TỨ ĐẠI DANH BỔ



Dựa theo lộ trình mà suy tính bọn họ hẳn đã đến lưng chừng Nghi Thần phong, đã tới Dã Kim trấn.



Nhưng nơi này không có thị trấn.



Không có tung tích con người.



Chỉ có cát sỏi, cát sỏi, cát sỏi, còn có …



Loạn nham, loạn nham, loạn nham.



Một ngọn cô phong cao ngất như đỉnh một tòa thành đứng thẳng giữa không trung.



... đó đại khái chính là ngọn Nghi Thần phong cao nhất sao? Nghe nói, Mãnh Quỷ miếu ở trên đỉnh núi.



Đã vào mạch.



Đêm hoang vu.



Lúc này ngay cả Lão Ngư cũng không khỏi nói thầm:‘Chúng ta không phải đi lầm đường chứ?’



Tiểu Dư trong lòng cũng nghi hoặc:‘Ắt không sai được! Người lên núi, từ xưa đến giờ vốn chỉ có một con đường!’



Vô Tình ở sâu trong kiệu nghe được bọn họ nói khẽ, cũng cảm giác được Tam Kiếm Nhất Đao hoang mang.



... mấy tên tiểu tử kia đại khái gặp quỷ sợ tối nên trời vừa sập tối liền ngươi đẩy ta xô ồn ào, nghi thần nghi quỷ vừa sợ lại vừa hiếu kỳ.



Gã cũng không lo lắng mình đi lầm đường.



Gã chỉ lo lắng Ngô Thiết Dực không chọn tuyến đường này để đi.




Gã còn lo lắng an nguy của bốn tiểu hài tử này.



Hơn nữa, gã lo lắng nhất lại là một chuyện khác.



Truy Mệnh tam sư đệ sao lại biết chuyện Chu Sát Gia xuất hiện ở vùng Sơn Tây, đồng thời còn truyền tới hai tin tình báo khác.



Thứ nhất, Truy Mệnh tại Niêm Ngư câu gặp Thiên Hạ Đệ Thất vốn là muốn vào kinh thành ám sát Vô Tình, ác chiến một trận đã đẩy lui địch nhân. Sau lại vì quái sự Kim Ấn tự hại người, Lam Nguyên Sơn xuất gia mà đến Kim Ấn tự điều tra (đọc Mênh của Truy Mệnh trong Giang hồ nhàn thoại ) cùng lúc phát hiện đồng liêu Ngô Thiết Dực Tham quân Quách châu vì sợ vụ án phát sinh có tội liên đới liền có ý đồ cầu cứu Ngô Hổ Uy nhưng không được, liền tạ quân mưu phản nên không thể làm gì khác hơn là đi bình định loạn cục rồi nói sau.



Lãnh Huyết thì ứng phó chuyện võ lâm tứ đại thế gia bỗng nhiên mất ba trụ cột rất có thể tạo thành tình thế nguy hiểm, rối loạn.



Thiết Thủ thì trúng thương ở chân núi Thái Bạch nhất thời không cách nào chạy tới chặn đánh Ngô Hổ Uy.



Thứ hai, hồng nhan tri kỷ Tập Mai Hồng của Lãnh Huyết vì không cam tâm chuyện Ngô Thiết Dực gây nên đã tiềm nhập Sơn Tây đuổi giết.



Nghe ra thì tin thứ hai nếu so với thứ nhất tốt hơn, hơn nữa còn khá hơn nhiều ... Ít nhất Vô Tình có thêm một trợ thủ tốt, đao pháp Tập Mai Hồng đao pháp trong võ lâm cũng có chút danh tiếng.



Nhưng đối với Vô Tình mà nói tin thứ nhất dù luân phiên biến loạn toàn tin dữ nhưng tin thứ hai mới thật sự khiến gã phiền toái, lo lắng.



Lãnh Huyết vì vướng chuyện xung đột của Tứ đại thế gia phải giải quyết.



Nên gã nhất thời không thể theo Tập Mai Hồng.



Song Tập Mai Hồng đã tiến vào Nghi Thần lĩnh.



... dưới tình huống không có Lãnh Huyết bảo vệ đã tiến vào hoang sơn dã lĩnh.



Bết bát hơn lại là chuyện.



Tập Mai Hồng là một ‘đại tiểu thư’.



... làm người ai chẳng biết ‘Đại tiểu thư’!?



Không phải loại đại tiểu thư đấy!



Cái loại ‘đại tiểu thư’ này luôn khiến Vô Tình cảm thấy nhức đầu.



Tập Mai Hồng đương nhiên là tiểu thư, chuyện này không có gì để nghi ngờ.



Nhưng ý tứ của ‘đại tiểu thư’ chỗ này là: khó dây vào, khó dây dưa, khó sống chung, vừa không nói đạo lý vừa phiền toái hơn vừa hết sức xinh đẹp lại vô cùng tự phụ nhưng lại không trải qua được bao nhiêu phong sương trong chốn giang hồ ...



Đại tiểu thư!



... hỏi ngươi có sợ không?



Hơi sợ!



Trong lòng Vô Tình tự hỏi tự đáp.



Sợ thì thế nào? Xem ra đó là ‘bạn gái’ của tiểu sư đệ gã, Vô Tình từng vì tình mà bị tổn thương nên đối với phái nữ luôn có khoảng cách, bản thân gã tự biết mình cũng không thể tuyệt tình từ chối cái nhiệm vụ hết sức nan giải này.



Ngoại trừ việc giết chết Ngô Thiết Dực, đối phó Chu Sát Gia cùng Đường hóa còn phải phải đi bảo vệ vị ‘đại tiểu thư’ Tập Mân Hồng này nữa!



Đối với Vô Tình mà nói nhiệm vụ cuối cùng đó chỉ sợ so với hai nhiệm vụ trên còn khó khăn gấp bội!



Gã chỉ hi vọng mình có thể kịp thời chặn lại (ít nhất trước lúc Ngô Thiết Dực còn chưa lộ diện) vị ‘đại tiểu thư’ kia, mời nàng xuống núi cũng tốt, đuổi nàng xuống núi cũng không sao!



Người này thật sự quá nguy hiểm.



... gã cũng quyết định lệnh Tam Kiếm Nhất Đao đồng trở về.




Cho nên gã mới tỏ vẻ thật sự có quỷ.



Trong bốn người bọn chúng có ba tên sợ quỷ.



... tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử.



Nghĩ tới đây gã chợt nghe phía ngoài lao xao, có tiếng kêu:



‘Quỷ kìa!’



... Phù … ban đêm nghĩ quỷ quỷ liền tới!



Thật là so với quỷ còn linh hơn!



Vô Tình cười thầm.



Gã cũng phát hiện trước rèm che kiệu có đốm lửa xanh chớp động, âm u thần bí ... gã tự tay vén rèm lên.



Phía ngoài là đất hoang.



Bên cạnh đất hoang bên cạnh có một chuỗi hỏa diễm.



Người màu xanh biếc .



... giống như một chuỗi u linh màu xanh biếc, đứng thẳng một hàng, lay nhẹ một cái chiếu xuống đất một dải xanh nhàn nhạt, tựa hồ như đang đốt món đồ gì đó.



‘Cái quỷ gì thế?’



Vô Tình hỏi. Tam Kiếm Nhất Đao đồng trốn hết về phía sau ngoác miệng tranh tiên nói:



‘Hỏa, hỏa. . .’



‘Lục hỏa. . .’



‘. . . Quỷ Hỏa!’



‘Công tử! Phía trước có dị vật!’



Nói có ‘dị vật’ chính là Diệp Cáo cậu ta là Thiết kiếm, đứng hàng thứ thứ tư dụng Âm Sơn Thiết Nhu kiếm, giỏi về thủ pháp điểm huyệt vì từng được Truy Mệnh chỉ điểm, thối pháp cao minh, lại chịu khổ nhọc khổ luyện Thiết Bố Sam nên khả năng chịu đòn rất cao.



Trong bốn người, chi có nó không tin thế gian có quỷ.



‘Đó là người!’ Vô Tình nhìn một cái, ý bảo khiêng kiệu đi đến gần:‘Đó là một người đang đốt đồ!’



Chỉ là nếu như là người tại sao lại mang màu xanh biếc ?



Chẳng qua là lửa sao lại có màu xanh biếc âm u thế?



Trong lòng bốn người bọn chúng hồ nghi nhưng đều nao núng bước theo sau kiệu tiến về phía trước.



... nhưng tiến về phía trước tốt hơn đứng lại phía sau.



Bởi vì bọn chúng nghe được sau lưng tựa hồ có tiếng động khác thường.



Tiếng động giống như là có mãng xà đang trườn trên cát sỏi.



Bọn chúng không dám quay đầu lại.



Chẳng thà bước tới đối mặt với quỷ hỏa kia ...




Cùng với cái bóng xanh lè kia.



Chiếc kiệu nhích tới gần đống lửa.



Bên cạnh đống lửa có người ngẩng đầu lên, sắc mặt xanh mét cực kỳ đáng sợ, bốn người bọn chúng thất kinh, nhưng dù sao đó vẫn là người.



Không phải là quỷ.



Lửa bừng bừng, xanh biêng biếc.



Lục hỏa phủ lên trên áo, trên quần, trên mắt hắn một màu xanh kỳ dị, âm u. Giữa nơi núi hoang tuyệt lĩnh trông không khác một hồn ma.



‘Ngươi mạnh khỏe!’



Vô Tình một tay vẹt rèm, một mặt chào hỏi.



‘Ngươi mạnh khỏe!’



Người nọ ngẩng mặt lên, mặt như mặt ngựa, vừa mỏng vừa dài vừa xương xẩu nhưng đường nét thật ra có vẻ tuấn tú. Chỉ là khuôn mặt thật sự lại xanh ngắt như viên đá khổng tước.



‘Ngươi đang ở đây đốt đồ?’



‘Ta đang đốt đồ!’



Vô Tình nhìn một chút rồi nói:‘Ngươi đang ở đây đốt quần?’



Không sai, đó đích xác là quần nữ nhân ... hắn ít nhất đã đốt hai cái, quần hiển nhiên cũng không cháy tốt, trên tay hắn còn có một vật, trông như lục hỏa, tro bụi tản mác, tứ tán bay lên.



‘Đúng vậy!’



‘Quần của người nào vậy?’



‘Không là của ta!’



Người nọ mặc nhiên trả lời như vậy.



Hàm răng của hắn cũng xanh biếc .



Sau đó hắn hỏi ngược lại:‘Ngươi muốn tới Diễm Mộng khách điếm?’



Vô Tình bình thản trả lời:‘Đúng!’



Người nọ nói:‘Ta đi với ngươi một đoạn!’



Vô Tình hỏi: ‘Ngươi đi làm gì?’



‘Cũng vậy thôi!’ Người nọ nở nụ cười rin rít như quỷ kêu:‘Đi giết Ngô Thiết Dực!’



Mọi người hơi bị động dung.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi