TU CHÂN NÓI CHUYỆN PHIẾM QUẦN

"Không, ta cảm thấy mình có thể cứu vãn một chút!"

- Bạch tiền bối, ta thấy nhân vật Cao Thăng sư huynh đó không hợp với mình đâu.

Tống Thư Hàng chỉ vào mặt mình:

- Ta thấy ta có thể diễn một nhân vật thiện lương, ví dụ như là…

"Ví dụ như, ví dụ như ai mới được chứ?

Bỏ bà, trong phần mở đầu câu chuyện của Cao Mỗ Mỗ chỉ có mỗi mấy nhân vật, muốn tìm một nhân vật nam tính tình lương thiện chẳng dễ chút nào.

Nhân vật duy nhất có thể coi là 'lương thiện'; hình như là cái người kết hôn với sư tỷ rồi chết cùng sư tỷ luôn, đến tên còn không có!

Đã thế, vì nhân vật này kết hôn với sư tỷ cho nên bị nhiều người hận lắm luôn." Tống Thư Hàng nghĩ mãi vẫn không ra mình phải diễn ai thì mới hợp.

Thấy Tống Thư Hàng đần ra cả buổi trời, Bạch Tôn Giả nói:

- Ta cảm thấy Cao Thăng sư huynh này phải có vẻ ngoài rất lương thiện, thế thì khi vẻ ngoài của hắn kết hợp với hành động của hắn, mới có thể mang lại cảm giác tương phản mãnh liệt được chứ.

Bạch Tôn Giả nói có lý quá, Tống Thư Hàng hoàn toàn không phản bác được!

Bạch Tôn Giả nhìn về phía Tống Thư Hàng:

- Thư Hàng, chẳng lẽ ngươi không muốn diễn nhân vật này sao?

Tống Thư Hàng cười gượng đáp:

- Bạch tiền bối, thực ra ta không chuẩn bị gì cho vai diễn Cao Thăng sư huynh này cả, ta chỉ sợ mình diễn không tốt thôi.

- Không phải lo, bây giờ chưa quay thì ngươi có thể nghiên cứu nhân vật này thêm một chút. Hơn nữa lúc bắt đầu quay chúng ta còn có cơ hội thử vai, nếu không hợp thật thì đổi nhân vật khác là được mà.

Bạch Tôn Giả an ủi.

Tống Thư Hàng sáng ngời mắt:

- Cũng đúng!

Còn thử vai cơ mà, đến lúc đó hắn diễn không tốt là có thể đổi người rồi.

Bạch Tôn Giả lại hỏi:

- Thư Hàng à, thế bao giờ chúng ta mới quay phim?

- Ta nghĩ phải chờ Cao Mỗ Mỗ viết xong cốt truyện, rồi Thôn Vân đại sư cải biên thành kịch bản xong mới bắt đầu quay được.

Tống Thư Hàng đáp.

Bạch Tôn Giả:

- Thế phải mất bao lâu nhỉ?

- Cao Mỗ Mỗ từng nói trước cuối tháng này là có kịch bản, sau đó có thể quay phim được rồi. Lúc đó ta cũng khai giảng.

Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Thời gian nghỉ hè qua rất nhanh, thế nhưng Tống Thư Hàng lại cảm thấy kì nghỉ hè này thật dài, bởi vì trong thời gian ấy hắn đã trải qua vô số chuyện. Hơn nữa vì sự kiện ở Thời Quang thành trong Bích Thủy các mà hắn còn có thêm gần một tháng liền.

- Phải mất thời gian lâu như vậy hả?

Bạch Tôn Giả nói khẽ.

- Không có cách nào, kịch bản cần thời gian mà. Hơn nữa đợi các vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 liên hệ được với đoàn phim, và đoàn phim chuẩn bị sẵn sàng để tới đây thì cũng cần thêm một chút thời gian nữa.

Tống Thư Hàng đáp.

- Nói cách khác là phải đợi lâu hơn nữa hả?

Bạch Tôn Giả lẩm bẩm:

- Thật hi vọng có thể viết kịch bản thật là nhanh, nếu ngày mai chúng ta có thể quay luôn thì tốt biết mấy.

Bạch Tôn Giả thấy hồn diễn viên của mình đang thiêu đốt sục sôi, ngài muốn đóng phim lắm lắm rồi.

- Không nhanh như vậy được đâu. Bây giờ cả Cao Mỗ Mỗ và Thôn Vân đại sư đều uống say bí tỉ, hai người vẫn còn đang ngủ kia kìa. Đợi ngày mai ta bảo họ gấp rút viết xong kịch bản để tranh thủ quay sớm nhé?

Tống Thư Hàng cười nói.

Tuy Thôn Vân được gọi là “đại sư” nhưng hắn chỉ là đệ tử tục gia, thịt vẫn ăn, rượu vẫn nốc, cho nên uống nhiều liền say như chết.

- Cũng chỉ đành thế thôi.

Bạch Tôn Giả nói.

...

Bảy giờ tối, ngày 10 tháng 8.

Cao Mỗ Mỗ đang say ngây ngất bỗng bừng tỉnh lại, không thể nào mà ngủ cho yên được.

Trong đáy lòng hắn, có một thứ gọi là “linh cảm” bỗng bùng nổ như đầu đạn hạt nhân, vô số linh cảm tràn ngập trong đầu óc hắn.

Đối với một tác giả mà nói, linh cảm chính là thứ quan trọng nhất trong sáng tác. Nếu không có linh cảm thì dù có là người văn hay nhất thiên hạ, cũng chỉ có thể viết ra những từ ngữ hoa mỹ thiếu linh hồn mà thôi.

Cao Mỗ Mỗ bùng nổ linh cảm không thể nào ngủ được, bèn bật dậy khỏi giường, cầm giấy và bút, bắt đầu ghi lại linh cảm của mình.

Những linh cảm quý giá này sửa sang lại một chút là sẽ trở thành tình tiết trong câu chuyện của hắn.

Viết được một lát thì Cao Mỗ Mỗ muốn bật máy tính để ghi chép linh cảm nhưng khi chuẩn bị mở máy thì hắn thấy bạn gái Nha Y của mình đang ở bên cạnh.

Cao Mỗ Mỗ là một người bạn trai rất tri kỉ.

Để không quấy rầy giấc ngủ của Nha Y, hắn bèn cẩn thận rời phòng, mang theo giấy bút, định đến phòng Tống Thư Hàng hoặc Thổ Ba để sáng tác.

Khi Cao Mỗ Mỗ vừa mở cửa phòng ra thì thấy có một người đang đi về phía phòng mình.

Đó chính là biên kịch hàng đầu quốc gia – Thôn Vân đại sư.00:00 / 03:13- Ủa? Cao Mỗ Mỗ tiểu hữu dậy rồi à?

Thôn Vân đại sư nhìn thấy Cao Mỗ Mỗ thì cười nói.

- Chẳng phải đại sư cũng dậy sao?

Cao Mỗ Mỗ cười nhẹ rồi vung vẩy giấy bút trên tay mình và nói:

- Không hiểu sao ban nãy khi ta đang ngủ thì đột nhiên trong đầu lại nảy ra rất nhiều linh cảm, nhiều vô cùng luôn. Ta sợ mình ngủ một giấc dậy sẽ quên hết nên phải dậy chuẩn bị ghi hết chúng ra đây.

- Trạng thái của Cao Mỗ Mỗ tiểu hữu đúng là không tồi.

Thôn Vân đại sư cười ha hả:

- Thật ra thì ta cũng thế. Ban nãy khi ta đang ngủ thì tự nhiên tỉnh lại, sau đó cảm thấy cả người ngập tràn nhiệt huyết, cứ muốn tìm việc gì đấy để làm. Thế là ta bèn nghĩ đến câu chuyện của Cao Mỗ Mỗ tiểu hữu. Ta đang muốn chuyển hết câu chuyện của ngươi thành kịch bản nhân lúc nhiệt huyết dâng trào này đây.

Cao Mỗ Mỗ và Thôn Vân đại sư nhìn nhau rồi cười đầy thấu hiểu.

Không hiểu vì sao, giờ khắc này đây hai người đột nhiên cảm thấy mình vừa tìm được tri âm.

- Thôn Vân đại sư à, hay là chúng ta tìm chỗ nào để hoàn thiện câu chuyện này đi.

Cao Mỗ Mỗ vẫy vẫy sổ tay.

- Ta đang có ý đó đây.

Thôn Vân đại sư nói.

- Không bằng chúng ta vào phòng của đại sư đi, bạn gái của tôi đang ngủ rồi.

Cao Mỗ Mỗ nói.

Thôn Vân đại sư:

- Đúng hợp ý ta đấy.

Thế là một tác giả và một biên kịch không hiểu vì sao bùng nổ linh cảm, hẹn nhau trong phòng của Thôn Vân đại sư, bắt đầu quá trình chế tác kịch bản của bọn họ.

Cao Mỗ Mỗ cảm thấy suốt mấy năm qua chưa bao giờ linh cảm của mình lại bộc phát dữ dội như thế, vô số tình tiết quan trọng không ngừng phun trào trong đầu hắn. Chỉ bằng những linh cảm và tình tiết quan trọng này thôi là đủ để hắn viết hoàn chỉnh cả câu chuyện rồi!

Thôn Vân đại sư cũng cảm thấy động lực của mình chưa sục sôi đến thế bao giờ, nhiệt tình cuộn cuộn không ngừng đủ để hắn có thể cải biên kịch bản chỉ trong vòng một đêm!

Trong lòng Cao Mỗ Mỗ và Thôn Vân đại sư đều có niềm tự tin mãnh liệt.

Đêm nay, chính là đêm nay!

Họ sẽ viết xong câu chuyện này một cách hoàn mỹ!



Ở một nơi khác.

Nơi giao nhau giữa Đông Hải và Thái Bình Dương có một đảo nhỏ chưa từng xuất hiện trên bản đồ thế giới. Cả hòn đảo được bao phủ bởi một lực lượng siêu nhiên, cho dù là thiết bị khoa học kĩ thuật tiên tiến nhất cũng không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Trên bầu trời đảo nhỏ có vô số cánh bướm rực rỡ bay múa, đây chính là Linh Điệp đảo, nhà của Vũ Nhu Tử cô nương.

Linh Điệp Tôn Giả tĩnh tọa trên một ngôi đình, đang chỉ điểm con gái mình tạo trận pháp độ kiếp.

Cấu tạo của trận pháp độ kiếp khá phức tạp, thiên kiếp cũng không phải chỉ một lượt là xong. Trừ lôi kiếp ra, thiên kiếp tứ phẩm còn có thể có các loại thuộc tính khác như thủy kiếp, hỏa kiếp, thổ kiếp… Thiên kiếp khó lường, thế cho nên khi sắp xếp trận pháp độ kiếp cũng cần phải có chuẩn bị đầy đủ để ngừa vạn nhất.

Vũ Nhu Tử lau mồ hôi, tự mình bố trí trận pháp khổng lồ và phức tạp là một công việc cực kì mệt mỏi. Thế nhưng cô buộc phải tự mình hoàn thành trận pháp ấy, phụ thân cô là Linh Điệp Tôn Giả cũng không thể nhúng tay vào,

nếu không sẽ khiến cho uy lực của thiên kiếp mạnh hơn.

- Còn thiếu chút nữa, không cần vội. Hôm nay ta là Sồ Vũ Tử kiên nhẫn vạn phần. Đợi ta hoàn thành trận pháp, độ kiếp thành công là có thể đến tìm Tống tiền bối để cùng đóng phim rồi, cha cũng đồng ý rồi. Cố lên, Sồ Vũ Tử!

Vũ Nhu Tử lẩm bẩm nói.

- Tống tiền bối, chờ ta nhé, nhất định phải chuẩn bị cho ta một nhân vật thật thú vị đấy!

Vũ Nhu Tử âm thầm nắm tay rồi tiếp tục cố gắng bố trí trận pháp.

Cô nhất định không thể bỏ qua chuyện thú vị như là đóng phim được.

… Linh Điệp Tôn Giả ngồi trong định nhấp một ngụm trà.

Lúc này, một con bướm màu xuất hiện trên vai hắn.

- Sư tôn, ta đã liên hệ được một đoàn phim cực kì chuyên nghiệp, bây giờ đang quay ngoại cảnh ở ngay núi Ngưu Đỉnh thành phố Văn Châu. Ta đã đàm phán ổn thỏa với họ rồi, chỉ ngày mai là họ có sẽ chạy tới địa khu Giang Nam, bắt đầu chuẩn bị quay phim cho Thư Hàng tiểu hữu.

Bướm màu dùng phương thức truyền âm nhập mật để cung cấp thông tin cho Linh Điệp Tôn Giả:

- Mặt khác, ta đã phái người trà trộn vào đoàn phim, khi đến lúc sẽ tăng mạnh hiệu suất làm việc của cả đoàn,

cam đoan có thể làm phim xong trong thời gian ngắn nhất. Theo lời sư tôn dặn, ta đã sắp xếp cho mỗi nhân viên đoàn phim một con huyễn điệp. Có huyễn điệp rồi, nếu trong quá trình quay phim mà có quay được hình ảnh kì lạ gì thì thành viên trong đoàn cũng không thấy ngạc nhiên.

Bởi vì diễn viên là một đám tu sĩ cường đại đó, nói không chừng trong quá trình quay phim họ lại phi thiên độn thổ hay đánh nhau bằng đạo thuật linh tinh thì sao.

Đề phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Linh Điệp Tôn Giả cẩn thận từng ly từng tí đã sắp xếp cho mỗi thành viên đoàn phim một con huyễn điệp… đến lúc đó khi thành viên đoàn phim nhìn thấy lực lượng siêu nhiên của tu sĩ thì trong đầu sẽ tự động che chắn hoặc tưởng tượng ra các hình ảnh.

Ví dụ như khi dùng Chưởng Tâm Lôi thì Chưởng Tâm Lôi sẽ bị che chắn, còn khi dùng phi thiên độn thổ thì não bộ sẽ tự động tưởng tượng ra các thứ đạo cụ.

- Làm tốt lắm.

Linh Điệp Tôn Giả mỉm cười gật đầu:

- Mặt khác, để Linh Điệp đảo chúng ta ra mặt bao cơm cho đoàn kịch này. Trong mỗi món ăn hãy cho vào một ít hoạt lực dược tề và đan dịch khí huyết pha loãng, nước uống thì bỏ thêm linh mạch bích trà, phải cam đoan từ trên xuống dưới cái đoàn phim này tràn trề sức sống và tinh lực.

- Không thành vấn đề, sư tôn.

Bướm màu đập cánh đáp.

- Vậy cứ thế trước đi.

Linh Điệp Tôn Giả gật đầu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi