TU CHÂN THẾ GIỚI

Du Bạch không tìm được Tông Minh nhạn, điều này làm cho hắn thất vọng. Hắn chú ý tới không xa có một vệ sĩ mặc kim giáp, hắn nhận ra đó là phù binh. Chuyện Tả Mạc náo loạn Linh Anh phái ngoại lai tu sĩ có thể không biết, nhưng tu giả bản địa tại Đông Phù lại truyền sôi sục. Tả Mạc kiếm được một tấm phù binh, tự nhiên là đề tài trọng điểm, Du Bạch cũng nghe được.

Không nghĩ tới, Tả Mạc lại gần mình như vậy.

Du Bạch lắc đầu, hắn không có hứng thú với Tả Mạc. Tuy rằng đối phương lộ ra thiên phú cực cao, thế nhưng ăn hiếp một tu giả trúc cơ kỳ, loại chuyện này Du Bạch còn không muốn làm. Hơn nữa sư phụ cùng Vô Không kiếm môn qua lại tốt đẹp, hắn cũng không nguyện ý phá hư quan hệ tốt đẹp này.

Hắn thậm chí còn suy nghĩ, nếu có cơ hội mình nên giúp Tả Mạc hay không?

Bất quá, rất nhanh, hắn không có thời gian nhàn rỗi để suy nghĩ tới vấn đề này, vì hắn thấy một kình địch. Một năm nhân xách theo cự kiếm bước mạnh tới gần. Đối phương đã phát hiện hắn, Du Bạch có thể cảm giác được, khí thế của đối phương nhanh chóng tăng lên theo bước đi.

Nam Cung Bình, là mộc căn tu giả nổi trội tại Đấu Kiếm hội. Vị vóc người khôi ngô này có thiên phú dị bẩm, "Kim cương quyết" cùng "phá sơn kiếm quyết" đều là cấp 2 được hắn dung hợp, uy lực kinh người. bởi vô môn vô phái, hắn nhanh chóng trở thành ngọc thô mà các môn phái thèm nhỏ dãi, từng môn phái đều không ngừng tăng thêm đãi ngộ để mời chào hắn. Được biết, Cổ Dung Bình đã đại biểu Tâm Hồ kiếm môn mời hớn, ngoài ra hầu như các đại môn phái đều đưa ra các dạng đãi ngộ.

Hắn năm nay chỉ mới 24, tiền đồ vô hạn.

Nam Cung Bình là tu giả to lớn nhất trong số các tuyển thủ, cao tới 1 trượng khiến hắn như một ngọn núi nhỏ. Cơ thể hắn mạnh mẽ có lực, đường cong như đao, thân trần lộ ra kim quang nhàn nhạt đặc hữu "kim cương quyết", tạo ra cảm giác áp bách.

Hắn bước đi cực lớn, chắc chắn trầm trọng, người ta cảm giác như khi hắn đi mặt đất run lên.

Tả Mạc cảm thụ mặt đất rung động, ngẩng đầu, nhưng vì cây cối ngăn cản, hắn không thấy thân ảnh Nam Cung Bình.

Lầm bầm ahi câu, hắn tiếp tục công tác.

Đinh sắt dài ba thước, quang mang u lam lành lạnh, mơ hồ có thể thấy phù trận đồ an đầy trên thân đinh.

Tả Mạc nhổ nước bọt nào tay, xốc lên đại thiết chùy, vận "Kim Cương Vi Ngôn", nẹn đinh sắt tiến vào đất. Tổng cộng chin đinh sát lớn, theo các phương vị khác nhau được Tả Mạc đóng xuống, tạo thành một khung phù trận. Sauk hi hết đinh, Tả Mạc không thèm lau mồ hôi, đứng trang nghiêm nơi tâm trận, mười ngón tay búng nhanh, miệng phun âm tiết.

Quang mang u lam tứ chin đinh sắt bắt đầu tán ra bốn phía, chớp mắt, phạm vi 30 trượng xung quanh Tả Mạc bị lam quang bao phủ.

Tả Mạc bỗng hô lên: "Định!"

Lam quang đang khuếch tán lập tức định lại, sáng lên rồi biến mất.

Tả Mạc tán đi linh lực, ngồi phịch xuống, thở hổn hển. Ai da, "Cửu Cương Thổ trận" phẩm giai không cao, linh lực tiêu hao lại không ít. "Cửu Cương THổ trận" là một phù trận cấp 2, nó chỉ có một tác dụng là khiến thổ địa trong phạm vị phù trận cứng như sắt, do đó phòng ngừa địch nhân am hiểu thổ độn ngầm công kích.

Giải quyết vấn đề phòng thủ khu vực, tiếp đó là giải quyết phòng không.

Tả Mạc tuyển "phược long trận", nếu bị "phược long trận" trói lại, ngưng mạch kỳ tu giả không lập tức thoát được. Tả Mạc chỉ cần chút thời gian đó. Từ tính cẩn thận, Tả Mạc một hơi bày ra 6 "phược long trận", hầu như bao trùm mọi góc độ.

Cũng không phải tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình, có một ít người đang chăm chú vào từng cử động của Tả Mạc.

Yến MInh Tử ngơ ngác hỏi Hồ Sơn: "hắn muôn làm gì vậy?"

Hồ Sơn kinh ngạc, đỡ đẫn lắc đầu: "Không biết…"

Đào Thù Nhi cũng như gặp quỷ: "Chẳng lẽ hắn muốn lập động phủ ở đây? Đây đây…."

Các đệ tửu Vô Không kiếm môn tụ tập một chỗ, sắc mặt vô cùng quái dị.

Lý Anh Phượng mặt đỏ bừng, mãi mới hự ra một lời:

Tả sư đệ nghĩ …thật đặc biệt."

Tiểu Quả trong mắt chỉ có sùng bái vô bì; "
Sư huynh thật lợi hại! ngay cả biện pháp như thế cũng gnhix ra. Quá lợi hại!"

Đệ tử đứng bên nghe vậy đều cảm thấy quái dị.

Diêm Nhạc xoa trán than thở, không đành lòng thốt lên: Thật mất mặt. Chúng ta là kiếm tu…."


Thi Phượng Dung mặt tái mét: "Trở về nhất định sẽ xử lý tên chết bầm này! Quả thực đem thể diện chúng ta quét rác rồi."

Tân Nham mắt lộ hàn qung như vô số đao đang bay loạn, mài đao xoèn xoẹt, thanh âm của hắn như từ dưới vạn trương băng uyên bốc lên, băng hàn khiến kẻ khác run sợ: "hắn làm kiếm tu cái gì chứ."

Bùi Nguyên Nhiên công phu an dưỡng vô cùng thâm sâu, cũn thấy mặt nóng lên, hắn tựa nghe được bài vị các vị tổ sư trong VÔ Không đường đang bay lên, các tổ sư đang đấm ngực dậm chân.

"Nhục ơi là nhục…"

"mất mặt ơi là mất mặt…."

"Các ngươi… những đồ tôn không ra gì, ta..ta muốn bò ra…."

….

Bùi Nguyên Nhiên cảm giác rùng mình, nhìn tới thân ảnh Tả Mạc đang vội vàng loay hoay bày phù trận, không chút ý dừng tay, cơn tức nghẹn cổ, mặt tức giận đen như lá gan, ngón tay run dữ dội.

Đúng lúc này, hắn nghe được thanh âm ngây thơ của tiểu Quả.

"Vì sao nói sư huynh mất mặt chứ? Phù trận này của sư huynh nhìn qua đã biết là lợi hại."

Bùi Nguyên Nhiên cảm thấy mắt tối sầm, suýt nữa nổi đóa.

Cũng may còn Vi Thắng, hắn khiến mình thoải mái hơn.

Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đang chiến đấu vô cùng gay cấn.

Trên đỉnh ngọn cao nhất, thỉnh thoảng mấy đóa bây trắng sát sườn núi.

Ai cũng không ngờ tới, Vi Thắng biểu hiện mạnh mẽ như thế. Thậm chí nếu chỉ nói với cảnh giới, Vi Thắng không có khả năng thắng được, nhưng chiến đấu thực tế không phải ai cảnh giới cao hơn nhất định thắng. Bất quá, dù Vi Thắng thua trận này, cũng không ai hoài nghi thực lực của hắn. Dù cho Cổ Dung Bình thắng, Vi Thắng vẫn là cao thủ trẻ tuổi hàng đầu của Thiên Nguyệt giới.

Cổ Dung Bình rất rõ ràng điểm này, vì thế mặt hắn cực khó coi.

Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới, trong thế hệ trẻ tuổi, thực sự không ai có thể thắng được hắn. Có lẽ có, nhưng tuyệt không tại Thiên Nguyệt giới.

Vi Thắng là ai? Vô Không kiếm môn ở đâu? Mấy tháng trước ai biết?

Một người không chút tiếng tăm đột nhiên chui ra đoạt đi quang hoàn trên người hắn, còn là cướp đi trước mắt bao người. Cổ Dung Bình mắt lộ oán độc, kiếm thế càng lúc càng hung mãnh độc địa.

Thế nhưng các trưởng bối quan khán đều lắc đầu thở dài. Cổ Dung Bình tâm hồ kiếm, chú ý là tâm tĩnh như hồ, trong sáng không dao động, nhưng hôm nay kiếm thế Cổ Dung Bình tràn ngập hung ác sắc bén, khác hẳn vẻ phiêu dật không minh khi trước. Tuy uy lực như đề thăng, nhưng thực tế lai giảm xuống.

Đối mặt kiếm thế sắc bén của Cổ Dung Bình, Vi Thắng không chút sợ hãi. Mặt chữ điền thô hào, không tuấn mỹ tiêu sái như Cổ Dung Bình, kém đâu chỉ chút ít, nhưng vẻ bình tĩnh trấn định của hắn lại có một mị lực khác.

Chỉ có kim đan kỳ cao thù mắt sắc bén mới có thể nhạy cảm tìm được sự nghi hoặc thỉnh thoảng hiện ra trong hắn. Đó là sự hỗn loạn cùng bất ổn của kiếm ý tâm chuyển.

Một vài trưởng lão cùng chưởng môn mượn cơ hội dạy bảo đệ tử bên cạnh, cái gì gọi là kiếm ý tâm chuyển.

Vốn Vi Thắng phập phồng bất định, chống lại Cổ Dung Bình, bị thua là không ngoài dự đáon. Nhưng Cổ Dung Bình tâm tính không ổn định, cũng không mang tới uy hiếp đủ lớn cho Vi Thắng. Vi Thắng dựa vào "Vô Không Kiếm quyết".

"Vô Không kiếm quyết", bộ kiếm quyết này đã thất truyền từ lâu, rốt cục lại tái hiện trong tya hắn, dù là mấy người Bùi Nguyên Nhiên cũng nhìn không chớp mắt.

Kiếm quyết cấp 6, xứng đáng được xưng kiếm quyết đệ nhất tại Thiên Nguyệt giới.

Cổ Dung Bình cảm giác cực khó chịu.

Vi Thắng kiếm chiêu tựa như vô hình vô chất, đi lại vô tung vô ảnh. Điều khiến hắn cảm thấy muốn ọc máu là kiếm ý của đối phương. Rõ ràng là cực ngưng thực, lạnh thấu xương nhưng lúc kích vào lại như đánh vào hư vô. Tựa như kiếm ý chỉ là ảo giác, không phải thực. Nhưng nếu bỏ qua không quản, người hắn sẽ có vô số lỗ thủng.

Cổ Dung Bình cho tới giờ không một lần bị khó chịu như vậy.

Kiếm ý của đối phương thực quá quái dị, quả thực vượt quá lẽ thường.

Hắn tu luyện "tâm hồ kiếm quyết", là bí mật bất truyền của Tâm Hồ kiếm môn, cao tới cấp 5. lẽ nào kiếm quyết của đối phương có phẩm giai cao hơn "tâm hồ kiếm quyết"?

Không thể nào! Một sơn dã môn phái, làm sao có kiếm quyết cao hơn cấp 5?

Cổ Dung Bình cắn răng, nhìn chằm chằm Vi Thắng, kiếm thế càng mạnh.

Nếu đoán không ra, vậy không cần đoán!

Cổ Dung Bình xác định!

"Vô Không kiếm quyết của bản môn quả là thần diệu vô bì." So với sự uất ức Tả Mạc gây ra, Diêm Nhạc xem Vi Thắng chiến đầu mà vui như mở cờ trong bụng.

Tân Nham bất chấp, hắn mở hai mắt, nhìn chằm chằm Vi Thắng, mắt không nháy động.

Bùi Nguyên Nhiên kinh ngạc nhì phương xa, môi run run: "Sư phụ, đẹ tử không phụ lòng…"

"Vô KHông kiếm quyết" vẫn là tâm bệnh trong lòng hắn, bây giờ lại hiện thế, hắn vô cùng kích động không gì sánh nổi. bốn người bản lĩnh thành danh tại thú yêu, nhưng tình nguyện ẩn nấp Đông Phù, chỉ có một nguyên do, đó là hương hỏa truyền thừa. Bây giờ không chỉ có Vi Thắng là đệ tử thiên tài tương lai vô hạn, "Vô Không kiếm quyết" cũng tái hiện nhân thế, hắn cực kích động, không thể kìm nén.

Tình thế như vậy, người nào cũng minh bạch, Vô Không kiếm môn chắc chắn sẽ thành đại môn phái tại Thiên Nguyệt giới.

Có được kiếm quyết thần kỳ như vậy, có được đệ tử thiên phú không ai có thể so, Vô Không kiếm môn thế không thể cản.

Một ít người tâm tư nhạy bén đã bắt đầu suy nghĩ, sau lần đấu kiếm này, cần phải kết giao môn phái ngang trời xuất thế này. Mà những người khác, như chưởng môn Linh Anh phái sắc mặt cực khó coi. Nếu như nói Vô Không kiếm môn khi trước là một lực lượng không thể bỏ qua, vậy Vô Không kiếm môn hiện tại đã tiến thân vào các môn phái mạnh nhất Thiên Nguyệt giới. Linh Anh phái cũng mất đi tư cách chống lại.

Lúc này, Vi Thắng như thái dương tỏa ra nắng hè chói chang, tỏa ra quang mang rừng rực lóa mắt, toàn bộ tuyển thủ khác như sao đêm bên cạnh thái dương, tất cả đều ảm đạm không chút tinh thải.

Tả Mạc đối với chuyện này không chút hay biết, hắn tập trung vào phù trận trước mặt.

Hắn lau mồ hôi, bắt đầu bố trí bộ phận trọng yếu nhất – thiên hoàn nguyệt minh trận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi