TU CHÂN NÓI CHUYỆN PHIẾM QUẦN

Mấy cái bí thuật như Kim Cương Thân này không phải là kỹ năng của Phật môn sao… vì sao Nho môn cũng xuất hiện bí kỹ này chứ? Còn đặc biệt nhắc nhở mọi người đây là ‘Nho Gia Kim Cương Thân’ nữa chứ?

Kim Cương Thân của Nho gia, cái quái gì thế này?

‘Đừng nhìn lúc ta mặc quần áo trông gầy thế này nhé, sau khi ta cởi quần áo thì toàn là cơ bắp đấy!’, là cảnh tượng thế này sao? Quái dị quá sức!

Hơn nữa, đệ tử Nho gia đều mặc Nho sam phiêu dật, ngự kiếm theo gió, cầm quạt lông buộc khăn chít đầu, trong lúc nói cười, ánh sáng tỏa ra bốn phía… như thế không phải rất tốt sao? Tập cơ bắp làm gì chứ?

Tống Thư Hàng quá sơ ý, hắn hoàn toàn không ngờ tới Nho gia sẽ có công pháp luyện thể, thế là trúng chiêu ngay lập tức. Nếu như sớm biết Nho gia có công pháp luyện thể thì có đánh chết hắn cũng sẽ không để đầm Thánh Tịch chọn công pháp giúp rồi.

… Trên thực tế, trong giới tu sĩ, uy danh công pháp luyện thể của Nho gia không hề kém hơn Phật môn.

Trước đây khi nói về cuộc đời của mình, Thánh Nhân của Nho gia đã từng nói rằng: ‘Lão hủ dùng văn nhập đạo,

dùng chính khí tôi luyện thể phách, dùng chân lý buộc bụng, dùng bút viết nên đạo lý trời đất!’ Với đệ tử Nho gia, tôi luyện thể phách cũng là một trong những khâu quan trọng trong quá trình tu hành. Nhưng Nho gia dùng chính khí để tôi luyện thể phách, khác với con đường của Phật môn.

Tống Thư Hàng hét lớn:

- Đợi một chút, đầm Thánh Tịch, có thể đổi một bí pháp khác không.

Nhưng đã muộn rồi… đầm Thánh Tịch đã giao hàng.

Một khi hàng đã giao thì không thể trả lại!

Ý thức của Tống Thư Hàng tiến vào ký ức của Thánh Nhân, bắt đầu thưởng thức quá trình Nho gia Thánh Nhân sáng tạo nên ‘Nho Gia Kim Cương Thân’.

Thánh Nhân Nho gia rất lợi hại, còn lợi hại hơn trong lời tự thuật của hắn nhiều.

Với hắn, tự sáng tạo ra một môn công pháp dễ như sáng tác một bài thơ hay viết một bài văn vậy. Chỉ cần một suy nghĩ, một ý tưởng hiện lên thì hình dạng ban đầu của một môn công pháp, một bí thuật đã hiện lên trong đầu của hắn.

Sau khi sửa chữa thử nghiệm một môn công pháp đã thành hình.

… Lúc này Tống Thư Hàng đang quan sát Thánh Nhân Nho gia nảy ra ý tưởng, tạo kết cấu ban đầu cho ‘Nho Gia Kim Cương Thân’.

Sau đó… là quá trình bắt đầu sửa chữa, thử nghiệm bí pháp này.

Thời gian cứ thế trôi đi.

Tống Thư Hàng không biết mình đã ở trong ký ức bao lâu rồi.

Bởi vì những đoạn ký ức này chỉ là tập hợp tất cả ký ức liên quan đến quá trình Thánh Nhân Nho gia sáng tạo ra

‘Nho Gia Kim Cương Thân’ mà thôi, không lẫn lộn với mấy chuyện như cuộc sống thường ngày của Thánh Nhân.

Giống như video ghi chép thực nghiệm trong phòng thí nghiệm hiện đại vậy. Thực nghiệm bắt đầu thì mới quay,

thực nghiệm kết thúc thì không quay nữa.

Thánh Nhân không ngừng thực nghiệm, tu sửa ‘Nho Gia Kim Cương Thân’, Tống Thư Hàng cũng vứt bỏ hết tất cả tạp niệm, hòa vào quá trình Thánh Nhân sáng tạo nên ‘Nho Gia Kim Cương Thân’.

Sau nhiều lần tu sửa và thực nghiệm, cuối cùng… Thánh Nhân Nho gia cũng hoàn thành ‘Nho Gia Kim Cương Thân’.

Sau khi trải qua đoạn ký ức đó, Tống Thư Hàng cũng nắm rõ môn bí pháp này.

Bởi vì hắn tham dự vào toàn bộ quá trình Thánh Nhân sáng tạo nên Nho Gia Kim Cương Thân’, quá trình này cuối cùng trở thành kinh nghiệm quý báu của hắn.

Có những kinh nghiệm này rồi, hắn hiểu rất rõ về Nho Gia Kim Cương Thân’. Chỉ cần cho hắn chút thời gian, hắn có lòng tin có thể nhanh chóng tu luyện Nho Gia Kim Cương Thân’ đến cảnh giới đại thành.

*************** Sau khi nắm được bí thuật, ý thức của Tống Thư Hàng lui ra khỏi các đoạn ký ức của Thánh Nhân, trở về thân thể của mình.

Trong lúc ý thức trở về, trong lòng Tống Thư Hàng lại có một vài nghi hoặc. Trong cả quá trình, Nho gia Thánh Nhân hoàn toàn không ‘nhìn thấy’ hắn.

Tu vi của Nho gia Thánh Nhân có thể xưng là ‘đứng đầu dưới thiên đạo’.

Tu vi của Thánh Nhân chắc chắn còn mạnh hơn Xích Tiêu Tử tiền bối, người tuyền thụ ‘Hỏa Diễm đao’ cho hắn.

Nhưng lúc đầu, khi hắn nhập mộng vào hồi ức cuộc đời của tán tu ‘Lý Thiên Tố’ đạo trưởng, bắt gặp cảnh Xích Tiêu Tử đạo trưởng đang truyền thụ kiếm pháp lại cho Lý Thiên Tố.

Lúc ấy, ánh mắt của Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng xuyên qua thời gian và không gian, nhìn thẳng vào mắt của Tống Thư Hàng, cảm nhận được Tống Thư Hàng đang ‘nhìn trộm’. Mượn thời gian Tống Thư Hàng nhập mộng, Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng đã truyền thụ lại cho Tống Thư Hàng Hoả Diệm đao độc môn của mình là Phần Thiên Hỏa Diễm đao.

Đến cả Xích Tiêu Tử đạo trường còn có thể làm được điều này, vậy tại sao lúc hắn trải qua ký ức Thánh Nhân sáng tạo công pháp thì Thánh Nhân lại không cảm ứng được hắn đây?

Là vì lần này không phải là trạng thái nhập mộng sao?

Hay là vì Thánh Nhân đã thân tử đạo tiêu rôi?

Có lẽ là cả hai lý do trên.

Thánh Nhân Nho gia lợi hại như thế, thật sự đã thần hình câu diệt rồi sao?



Ý thức của Tống Thư Hàng đã trở về thân thể của mình, hắn phát hiện ra Hằng Hỏa Chân Quân, Lạc Trần Chân Quân đều đang trong ký ức truyền thụ bí thuật. Xem tình hình này thì bí thuật mà hai vị chân quân muốn học phức tạp hơn ‘Nho Gia Kim Cương Thân’ của hắn nhiều.

Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy ‘Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu’ Cư Sĩ đang ngồi xếp bằng, cũng đang ở trong ký ức truyền thụ bí thuật.

Còn Bạch Tôn Giả thì lại mỉm cười ngồi ở cách đó không xa.

Trước mặt Bạch Tôn Giả có bày bàn trà, ở trên có một bình trà ngon và trà cụ.

Tay Bạch tiền bối bưng một ly trà nóng, hít nhẹ một hơi.

- Bạch tiền bối, ngươi hoàn thành truyền thừa bí thuật qua ký ức rồi sao?

Tống Thư Hàng tò mò hỏi.

- Ừm, lấy được một bí thuật khiến ta rất hài lòng, ‘Bí Pháp Áp Súc Không Gian Phát Nổ’, uy lực khá mạnh, nhưng lúc học có chút khó khăn, cũng không biết ta có thể học được không.

Bạch Tôn Giả cười nói:

- Thư Hàng tiểu hữu thì sao, ngươi học được bí thuật gì rồi?

Tống Thư Hàng thở dài một hơi buồn bã:

- ‘Nho Gia Kim Cương Thân’.

- Ồ, bí thuật này ta cũng từng nghe nói đến. đầm Thánh Tịch này cũng có mắt nhìn đấy, bây giờ ngươi uống Long Ma dược tề, dược lực trong cơ thể chưa kịp tiêu hóa. Mà ‘Nho Gia Kim Cương Thân’ này lại rất thích hợp với ngươi.

Bạch Tôn Giả nói.

Tống Thư Hàng gật đầu, nói:

- Tuy rằng không mong có được bí pháp như ‘Kim Cương Thân’ lắm, nhưng quá trình tu luyện ‘Nho Gia Kim Cương Thân’ này cũng khá đặc biệt.

Mấy bí pháp luyện thể thông thường đều yêu cầu người luyện thể cắn răng khổ luyện, từ đó tăng cường thể phách của bản thân. Nhưng Thánh Nhân của Nho gia lại dùng cách khác.

Lúc tu luyện thì không cần phải một mực khổ luyện mà chú trọng viết chính tả nội dung phần ‘Chính Khí Tôi Thân’ trong ‘Nho Gia Kim Cương Thân’. Trong lúc viết áng văn này, kết hợp với bí pháp ‘Nho Gia Kim Cương Thân’ là có thể ‘dùng chính khí tôi luyện thể phách’, khiến cho thể chất của đệ tử Nho gia càng ngày càng mạnh.

Theo lẽ thường, cùng là luyện thể, công pháp luyện thể thông thường giống như đi phòng tập gym, luyện tập đủ các loại, sau đó dùng phương pháp khoa học để luyện ra một thân cơ bắp chói mắt.

Mà luyện thể pháp của Nho gia chính là ngồi ở nhà viết chữ là có thể đạt được hiệu quả tương tự, hoàn toàn là một cách thức không tưởng.

Đương nhiên, kiểu ‘viết chữ’ này của Nho gia cũng không hề nhẹ nhàng. Mỗi một chữ trong phần ‘Chính Khí Tôi Thân’ đều có sức nặng ngàn cân, viết hết cả chương này thì có hiệu quả như khổ luyện. Cộng thêm ‘dùng chính khí tôi luyện thể phách’ là có thể đạt được hiệu quả tôi luyện thân thể một cộng một bằng hai.

Lúc trước, sau khi đầm Thánh Tịch nhìn ra Tống Thư Hàng tu luyện công pháp luyện thể cho cánh tay thì liên tục nói ‘Nho Gia Kim Cương Thân’ rất phù hợp với Tống Thư Hàng. Đó là vì với cảnh giới tu vi hiện nay của Tống Thư Hàng, nếu như không có ‘cánh tay rắn chắc’ thì khó mà cầm bút viết hết cả thiên ‘Chính Khí Tôi Thân’ được.

Có ‘cánh tay rắn chắc’, cộng thêm nghị lực thì hắn mới có cơ hội tu luyện ‘Nho gia Kim Cương Thân’.

- Dù gì cũng là bí pháp mà Thánh Nhân sáng tạo ra, nên tất sẽ đặc biệt hơn người.

Bạch Tôn Giả nhấp một ngụm trà, nói tiếp:

- Muốn uống trà không? Xem tình hình này thì mấy người Lạc Trần đạo hữu còn cần thêm chút thời gian nữa.

- Vâng ạ.

Tống Thư Hàng gật đầu, đến bên Bạch Tôn Giả và ngồi xuống.

Trà ngon của Bạch tiền bối bình thường khó mà được uống, hiệu quả tốt hơn cả ‘Linh Mạch Bích Trà’ bình thường nhiều.

***************

Ở Vạn Thư sơn trong Bạch Vân thư viện.

Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đang học ‘Thánh Nhân Tu Thân phú’ và ‘Thánh Nhân Dưỡng Tính phú’ với Đề Đao Thư Sinh Tô Văn Khúc.

Đề Đao Thư Sinh viết hai bài văn này ra.

Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 bắt đầu ghi nhớ chúng.

Mỗi một đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều là người thiên tư hơn người. Tuy rằng không biết những chữ cổ phức tạp kia, nhưng với trí nhớ cường đại, họ cố nhớ ‘Thánh Nhân Tu Thân phú’ và ‘Thánh Nhân Dưỡng Tính phú’ như nhớ những bức tranh, hoàn toàn không có vấn đề gì.

- Được rồi, ta đã nhớ hết toàn bộ rồi!

Diệt Phượng Công Tử cười ha ha, hắn nhớ nhanh nhất.

Bởi vì là học vẹt nên hắn sợ mình sẽ nhớ sai, vì thế mỗi một nét bút của từng chữ hắn đều cố ghi nhớ kĩ. Đến cả việc mấy nét lượn sóng ở bộ bên dưới của những chữ cổ đó có mấy gợn sóng hắn đều nhớ rõ rành rành, không thiếu một chữ.

- Chư vị đạo hữu, ta đi trước một bước đây! Diệt Phượng Công Tử dứt lời thì cười ha ha, nhảy từ phía trên trên hồ ánh sáng xuống dưới.

‘Tuyển thủ Diệt Phượng Công Tử sử dụng phương thức nhảy thẳng đứng, hệ số độ khó của tư thế nhảy xuống nước thẳng đứng là 0.’ Sau đó…cơ thể của Diệt Phượng Công Tử xuyên thấu qua hồ nước ánh sáng, rơi xuống dưới đất.

Diệt Phượng Công Tử, thất bại rồi!

- Ớ? Vẫn thất bại à?

Diệt Phượng Công Tử nói với vẻ nghi hoặc.

Chẳng lẽ, yêu cầu để vào được ‘Thánh Tịch trì’ không phải là nhớ được ‘Thánh Nhân Tu Thân phú’ và ‘Thánh Nhân Dưỡng Tính phú sao?

- Diệt Phượng Công Tử không được rồi, để ta thử xem!

Tuyết Lang Động Chủ bật cười, hắn bước đến bên hồ ánh sáng một cách tràn đầy tự tin.

Trí nhớ của hắn vô cùng xuất sắc, vừa này còn nhớ đi nhớ lại mấy lần, vì hắn không biết văn tự cổ, lo mình sẽ nhớ sai nên hắn nhớ kĩ từng đồ án của mỗi một văn tự cổ trong lòng. Đến cả việc mấy nét lượn sóng ở bộ phía dưới của chữ có mấy gợn sóng hắn đều nhớ rành mạch, không thiếu một nét nào.

- Xem ta đây!

Tuyết Lang Động Chủ vươn người lên nhảy vào trong hồ ánh sáng.

‘Tuyển thủ Tuyết Lang Động Chủ cũng sử dụng phương thức nhảy thẳng, lúc rơi xuống cũng là rơi thẳng, độ khó là

0.’ Tiếp đó… cơ thể của Tuyết Lang Động Chủ cũng xuyên qua hồ ánh sáng đó, hạ xuống dưới đất.

‘Ha ~~’ Diệt Phượng Công Tử đứng bên cạnh vô tình cười nhạo công kích hắn.

- Ai ya, sao thế được? Ta hoàn toàn không nhớ nhầm mà. Chẳng lẽ đầm Thánh Tịch này hạn chế số lượng người vào sao? Vượt quá số người cho phép thì không để người khác tiến vào nữa à?

Tuyết Lang Động Chủ cắn chặt răng, nói.

- Ha ha, Tuyết Lang Động Chủ, ngươi tránh ra nào. Chắc chắn là hai người các ngươi không nhớ hết hai bài văn đó rồi, xem ta đây này.

Bắc Hà Tán Nhân cười đắc ý.

Vừa nãy hắn đã nhìn thật kỹ hai bài văn mà Đề Đao Thư Sinh viết mấy lần liền, không chỉ nhớ hết mấy nét lượn sóng ở bộ phía dưới của chữ có mấy gợn sóng mà thậm chí đến những nét sổ dọc run lên mấy lần hắn đều nhớ kĩ.

Hắn là Bắc Hà Tán Nhân cẩn thận tỉ mỉ đấy, cho dù không hiểu mấy cổ văn thời viễn cổ kia thì hắn cũng cản thận quan sát và nhớ kĩ chúng, không có gì làm khó được hắn cả!

Vì thế, Bắc Hà Tán Nhân tràn đầy tự tin nhảy xuống, còn lộn hai vòng rưỡi trong không trung rồi rơi vào trong hồ

ánh sáng.

‘Người mà mọi người nhìn thấy tiếp theo đây là tuyển thủ Bắc Hà Tán Nhân, hắn đã khiêu chiến với lối vào đầm Thánh Tịch. Bắc Hà Tán Nhân nhảy lên rồi, lộn hai vòng rưỡi ở phía trước, xoay người ba vòng, độ khó 3.9! Động tác đẹp mắt… nhưng rất tiếc, Bắc Hà Tán Nhân vẫn thất bại.’ Bắc Hà Tán Nhân xuyên thấu qua hồ ánh sáng rơi xuống dưới đất, trên mặt hắn đầy vẻ ngỡ ngàng.

Không thể nào, ta không nhớ sai bất cứ một chi tiết nào, vì sao vẫn không thể vào được đầm Thánh Tịch chứ?

‘Ha ha ~~’ ×2.

Diệt Phượng Công Tử và Tuyết Lang Động Chủ đồng thời phát động công kích cười nhạo với Bắc Hà Tán Nhân.

Mặt Bắc Hà Tán Nhân đỏ lên, cười gượng:

- Sao lại thế được. Chẳng lẽ, đầm Thánh Tịch này căn bản không có yêu cầu đi vào, hoàn toàn là tùy theo thời gian à? Phải xem vận may hử?

- Nói không chừng là xem nhan sắc í? Chắc chắn là do Bắc Hà Tán Nhân ngươi quá xấu, xme bản tiên tử đây.

Lệ Chi Tiên Tử đắc ý tiến lên trước.

Bắc Hà Tán Nhân rời khỏi hồ ánh sáng một cách đầy lịch thiệp, làm tư thế ‘mời’ với Lệ Chi Tiên Tử.

- Chư vị đạo hữu, bản tiên tử đi trước một bước đây.

Lệ Chi Tiên Tử tung người lên, chiếc váy rực rỡ tung bay, tư thế xinh đẹp khiến người ta thấy bổ cả mắt.

‘Người tiếp theo lên sàn là tuyển thủ Lệ Chi Tiên Tử, cô ấy cũng khiêu chiến với lối vào đầm Thánh Tịch. Cách nhảy của cô ấy là nhảy tung bay, váy áo rực rỡ bay múa, đẹp! Sau đó là xoay tròn 365 độ rồi rơi vào đầm Thánh Tịch. Tuy rằng hệ số độ khó của động tác này không cao, nhưng mà… Mức độ vui mắt 5.0! Đẹp, bổ mắt!’ Cơ thể của Lệ Chi Tiên Tử rơi vào trong hồ ánh sáng.

Một lúc sau, cơ thể của cô ấy xuyên qua hồ ánh sáng… Váy áo tung bay, chân ngọc của tiên tử đạp xuống dưới đất.

Lệ Chi Tiên Tử… thất bại.

‘Ha ha ~~’ ×3 Diệt Phượng Công Tử, Tuyết Lang Động Chủ, Bắc Hà Tán Nhân đều vô tình cười nhạo cô.

Lệ Chi Tiên Tử: … Cô ấy nhớ kỹ từng chữ một, vì sao còn sai được chứ? Chẳng lẽ là điều kiện để vào đầm Thánh Tịch thực sự không phải là ‘Thánh Nhân Tu Thân phú’ và ‘Thánh Nhân Dưỡng Tính phú’ ư?

… Sau đó, có rất nhiều các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số một khiên chiến với đầm Thánh Tịch.

Nhưng không một ai thành công cả.

Lúc này, Tô thị A Thập Lục đang xoa cằm trầm tư.

Đợi các tiền bối của nhóm Cửu Châu số một đều thử xong rồi thì Tô thị A Thập Lục ra sân.

- A Thập Lục, không cần thử nữa đâu, chắc chắn là chúng ta dự đoán sai rồi. Điều kiện để vào được trong hồ này có khả năng thực sự không phải là hai bài văn kia.

Bắc Hà Tán Nhân nói.

Tô thị A Thập Lục mỉm cười:

- Cứ để ta thử đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi