"Sư huynh! Đây là Vân Hải giới!" Y Chinh có chút kiêu ngạo nói.
Sư huynh cảm nhận được sự kiêu ngạo trong lời nói của Y Chính thì trong lòng cũng hơi kinh ngạc, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười mỉm, dù sao điều này cũng nói lên rằng mầy năm qua sư đệ sống không đến nỗi quá tệ.
Dọc đường không ngừng có người hành lễ với Y Chính, mỗi lần như vậy Y Chính đều dừng lại chân thành đáp lễ.
Sư huynh nhận ra những người này đều tôn kính sư đệ xuất phát từ nội tâm, điều này càng khiến hắn cảm thấy cao hứng và vui mừng. Nghĩ lại trước kia một tên thiếu niên bướng bỉnh quật cường nay đã khác rồi.
Từ sau khi sư phụ qua đời, một tay hắn nuôi lớn sư đệ, nhưng từ khi tu vi của hắn bị phế, sư đệ như biến thành một người khác, nỗ lực và khắc khổ. Một mặt hắn vì sự chuyển biến của sư đệ mà cao hứng, mặt khác hắn lại tự trách bản thân mình. Sau khi sư đệ thất tung, cảm giác tự trách này càng ngày càng gặm nhấm tâm hồn hắn.
Hắn chỉ có thể dùng thiền định để trấn an tâm linh bản thân, mặc dù mất hết tu vi nhưng công phu thiền định ngược lại càng ngày càng thâm hậu.
Khi sư đệ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn làm thiền tâm của hắn trong nháy mắt sụp đổ.
"Trước đây đệ đã từng truyền thụ cho bọn họ một số nội dung của thiện tu, thực lực hồi đó của bọn họ là rất kém. Lúc đấy đệ làm trợ thủ cho Tông sư phó, mặc dù bận rộn chút nhưng cũng rất hài lòng. Trong lòng nhớ tới sư huynh nhưng khi đó tiền ít, linh đan cho sư huynh sử dụng cũng thu thập chưa đủ.
Y Chính nhớ lại mà vô cùng tiếc nuối. Mặc dù bây giờ đã có được linh đan nhưng không còn tác dụng nữa nên hắn dứt khoát đem theo sư huynh trở về Mạc Vân Hải. Nói thật, khi hắn nhìn thấy cổ tự của sư huynh rách nát, nhìn như sắp sụp tới nơi thì trong lòng hắn đầy khổ sở và phẫn nộ, cơ hồ suýt chút nữa hắn không thể khống chế được bản thân nữa.
Sư huynh rất hiểu Y Chính, nhìn vẻ mặt đầy hổ thẹn của Y Chính thì không tiếp tục mà chuyển đề tài khác: "Tông sư phó? Cũng là thiện tu sao?"
Nhắc tới Tông sư phó, tinh thần Y Chính không khỏi trở nên hưng phấn: "Đúng vậy! Đừng tưởng Tông sư phó xuất thân tầm thường, ở Đại Phật Tự không ai có thể sánh được với người đâu."
"Ồ, lợi hại vậy sao?" Sư huynh mỉm cười, hắn đã nhận ra sư đệ đối với vị Tông sư phó này rất tôn kính.
"Đúng vậy, Tông sư phó đã tu thành nguyện lực. Bên trong tự người có thể tu thành nguyện lực không có mấy đâu." Y Chính nhìn quanh, không thấy ai rồi hạ giọng nói tiếp: "Là Khí Phật Tử Nguyện."
Sư huynh giật mình kinh hãi, khí phật tử nguyện, bốn chữ này làm hắn không tự chủ được mà nín thở.
Mặc dù linh lực đã biến thành thần lực, mặc dù thời đại có biến hóa nhưng khí phật tử nguyện vẫn làm người ta cảm thấy rung động.
"Bây giờ hắn sao rồi?" Trong mắt sư huynh bỗng sáng lên chút hi vọng, nếu có thể được đại sư như vậy điểm hóa, nói không chừng thương thế của mình lại có mấy phần hi vọng.
Tâm trạng Y Chính trở nên chán nản: "Từ bảy tám năm trước, Tông sư phó bế tử quan, đến bây giờ vẫn còn chưa đi ra."
"Bế tử quan!" Sư huynh đột nhiên trợn tròn mắt, sắc mặt khẽ biến. Khí phật tử nguyện, bế tử quan, hai từ này làm hắn như nhìn thấy một vị thiện tu không sợ chết, chấp nhất, không để cho mình có một con đường lui.
"Đúng vậy, nếu như Tông sư phó xuất quan thì tốt rồi, tổn thương của sư huynh Tông sư phó nhất định có cách. Nhưng vẫn may là phật đăng của Tông sư phó không có tắt." Y Chính nói.
Vừa dứt lời bỗng ở phía xa phát ra ánh sáng chói lòa.
Mọi người đang bay trên trời đều ngừng lại, khiếp sợ nhìn về phía xa, ánh sáng chói mắt như vậy mà không phát ra chút tiếng động nào.
Một luồng khí tức mênh mông cổ xưa bỗng nhiên bạo phát!
Biển mây xung quanh vân đảo đột nhiên gợn lên sóng mây cao tới vài chục trượng, biển mây quay cuồng, khí thế ầm ầm giống như có vô số vân thú đang rít gào mà lan ra bốn phía.
"Không tốt!" Sắc mặt Y Chính khẽ biến, trong chớp mắt, sóng mây giống như dời núi lấp biến gào thét lao tới, sóng mây cao tới vài chục trượng tựa như một bức tường làm người ta cảm thấy không thể chống đỡ được nó.
Cả người Y Chính bỗng sáng rực lên.
Chỉ thấy lân giáp màu vàng nhạt giống như sóng gợn nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn, không biết từ khi nào kim cương xử đã xuất hiện trong tay. Trên mặt là mặt nạ kim sắc mang theo ý cười như có như không, giống như đức Phật.
Thần trang!
Hai mắt sư huynh bỗng trợn lên, mặc dù nơi hắn ở rất hẻo lánh nhưng danh tiếng của thần trang thì vẫn từng nghe nói qua.
Chỉ thấy kim cương xử trong tay Y Chính khẽ vạch một dường dưới chân, tả chưởng dựng đứng, miệng quát lớn một tiếng thiền hào!
Kim quang nhàn nhạt giống như rung động nổ lên ở dưới chân hắn, nhìn rất chậm nhưng thực ra vô cùng nhanh bao phủ hai người vào bên trong. Trong nháy mắt, một kim tráo hình cầu đã thành hình, mặt ngoài của kim tráo là vô số kinh văn giống như nòng nọc đang di chuyển bất định.
Đây là…
Trong lòng sư huynh không khỏi cảm thấy kinh hãi, sức mạnh của sư đệ cực kì cổ quái, hắn không thể nói ra tên nhưng có một điều hắn dám khẳng định đó tuyệt đối không phải thứ mà Đại Phật Tự truyền ra.
Bỗng, hai chữ thoáng hiện ra trong đầu hắn.
Thần lực!
Hắn không chú ý tới những người khác đang đứng trong không trung đều đã mặc thần trang của mình vào, bởi vì thanh thế của sóng mây này quá đáng sợ, rất nhanh đã vọt tới trước mặt họ!
Ầm!
Trong nháy mắt hai người đã bị sóng mây cao ngất nuốt chửng.
Kim quang tráo không khỏi rung lên, kinh văn du tẩu ngày càng nhanh, Y Chính trợn tròn mắt, hiển nhiên đang cố gắng hết sức để chống lại.
Sư huynh lại có chút thần thần, hắn bỗng nhớ tới tình cảnh hồi trước, khi mà bản thân che chở cho sư đệ, giờ đây sư đệ đã có thể bảo vệ bản thân rồi.
Chỉ chớp mắt ngắn ngủi đó mà lại như rất lâu.
Vẻ mặt của Y Chính không thể nghi ngờ đã nói lên việc hắn đang cố gắng hết sức chống lại, sư huynh rất nhanh đã hồi phục tinh thần, nhắm mắt lại. Ngày trước tu vi của hắn rất thâm hậu, từng là một trong những thiên tài của Đại Phật Tự, mặc dù bây giờ tu vi đã mất hết nhưng mỗi ngày đều chìm vào trong thiền định làm cảm giác của hắn càng trở nên nhạy bén.
Vừa nhập định, hắn lập tức có chút kinh hãi, thực lực bây giờ của sư đệ đã hơn xa năm đó.
Điều này làm cho hắn rất kinh ngạc.
Thiên phú của sư đệ hắn biết rõ, tuyệt đối không phải loại thiên phú dị bẩm nhân tài kiệt xuất trong chùa như hắn. Cho dù Đại Phật Tự bây giờ đạt được tiêu chuẩn như hắn ở vào lứa tuổi đó cũng không có mấy người.
Sư đệ lại mạnh tới mức này rồi!
Lực lượng cường đại mà xa lạ làm hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kì đối với Mạc Vân Hải.
Sóng mây một lớp lại một lớp giống như vô biên vô hạn, bọn họ như con thuyền gỗ dập dềnh trong bão tố, căn bản không thể nào đứng vững được. Liên tục chống lại mấy lớp sóng mây, cả người Y Chính bắt đầu run lên, mồ hôi tinh mịn bắt đầu hiện ra trên trán hắn.
Vẻ mặt sư huynh đầy trang nghiêm, nhẹ giọng tụng kinh.
Tiếng tụng kinh của hắn không lớn nhưng ở trong cơn sóng giữ ầm ầm thì rõ ràng tới từng chữ. Trong tiếng tụng kinh của sư huynh giống như có sức mạnh làm dịu lòng người, Y Chính cảm thấy tâm tình trở nên bình tĩnh hơn, cả người thôi không run rẩy nữa, từng luồng sức mạnh từ sâu trong cơ thể hắn hiện ra, tinh thần hắn không khỏi rung lên.
Đúng vào lúc này bỗng có một giọng nói du dương vang lên.
"Định!"
Vừa rồi còn ầm ầm tức thì biến mất.
"Tán!"
Biển mây trắng xóa xung quanh giống như băng tuyết nhanh chóng ta đi, trong nháy mắt, một bóng người chắp tay xuất hiện trên bầu trời.
Ở phía sau hắn là một pho tượng Phật đầu bóng lưỡng, tương tự cũng chắp tay lại, thần sắc đầy nghiêm túc.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cả người Y Chính không khỏi run lên, trên mặt không chút kìm nén hiện lên vẻ mừng rỡ như điên: "Tông sư phó!"
Sư huynh ngửa mặt ngơ ngác nhìn bức tượng phật đà to lớn đằng sau Tông Như, đầu óc trở nên trống rỗng.
Khi ánh mắt hắn và chân thân phật đà chạm nhau, cả người không khỏi run lên.
Con mắt của phật đà lại có màu tro!
Tông Như xuất quan, Vân Hải rung động!
-
"Đã lâu rồi không về yêu giới, thật có chút nhớ mong." Thương Trạch cảm khái nói, nét mặt hắn đã bớt đi chút trẻ con, cả người cũng trở nên trầm ổn hơn.
Minh Quyết Tử lắc đầu: "Ta cảm thấy Vân Hải giới vẫn tốt hơn."
"Ta chỉ hoài niệm thôi mà." Thương Trạch tự giễu cười nói: "Đương nhiên là Vân Hải giới tốt hơn rồi. Nge nói yêu tộc bây giờ rất loạn, trưởng lão hội nội đấu càng nhiều, ngoài mặt thì còn khách khí một chút chứ còn phía dưới thì vô cùng lộn xộn."
Nam Nguyệt không nói gì, nghe hai người nói chuyện với nhau, nhất thời tâm thần vẩn vơ. Bằng hữu trước đây ở yêu thuật phủ không biết thế nào rồi?
Nhưng rất nhanh tâm tư của nàng đã bị tiếng ồn từ phía sau phá hỏng.
"Ta bảo các ngươi nghe, lần này không được ngăn cản đường của bản thiên tài! Vất vả lắm mới thể dành được nhiệm vụ này, oa oa, đến lúc bản thiên tài tỏa sáng chiếu rọi thân ảnh bé nhỏ của các ngươi rồi!"
Chanh Phát yêu vô tâm cuồng tiếu.
A Văn trừng mắt, trong miệng phun ra hai chữ: "Ngu ngốc!"
Hắc Yên yêu nhanh chóng lùi ra sau hai bước, cách xa hai người một chút.
"Củi mục, nói ai ngu ngốc đó?" Chanh Phát yêu trợn mắt nhìn A Văn nhưng ngay sau đó vẻ mặt hắn vô cùng đắc ý vui vẻ nói: "Ta biết rồi, là ngươi đố kị ta, lần trước thua trên tay ta, ha ha, trái tim yếu đuối của ngươi đã bị ta đả kích, ta thật sự quá lợi hại!"
"Ngươi mới đuổi bằng mà thôi." A Văn cười nhạt: "Không tin ngươi hỏi lão Yên mà coi."
Chanh Phát yêu sửng sốt, quay sang hỏi Hắc Yên yêu: "Lão yêu, ta mới bằng thôi sao?"
Hắc Yên yêu đưa ra đáp án đã chuẩn bị từ trước: "Ừ, lúc trước hắn thắng sáu trăm hai mươi hai ván, ngươi thắng sáu trăm hai mươi mốt ván.
Chanh Phát yêu lập tức cười lớn: "A a a! Buồn cười! Buồn cười! Đi nào, củi mục, bây giờ chúng ta đánh một trận xem ai lợi hại hơn!"
"Tới thì tới! Ai sợ ai chứ!" A Văn không chút do dự, trợn mắt nhìn.
Nam Nguyệt không khỏi đau đầu, dọc đường đi đã mấy lần như này rồi?
Nàng quay đầu nói: "Lão đại nói rồi, các ngươi mà trên đường đánh nhau trở về cấm túc ba tháng."
Cả hai ngây ra như phỗng.
Chanh Phát yêu lẩm bẩm nói: "Lần này tiện nghi cho ngươi rồi, nếu không phải lão đại che chở cho ngươi thì ta sẽ cho ngươi nếm thử thất bại thứ sáu trăm hai mươi ba!"
A Văn trả lời lại đầy mỉa mai: "Nếu không phải lão đại che chở cho ngươi thì ta lấy mạng ngươi dễ như lấy đồ trong túi vậy!"
Chanh Phát yêu sửng sốt: "Những lời này ngươi học từ đâu đấy? Nghe có vẻ lợi hại ghê!"
A Văn cố kiềm nén đắc ý trong lòng, giọng hắn không mặn không nhạt nói: "Lão Yên!"
Hắc Yên yêu lập tức cảm thấy không ổn, quả nhiên, hắn còn chưa kịp có phản ứng gì thì Chanh Phát yêu đã như một cơn gió ào tới trước mặt hắn: "Lão yêu lão yêu, nhanh nghĩ ra câu nào đó oai phong hơn câu vừa rồi đi…"
Bỗng nhóm người Nam Nguyệt ngừng lại, đề phòng nhìn đoàn người trước mặt.
Người cầm đầu là một thiếu niên, cả người hắn toát ra khí tức âm lãnh, hắn yên lặng đứng đó.
"Đã đợi các vị từ lâu, ta là Vưu Cầm Liệt."