TỨ ĐẠI MỸ NHÂN

Sau khi lũ người đó đi khỏi, Moon mới sợ hãi đi ra từ bụi cây gần đó. Lúc nãy, vừa đi mua nước về, thấy chúng nó bị chụp thuốc mê, định chạy ra nhưng thấy cái lắc đầu yếu ớt của nó, nhỏ đành đau lòng mà nhìn những người bạn của mình bị đưa đi. Bây giờ nhỏ phải làm gì đây ? A, đúng rồi !!! Bọn hắn, phải báo cho bọn hắn biết. Nghĩ vậy, nhỏ liền chạy thục mạng tới trường, đẩy tung cửa phòng họp ra, lao đến chỗ bọn hắn :

- Chết rồi ... chết rồi ...ba đứa kia ...bị bắt ... rồi ...hức hức ...

Đang họp thì thấy Moon hoảng sợ chạy vào rồi còn khóc bù lu bù loa lên như vậy, bọn hắn không khỏi hốt hoảng :

- Moon, bình tĩnh, kể anh nghe có chuyện gì xảy ra ? - Gia Huy ôm nhỏ vào lòng, chấn tĩnh.

- Hức hức các anh ơi, Vy Anh, Lamy, Thiên Nhi bị một đám người chụp thuốc mê bắt đi rồi -Nhỏ sau khi bình tĩnh lại, bắt đầu kể sự việc cho bọn hắn nghe. 

Nghe xong, khuôn mặt của bọn hắn lập tức trở nên băng lãnh. Hắn lạnh lùng phun một câu : 

- Về địa bàn của Hắc Long bang!

Sau câu nói của hắn, năm con người nhanh chong phi lên chiếc BMW đời mới của Gia Huy. Chiếc xe nhanh chóng phóng vun vút trên đường.

" Xịch "

Chiếc xe dừng lại. Một hàng người mặc áo đen kính cẩn cúi đầu :

- Bang chủ, ba vị bang phó, Âu tiểu thư, chào mừng các vị trở về căn cứ.

- Dẹp màn chào hỏi ấy đi ! Bây giờ tất cả triệu tập anh em trong bang bằng mọi giá tìm ra tung tích của Hàn tiểu thư, Trịnh tiểu thư và một cô gái tên là Trần Huyền Lam ngay cho tôi. Tôi cho các người đúng ba tiếng phải tìm ra - Hắn lạnh lùng ra lệnh.

- Vâng thưa bang chủ

Sau khi đám người áo đen đi khỏi, bọn hắn cũng nhanh chóng đi vào phòng họp chính của bang. Moon ngay lập tức giở máy tính lên tìm vị trí của nó. Tuy nhiên đã vài tiếng trôi qua mà thông tin vẫn chỉ là con số 0. Nhiệt độ trong căn phòng đang lạnh hơn bao giờ hết.

Ở chỗ bọn hắn không khí đang là như vậy, nhưng chỗ của bọn nó, không gian đang vô cùng tĩnh lặng. Vốn có sức khỏe tốt hơn những người bình thường nên chỉ mấy tiếng sau nó đã tỉnh thuốc mê. Từ từ mở mắt, cơn đau đầu vẫn chưa suy giảm, nó khó khăn nhìn quanh. Đây là một căn phòng hết sức tồi tàn, ẩm mốc, chuột gián bò loạn xạ trên sàn.

Tuy nhiên điều này không có gì làm Vy Anh hoảng sợ hay sửng sốt cả, vì đơn giản, thân là công chúa Hoàng Gia Anh cao quý, việc bắt cóc này, đối với nó, chắc chắn không dưới một lần. Bỗng nhiên, có tiếng bước chân tiến lại phía nó. Mặc dù trong bóng tối nhưng nó vẫn nhận diện được đối phương. Đó là Hoàng Linh Đan.

- Hàn Vy Anh, mới hôm trước, hôm nay đã lại gặp nhau rồi, có sớm quá không nhỉ ? - Cô ta cười đểu giả nhìn nó. 

- Bạn tôi đâu ?

Nó không quan tâm đến lời ả nói, điều lo lắng bây giờ là liệu mấy đứa bạn của nó có làm sao không ?

- À, hai con nhãi ranh đó sao ? Chắc chắn là đang được mấy người chị em của tao thăm hỏi rồi. Hahaha - Hoàng Linh Đan nhếch mép cười - Tuy nhiên, còn thiếu một đứa.

- Là Như Nguyệt !!! - Nó không mấy ngạc nhiên, đáp.

- Ồ !!! Sao mày biết???

- Nguyễn Anh Thư đâu có quan trọng đối với cô nên thiếu tình địch của cô ta, cũng đâu có ảnh hưởng, phải không ? - Nó thản nhiên đáp.

- Bốp bốp bốp !!! Khá lắm, Nữ thần Quận Chúa

Chưa để Hoàng Linh Đan kịp trả lời, một loạt tiếng vỗ tay vang lên và sau đó là một nam nhân khuôn mặt tuấn tú hơn người bước ra

- Bang chủ bang Black Rose, cô có thể cho ta ít phút nói chuyện với tiểu thư xinh đẹp này được không ??

Hoàng Linh Đan không nói gì chỉ gật đầu bỏ đi. Khi còn lại hai người, nó mới bắt đầu hỏi :

- Anh là ai ? Sao anh biết tôi ?

- Haha !!! Bất cứ thứ gì về Dragon Lee tôi đều biết hết. Tôi còn biết Quận Chúa là người yêu của hắn nữa kìa - Nam nhân đó ung dung trả lời.

- Dragon Lee ? Ai là Dragon Lee ?   Tôi đâu có biết người này.

Nó nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn, tuy nhiên trong đầu đã mường tượng đoán ra người hắn nhắc đến là ai.

- Ồ !!! Cô không biết sao ? Rồi cô sẽ biết sớm thôi Nữ Thần Quận Chúa xinh đẹp ạ  !

Hắn vừa nói vừa thích thú đưa tay vuốt lên khuôn mặt thiên thần của nó. Nó hận, nếu không phải đang bị đau đầu nó đã đạp cho tên này một phát bay sang Thái Bình Dương rồi. Tuy nhiên, nó cũng đành cắn răng chịu đựng, khuôn mặt vờ không cảm xúc nhưng thực ra nó đang cố gắng kích hoạt thiết bị định vị GPS trên vòng tay của mình. 

* Trở lại với bọn hắn :

- Đã có kết quả chưa ?

- Bang chủ, người của ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn chưa tìm ra...

- Mẹ kiếp ! Ta nuôi đám thuộc hạ vô dụng như thế này để làm gì chứ ?

Hắn vừa nói vừa đẩy hết đồ đạc trên bàn xuống dưới đất khiến cho cả đám thuộc hạ sợ rét run. Từ trước đến nay bọ họ chỉ mới thấy khuôn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn chứ chưa bao giờ nhìn thấy hắn nổi nóng thế này cả.

Bỗng nhiên tiếng của Moon vang lên đánh tan sự căng thẳng của căn phòng nãy giờ.

- A có rồi ! Em bắt được tín hiệu của Vy Anh rồi !

- Ở đâu ?

Bốn bọn hắn gấp gáp hỏi như người vừa tìm thấy sự sống trên sa mạc.

- Ở căn cứ tại khe núi Tử Thần - Nhỏ sợ sệt đáp.

Nghe đến từ này, bọn hắn nhất thời sửng sốt. Không lẽ là ... Nhưng thôi, bây giờ việc cứu chúng nó là quan trọng nhất. Bọn hắn ngay lập tức ra xe đến địa điểm bọn nó bị nhốt. Trước khi đi, Moon đưa cho mỗi người một cây súng gây mê, 1 quả bom cỡ nhỏ và 1 cái tai nghe mini.

- Các anh nhớ đeo tai nghe này vào, em sẽ hướng dẫn các anh vào bên trong căn cứ đó, nên nhớ, không có hiệu lệnh của em thì đừng có vào. Súng gây mê và quả bom này là vũ khí mới nhất của FBI, tuy nhỏ nhưng sức công phá rất lớn, dùng khi cần thiết. Ừm ... và các anh nên nhớ chỉ có ba tiếng để giải cứu thôi vì ... trong đó có bom. Xin lỗi vì quả bom này em không thể vô hiệu hóa.

- Được. Bọn anh hiểu rồi

Bọn hắn đáp xong rồi lên đường thẳng tiến đến khe núi Tử Thần. Moon nhìn theo bóng lưng tụi hắn đi mà cảm thấy bất an vô cùng. Linh cảm của nhỏ nói rằng : có điều gì đó không hay sắp xảy ra !!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi