TỨ ĐẠI DANH BỔ



Vô Tình cảm thấy nhức đầu.



... đầu của gã vốn rất linh mẫn, mỗi khi gặp kình địch hoặc chuyện gã ứng phó không được (nhưng tại sao lại ứng phó không được?) như nữ tử này đầu của gã tự nhiên lại nhức.



Đầu của gã nhức không giống với Tôn Thanh Hà.



... Tôn Thanh Hà chỉ cần gặp gái đẹp là nhức đầu.



Đầu của gã lúc này đột nhiên nhức, tự nhiên mà nhức không do ai cả, tự do mà đau không gì so sánh được.



Đau đến mức gã nhất thời trả lời không được câu hỏi kia của nàng.



"Ngươi không cần xấu hổ, cũng không cần khổ sở ..." nữ nhân kia tiếp tục động viên gã, nghe khẩu khí của nàng thì nàng tuyệt đối tin chắc lời nàng nói. Như rằng nàng có thể khiến sự tự ti, hối tiếc, tự thương hại, hành động bỉ ổi, hạ lưu vô sỉ của Vô Tình biến thành sự tự tin, quang minh chính đại, yêu thương, mang tới hi vọng, tiền đồ cho gã, nàng nói:"Ngươi đứng không vững cho nên mới như cho con chạy loạn ... ta tha thứ cho ngươi đấy!"



... cơ hồ sắp nghe thấy tiếng vỗ tay rồi!



Nếu như nơi này có khán giả ‘xem’ lời của nàng.



Cho nên nàng vô cùng đắc chí hài lòng tặng thêm cho gã một câu:"Ta quyết định tha thứ, bỏ qua cho ngươi!"



Vô Tình chỉ còn nước cười khổ:"Cảm ơn cô tha thứ ... nhưng ta không biết có thể tha cho cô hay không?"



Nàng nghe không hiểu đôi mi chau lại:"Cái gì?"



Vô Tình nói:"Ta còn chưa biết cô là ai?"



Đôi mắt của cô gái rất lớn, rất sáng, to đến lấp lành đủ để dung nạp mọi ánh mắt, mọi đốm lửa. Sau đó dung hợp phát ra một ánh sáng nhu hòa nhưng bén nhọn như một lưỡi mâu.




... chân chính thốt ra một câu nói.



"Ngươi đoán ta là ai?"



Cô gái cười, vừa cười vừa thu đao, tựa như cây đao của nàng cũng giống như còn người của nàng, trong đao ẩn tình, dụng đao thâm tình, thu đao thịnh tình, vũ đao vong tình ... chỉ không biết lúc này Vô Tình có thể giết người mang thanh tuyệt tình đao ấy không?



Vô Tình thật sự không có thời gian cũng không có tâm tình đi đoán này nọ:"Hi vọng rằng cô không phải Vương Phi là tốt rồi."



Lúc nói những lời này trong lòng gã bỗng nhiên hiện ra một cái tên.



... ngàn vạn lần mong rằng không phải là tên nàng!



Là ai mà trong tâm tưởng Vô Tình so với Phi Nguyệt Vong Tình sát thủ Vương Phi còn đáng sợ hơn như thế?



"Ngươi vẫn cho rằng ta là Vương Phi, Hư … Ha ha! Ha ha ha!" Nàng kia cười đến cong cả người, cười đến đôi bướm nhỏ nhảy múa loạn lên, gã vội giữ khoảng cách để bảo đảm an toàn. Bình thường bộ dạng cười này chỉ thuộc về nam nhân (hơn nữa còn là thứ người gian hùng ... ) mà nay cô gái này cười lại khiến cho người ta có cảm giác rất buồn cười. Ngươi sẽ cảm thấy nàng yêu kiều, nàng kiêu sa, nàng kiểu cách nhưng một chút xíu cũng không bất ngờ, không khó nghe. Ngược lại cảm thấy tiếng cười nàng động lòng người:"Ta xem chân ngươi, cũng biết, cũng đoán được ngươi chính là ... Nhai Dư!"



... lại nói chân của gã!



Cô gái này thật không biết kiêng kị.



Đến ngay cả Tam kiếm Nhất đao đồng cũng nghe không thuận tai, nhìn không thuận mắt rồi.



"Ngươi đoán xem ta làm sao biết ngươi là Nhai Dư?" Nàng dương dương đắc ý nói:



"Đại ... sư ... ca ... gọi ... ta ... là .... Linh Tinh Thất! "



Chỉ cần là nam nhân có mặt tại đây, ai cũng rung động trong lòng.



Thật là rung động đến tận tâm can.



Tất cả đều hiểu .



... ôi! Quả nhiên là nàng!



"Cô là Tập Mai Hồng?" Vô Tình trong lòng buồn bã rên lên ‘Không phải đâu?’



Trong lúc nhất thời chính gã cũng không tường tận lắm, rốt cuộc là gã cao hứng hay khổ sở? Thích thú hay thất vọng? Mất mát hay cảm thấy trút được gánh nặng? "Tập cô nương?!"



Thì ra là Tập Mai Hồng!



... thật ra không phải nàng thì còn ai vào đây chứ?



Ai có khả năng mới thoáng xuất hiện đã khiến Vô Tình nhức đầu, lại đem sự tình làm loạn lên cơ hồ còn gây hoạ sát nhân.



Chỉ có nàng, đại tiểu thư, là vẫn hồn nhiên chưa hiểu.



Nàng đang đắc chí.



... vẫn còn hết sức vui cơ đấy!



Vô Tình vừa nghe nàng nhắc tới Linh Tinh Thất đã biết trước mắt có trốn cũng không thoát, nhắm mắt cũng không xong ... người tới chính là Tập Mai Hồng!




Bởi vì Linh Tinh Thất chính là nguyên danh của tứ sư đệ Lãnh Huyết, tên gọi khác của Lãnh Lăng Khí. Người thân thuộc với gã đôi khi dùng cái này tên này để gọi gã.



... cô gái này quả thực danh bất hư truyền.



Lúc trước khi Vô Tình giả làm nữ nhân hết sức vất vả mới phá án và bắt giam hung thủ liên tiếp gian sát các nữ danh nhân trên giang hồ gặp tam sư đệ Truy Mệnh đang hòa giải tranh chấp của võ lâm Tứ đại thế gia khiến nguyên khí tổn thương nặng nề. Gã từ miệng Truy Mệnh biết được hồng nhan tri kỷ Tập Mai Hồng của tứ sư đệ là ‘nữ trung hào kiệt’ ra sao rồi.



Bởi vì Truy Mệnh cũng đã kịp ‘lãnh giáo’ qua.



Vô Tình chưa gặp qua nàng, Lãnh Huyết lại vì sự tồn vong của võ lâm thế gia không thể động thân, nhất thời không có cách nào đi Sơn Tây chặn đánh Ngô Thiết Dực chỉ là Tập Mai Hồng đã sớm lên đường chạy thẳng tới Nghi Thần Phong. Chuyện này thì Truy Mệnh tự nhận mình tung tin đồn thất thiệt, đối với việc Tập Mai Hồng chạy đi đến Nghi Thần phong gã ba hoa chích choè với đại sư huynh của mình một phen để Vô Tình sơ thất, còn bản thân gã lại phải vì chuyện Trấn chủ Tây trấn Lam Nguyên Sơn đại náo Kim Ấn tự mà quá nhiễu sự rồi.



Tuy nói đến gần cuối Truy Mệnh nói ra kết luận của gã.



"Bọn ta rất hâm mộ tiểu sư đệ!"



"Tập cô nương là một cô gái tốt!"



"Tiểu sư đệ có nàng có thể không còn buồn bã, có thể giải sầu. Ít nhất có thể quên chuyện buồn Tiểu Đao ngày ấy!" ( Đoạn tình cảm của Lãnh Huyết và Lăng Tiểu Đao có thể đọc trong Cố sự Tứ đại danh bộ Thiếu niên Lãnh Huyết. )



Thật ra khi Vô Tình nghe xong cũng rất cao hứng cho tiểu sư đệ của mình.



Gã chỉ lo lắng với tính tình của Tập cô nương vạn nhất lên tới Nghi Thần phong tham gia đả lão hổ e rằng mọi chuyện loạn càng thêm loạn.



... bởi vì Đại tiểu thư nàng vốn là tâm can bảo bối của tứ sư đệ khiến Vô Tình lại càng lo ngại vạn nhất có điều gì sơ xuất thì chính gã cũng tuyệt đối không tha thứ được cho bản thân mình.



Cho nên gã cảm thấy gánh nặng này rất khó mang.



Truy Mệnh chính vì biết tính cách gã cực đoan, chuyện đều là vì chân tình của gã trao ra một lần đã nhận lấy kết quả thảm khốc. Cho nên gã đối với các nữ tử xinh đẹp đều vô cảm, phòng vệ mạnh mẽ. Truy Mệnh cũng không muốn nước cuốn về Long Mẫu miếu, Tập Mai Hồng là người nhà, vạn nhất thủ hạ Vô Tình có lời qua tiếng lại với nàng, vậy thì đối với người nào cũng không nên. Không thể làm gì khác hơn gã trước đó đàng gửi đi một thông điệp.



Vô Tình vượt qua Nghi Thần phong thật ra là muốn vướt trước Tập Mai Hồng đi trước giải quyết đám sát thủ Ngô Thiết Dực, Vương Phi, Chu Sát Gia, Đường Hóa tránh để Tập Mai Hồng mạo hiểm.



... nữ nhân, vốn không nên xông pha giang hồ, huống chi còn là nữ nhân xinh đẹp.



Dù gì Tập Mai Hồng cũng là nữ nhân của tiểu sư đệ, đỉnh đỉnh đại danh danh bộ Lãnh huyết. Mọi người có miệng cũng khó mà nói được gì nhưng trong lòng rất minh bạch.



Muốn bảo hộ nàng.



... nhưng Tập Mai Hồng lại tự tin, cực kỳ tự tin vào bản thân mình. Mỗi một khoảnh khắc cô nàng cũng đang sẵn sàng sinh sự, mà nàng lại rất xinh đẹp. Hà … trên đời có chuyện khó khăn nào có thể so sánh với việc phải bảo vệ một cô nàng vừa xinh đẹp vừa luôn tự cho là mình đúng mà lại thích gây chuyện không?



Khi Vô Tình phát hiện ra nàng thật sự là Tập Mai Hồng gã cũng chỉ biết than ngắn thở dài.



Gã vốn không thích nữ nhân mặt chữ điền.



Nhưng mà nay dưới ánh trăng vừa thấy nàng gã chợt nhận ra nữ nhân mặt chữ điền cũng có thể đẹp như thế . ... đây cơ hồ đảo lộn thẩm mỹ quan của gã, lực chấn động chưa chắc nhỏ hơn nhất đao quan đầu vừa nãy.



Dù sao thì nhất đao đó cũng chém vào khoảng không.



Nhưng vẻ đẹp này vẫn đang ở trước mắt .



Chẳng những ở đó mà còn tuyệt, rất tuyệt!



Cái đẹp trong lòng gã lại có thêm một loại. Cái không đẹp cũng bớt đi một kiểu.



Nhưng nhìn kỹ nàng cũng không hoàn toàn là mặt chữ điền, chỉ là xương gò má của nàng vuông vắn, phía dưới mắt cũng vuông kéo dọc theo khoé mũi, nhưng cằm nàng lại nhọn, nhọn như bộ ngực của nàng.




... nhưng bộ ngực nàng mềm mại hơn . . .



Tựa như giấc mộng.



Nghĩ tới đây Vô Tình không cho phép mình nhớ lại nữa, đường đột giai nhân là chuyện nhỏ, có lỗi với sư đệ lại là chuyện lớn!



Nhưng trong đầu nhớ chuyện này nọ không phải ngươi bảo nó không nhớ nó lập tức không nhớ ... Nếu có thể thì trên đời đã không có người tự sát phí hoài bản thân mình rồi.



Hiện tại tâm Vô Tình loạn đếm mứa ngay cả ánh mắt của nàng gã cũng nhìn ra như lời trách móc... nhưng trách chuyện gì gã nhớ không ra, nhớ không được.



Nhưng sắc mặt của gã vẫn lạnh ngắt.



Nhãn thần tàn khốc.



Tập Mai Hồng sắc mặt chợt giãn ra nở nụ cười tươi tắn nói:"Đại sư huynh! ... Tiểu Hồng hữu lễ!"



Vô Tình hiện tại không chỉ nhức đầu.



Gã đau đầu.



Tam kiếm Nhất đao đồng nhìn nàng cười cũng si ngốc, kinh ngạc, ngơ ngác, chẳng khác gì muốn từ trong nụ cười này phát hiện ra được kỳ trân cái thế.



Còn bất ngờ hơn ngay lúc này lại có người quát lớn:"Các ngươi đã bị bắt!"



Thanh âm rất non nớt.



Nhưng rất dũng mãnh.



"Các ngươi đừng mong trốn thoát!" người nọ hết sức lớn tiếng, uy vũ đầy dũng khí hô lớn:"Ta là Thiên hạ đệ nhất bộ khoái, Triêu Thiên Đại tướng quân, thủ lĩnh Võ lâm thập bát sát, giang hồ xưng tụng Song Tuyệt Phong La Hát Vấn tới đây!" Người nọ bày ra khoá tay, xiềng xích va vào nhau chát chúa, lạnh lẽo. Gã hết sức vất vả mới gom đủ một bộ có thể dùng, hai tay ôm một đống đồ bưới tới chỗ Tập Mai Hồng và Vô Tình đang đứng, miệng quát:



"Chuyện ta nói các ngươi không cần sửng sốt. La đại hiệp ta đây vốn nghiêm chánh, khoan dung quyết không ngại khó khăn, cũng không vu oan giá hoạ ... người nào nói cho ta biết trước ‘Ai là Vương Phi?’ ta sẽ suy nghĩ tha cho hắn một lần, chỉ chặt tay hắn chân hắn xuống …. À! …. không chặt chân . . . Hay cắt lỗ tai thay thế nhỉ!. . . Nữ nhân à? Vậy thì cắt trụi tóc đi vậy ..."



Sau đó hắn chỉnh đốn tư thế quát hỏi:



"Ai là Vương Phi?!"



Sau đó hắn lấy ngón tay chỉ Vô Tình:



"Ngươi nói!"



Lại chỉ tay sang Tập Mai Hồng:



"Ngươi nói!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi