đám tu sĩ chỉ cần ngồi trong thâm sơn cùng cốc, là không cần phải lo lắng có người làm phiền. Nhưng bây giờ, thâm sơn cùng cốc có thể vào thì lại ngày càng ít, đến cả dưới lòng đất, trên bầu trời, dưới lòng biển cũng đều có dấu vết của loài người. Rất nhiều tu sĩ môn phái cường đại trong đó, rõ ràng là tự mở không gian riêng, đem cả sơn môn cùng linh mạch chuyển vào trong không gian đó rồi. - Ngư Kiều Kiều lên tiếng đáp.

Tống Thư Hàng cười khan vài tiếng.

- À đúng rồi, tiếp theo nên hạn chế nói chuyện với ta, ta phải chuyên tâm duy trì 'Địa Độn Thuật', không ngờ mang theo một người Địa Độn Thuật cùng, lại còn mệt hơn cả mang theo mười người ngự kiếm bay đi. Ta không thể phân tâm nữa. - Ngư Kiều Kiều nói.

- Không sao! - Tống Thư Hàng lập tức ngậm miệng lại, không dám nhiều lời thêm nữa. Lỡ như bị kẹt lại ở trong lòng đất thì phải làm thế nào? Hãy nghĩ đến sự an toàn tính mạng của bản thân, lúc này tuyệt đối đừng làm phiền đến Ngư Kiều Kiều.

Tiếp tục địa độn.

Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh biến hóa rất nhanh, nhưng bởi vì không có vật tham chiếu, nên hắn cũng không biết mình và Ngư Kiều Kiều bây giờ đã địa độn được bao nhiêu quãng đường rồi.

Đúng lúc này, đột nhiên, tai hắn lại đau nhói.

- Lại sao thế? Ngư Kiều Kiều? - Tống Thư Hàng vô ý thức dò hỏi.

Nhưng, Ngư Kiều Kiều không hề phát ra tiếng trả lời.

Tống Thư Hàng phát hiện trên cơ thể mình, xảy ra một vài biến hóa. Mặt đất ở xung quanh đang chuyển động.

Lúc Địa Độn Thuật vừa mới khởi động, hắn còn cho rằng mặt đất dưới chân mình hóa thành thể lỏng nhưng trên thực tế đó là ảo giác của hắn, cái biến hóa không phải là mặt đất, mà là cơ thể bọn họ.

Bây giờ, Tống Thư Hàng có thể khẳng định trạng thái thể lỏng hiện lên ở lòng đất xung quanh là bùn lầy!

Cơ thể của Ngư Kiều Kiều và hắn, vẫn lướt nhanh ở trong tầng đất này, nghi là xuyên qua trong lớp bùn nhão.

Nhưng xuyên qua trong lớp bùn nhão, Ngư Kiều Kiều lại càng bị tiêu hao nhiều. Cô bây giờ đang cắn răng chạy nước rút, không kịp trả lời Tống Thư Hàng ngay lập tức.

Sau khi lại xuyên qua một đoạn đường, Ngư Kiều Kiều mới khoan thai trả lời: - Không được rồi, đoạn đường này tiêu hao quá lớn, ta sắp không trụ vững nữa rồi.

- Cái gì? - Tống Thư Hàng mở to mắt nhìn. Chị à, ta gọi ngươi một tiếng chị còn chưa đủ sao? Đừng có dọa ta nha! Ta không muốn mắc kẹt trong lòng đất đâu đấy.

- Cắn chặt răng, không xa phía trước có một con sông ngầm dưới mặt đất, chúng ta cứ vọt tới đó nghỉ ngơi một chút trước đã! - Ngư Kiều Kiều nói.

Tống Thư Hàng: - …

Sau đó, Ngư Kiều Kiều bay thật nhanh, xông kích về phía trước.

B-ạn đang đọc truyện tại iREAD.vn---Sau khoảng hai mươi giây.

Ngư Kiều Kiều mang theo Tống Thư Hàng dồn sức nhảy về phía trước, cuối cùng thành công nhảy vào trong con sông ngầm đó.

Bì bọp, những bọt nước bắn tóe lên từ trong lòng sông ngầm.

- Ha ha ha, được cứu rồi. - Ngư Kiều Kiều cười hì hì, cơ thể cô luồn vào trong làn nước, bơi lội một vòng. Cá vào biển lớn, thật là thoải mái.

Nhưng Tống Thư Hàng ở bên cạnh cô, cả khuôn mặt bỗng trắng bệch.

Ngư Kiều Kiều cất tiếng hỏi: - Thư Hàng, ngươi làm sao thế?

- Kiều Kiều, chúng ta còn cách điểm cuối bao xa nữa? - Tống Thư Hàng hỏi với vẻ khổ sở.

- Còn hai phần ba quãng đường nữa. - Ngư Kiều Kiều suy nghĩ một chút rồi mới đáp.

- Ta nghĩ, ta không xong rồi. - Tống Thư Hàng nhẹ thở dài một hơi, hắn sờ sờ lên bụng mình: - Ta sắp không thể nuốt thêm được nữa rồi.

- Cái gì? - Đôi mắt nhỏ của Ngư Kiều Kiều chớp chớp, nghi hoặc hỏi.

- Bùn, ta muốn nói… Ta không thể nuốt thêm tí bùn nào được nữa! - Tống Thư Hàng nói, đưa ngón tay vào trong miệng, muốn nôn thứ ở trong ra.

Ngư Kiều Kiều lập tức thấy vô cùng khó xử.





Tại lúc nãy, trong khoảng thời gian hai mươi giây cuối cùng lúc Ngư Kiều Kiều gia tăng tốc độ chạy nước rút, Tống Thư Hàng hoảng sợ phát hiện ra 'Địa Độn Thuật' có vấn đề.

Trạng thái 'vụ hóa' ở vị trí miệng hắn bắt đầu suy yếu đi, tuy rằng vẫn duy trì được 'vụ hóa', có thể miễn cưỡng duy trì hiệu quả của địa độn, nhưng trong quá trình địa độn lại xuất hiện một vài việc ngoài ý muốn. Nước bùn ở xung quanh Tống Thư Hàng xộc thẳng vào trong miệng hắn!

Tống Thư Hàng đã uống đầy một miệng nước bùn.

Hắn nhanh chóng ngậm chặt miệng lại nhưng lúc này, trạng thái 'vụ hóa' ở vị trí mũi của hắn cũng bắt đầu suy yếu.

Nước bùn, lại trực tiếp xộc thẳng vào trong mũi hắn!

Tống Thư Hàng vội vàng vươn tay ra bịt chặt lấy mũi và miệng mình, hắn cũng không muốn trở thành tu sĩ bị chết ngạt trong nước bùn khi đang độn thổ.

Sau khi bịt chặt lấy mũi và miệng, nước bùn cũng không còn xộc vào trong miệng và mũi hắn nữa.

Ngay lúc đó Tống Thư Hàng nhẹ nhàng thở phào.

Nhưng vừa mới thở phào được một cái, thì chuyện đáng sợ lại xảy ra. Nước bùn này lại trực tiếp xuất hiện ở trong bụng hắn!

Giống như nước bùn này biết đạo thuật không gian vậy, xuyên qua lớp da bụng hắn, chui thẳng vào trong bụng.

Tống Thư Hàng hoàn toàn không cách nào lý giải được tại sao!

Hiệu quả của 'Địa Độn Thuật' ở miệng và mũi bị mất đi, tại sao bùn lại có thể trực tiếp xuất hiện trong bụng hắn cơ chứ? Cái này thật phi khoa học nha!

À, đúng rồi, tu chân vốn là thứ siêu khoa học mà.

Nhưng đây cũng đâu phải 'tu chân' đâu! Trạng thái vụ hóa Địa Độn Thuật trên bụng hắn lại không hề giải trừ mà! Dựa vào cái gì mà nước bùn này lại có thể trực tiếp chui thẳng vào trong bụng hắn cơ chứ?

Chẳng lẽ ngoại trừ miệng ra, thì bất cứ vị trí nào trên cơ thể mà bản thân hắn chưa phát giác ra đều mất đi hiệu quả vụ hóa của Địa Độn Thuật hay sao?

Dù sao bất kể là nguyên nhân gì đi nữa, nước bùn cũng vẫn chui đầy một bụng Tống Thư Hàng rồi.

Đến cuối cùng, sau khi Ngư Kiều Kiều dẫn hắn xuyên qua tầng đất bùn, đất bùn cũng bắt đầu trực tiếp có mặt trong bụng của Tống Thư Hàng.

Con mẹ nó chứ!

Đến cuối cùng, trong dạ dày của Tống Thư Hàng toàn là bùn đất.





Bây giờ, Tống Thư Hàng đã quăng cái ý niệm muốn học Địa Độn Thuật ra khỏi đầu óc mình. Cho dù sau này có muốn học, cũng nhất định phải có điều kiện đảm bảo rồi mới học.

Mùi vị cả một bụng chứa toàn bùn đất thật là chua xót quá đi mất.





Giằng co tầm năm phút, dưới sự giúp sức của Ngư Kiều Kiều dùng pháp thuật thủy hệ, Tống Thư Hàng cuối cùng cũng giải quyết được cái bụng toàn bùn đất kia.

Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng thể nghiệm được cái nỗi khổ của bách tính thời chiến tranh loạn lạc cổ đại rồi. Phải đói đến cỡ nào thì mới có thể ăn đất đây!

- Thư Hàng, chúng ta còn muốn tiếp tục đi về trước nữa không? - Ngư Kiều Kiều đặc biệt ý tứ hỏi. Cô đánh giá cao tu vi Địa Độn Thuật của mình.

Chủ yếu là cô mang hai dòng máu Giao Long và Ngư Kiều của thủy hệ, tinh thông đạo thuật thủy hệ.

Và đừng quên rằng, trong ngũ hành… thổ khắc thủy!

Ngư Kiều Kiều có thể học được Địa Độn Thuật cũng đã là thành công của 'huyết mạch Giao Long' như cô rồi.

Bây giờ, cô lại còn mang theo một người cùng tiến hành địa độn, đúng là có chút vượt quá khả năng của cô.

- Tiếp tục! Cũng đã đi được một phần ba quãng đường rồi, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được! - Tống Thư Hàng nghiến chặt răng nói.

Ngư Kiều Kiều: - Nhưng, lỡ như ta không trụ được nữa, ngươi sẽ lại phải ăn bùn đất vào trong bụng đấy.

- Chuyện này dễ xử lý. - Tống Thư Hàng đề nghị: - Kiều Kiều, đoạn đường tiếp theo, chúng ta sẽ chia nó làm bốn. Khi đi được mỗi một phần tư quãng đường, chúng ta sẽ tìm một nơi để dừng lại nghỉ một chút. Nếu như không tìm được nơi để nghỉ ngơi, vậy thì tranh thủ lúc hiệu quả Địa Độn Thuật của ngươi vẫn còn, chúng ta động thủ làm nổ ra một cái hang động dùng để nghỉ ngơi!

- Được, cứ làm như vậy đi. - Ngư Kiều Kiều gật đầu đáp.

Vì vậy, sau khi tiếp tục nghỉ thêm năm phút nữa, Ngư Kiều Kiều và Tống Thư Hàng lại địa độn lần nữa!

**

Một giờ sau.

Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều cuối cùng cũng thuận lợi đến được cửa vào nơi cần đến. Đó là một thông đạo vừa cao vừa rộng.

Lúc Ngư Kiều Kiều thốt ra hai chữ 'đến rồi' từ trong miệng, hai hốc mắt Tống Thư Hàng đều trở nên ươn ướt.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Ngư Kiều Kiều, hai người tiến vào trong thông đạo, đi về phía vị trí chi nhánh 'Công ty chuyển phát nhanh Tam Thế Toàn Cầu' ở khu Giang Nam.

Rất nhanh, hai người đã đến được lối đi cuối cùng trong thông đạo.

Nhưng thứ xuất hiện ở trước mắt họ lại không phải là chi nhánh của 'Công ty chuyển phát nhanh Tam Thế Toàn Cầu', mà là một cái động trống hình tròn cực kỳ lớn.

Bên trong, đến một bóng người cũng không có!

- Công ty chuyển phát nhanh Tam Thế Toàn Cầu đâu? - Ngư Kiều Kiều phụng phịu, khi còn bé cha cô đã dẫn cô qua đây, rõ ràng chính là nơi này, không hề sai mà!

Tống Thư Hàng nhìn vào trong cái động rỗng lớn này, hiển nhiên, chỗ này đích xác là chi nhánh 'Công ty chuyển phát nhanh Tam Thế Toàn Cầu' dưới lòng đất, nhưng bây giờ, tất cả chi nhánh đều đã biến mất không còn trông thấy nữa rồi.

- Chẳng lẽ, chi nhánh Công ty chuyển phát nhanh Tam Thế Toàn Cầu ở chỗ này đã bị người ta phá hủy rồi sao? - Ngư Kiều Kiều nhìn thẳng vào cái động rỗng cực lớn trước mắt, hết sức nghi hoặc.

- Không có dấu vết chiến đấu đâu. - Tống Thư Hàng tìm kiếm một vòng ở trong động rỗng, rất nhanh, hắn trông thấy ở trong một góc khuất của động rỗng hình tròn cực lớn này, có ánh sáng nhè nhẹ phát ra: - Kiều Kiều, chỗ kia dường như có thứ đồ gì đó!

- Đi xem xem. - Ngư Kiều Kiều đáp.





Hai người vội vàng chạy vào nơi phát ra thứ ánh sáng yếu ớt ấy.

Ở nơi đó, khắc hai trận pháp cỡ nhỏ.

- Trận pháp ở bên trái là 'Tụ Linh Trận Pháp', trận pháp còn lại xem không hiểu, hình như là trận pháp của hỏa hệ, dường như là dùng để chiếu sáng thì phải?! - Ngư Kiều Kiều lên tiếng nói.

Trận pháp dùng để chiếu sáng á?

Cả chi nhánh của Công ty chuyển phát nhanh Tam Thế Toàn Cầu đã biến mất rồi, lại lưu lại một cái trận pháp chiếu sáng ở nơi này, lẽ nào ở phía dưới này có đồ vật gì đó sao?

Tống Thư Hàng vươn tay ra, lục lọi phía dưới cái trận pháp chiếu sáng kia.

- Có thứ gì đó! - Hắn nhanh chóng phủi phủi lớp đất bụi ở dưới trận pháp chiếu sáng.

Rất nhanh, một khối đồ vật có hình dạng một cái thanh kim loại, được Tống Thư Hàng rút ra.

Ngư Kiều Kiều: -…

Tống Thư Hàng: -…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi