Edit: Sen
Beta: Min
Nước mắt Liên Kiều rất nhanh rơi xuống, người đàn ông này như là biến thành người khác vậy, khiến cho cô cảm thấy vô cùng xa lạ cùng sợ hãi, nhất là khi anh hôn, không hề dịu dàng như trước, cái hôn của anh tràn ngập sự phẫn nộ cùng bá đạo, giống như nhất định phải nuốt cô vào trong bụng vậy.
Không cần, anh không cần làm như vậy, thật đáng sợ a!
"Buông ra, buông ra —— "
Liên Kiều liều mạng giãy dụa , dùng sức xoay đầu sang một bên, như biết được ý định của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước buông môi cô ra, lại hôn lên cảnh vật trắng như tuyết phía dưới.
Hơi thở nóng rực dường như muốn làm bỏng da thịt của cô, bàn tay to ấm áp chế tru hai tay cô, giữ chúng cố định ở trên đầu cô, anh nói.
"Mơ tưởng!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước giận tới tím mặt, đôi mắt đen hung ác nham hiểm quái dị nhìn Liên Kiều vì giãy dụa mà hai má đã trở nên ửng đỏ.
Liên Kiều trời sinh bản tính đơn thuần nên không hiểu được ý tứ của anh, chính là ánh mắt anh thật đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, cô không khỏi lại giãy dụa, chỉ là thân thể nhỏ gầy không thể thoát khỏi thân hình khôi ngô cường tráng của anh.
Cảm nhận được sự mềm mại trong ngực mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn xuống người phụ nữ nhỏ đang nằm cách mình một lớp áo sơ mi, nhìn nhìn, con ngươi đen dần biến hóa_____
Hô hấp dồn dập phả qua vành tai khiến thân thể Liên Kiều bắt đầu trở nên mẫn cảm mà không ngừng run rẩy, cô kháng cự lại muốn thoát khỏi ngực anh, không ngừng đẩy ra________
"Cung Quý Dương, anh khi dễ người..."
Mạnh mẽ đem cái suy nghĩ muốn khóc áp chế xuống, đôi mắt cô tràn ngập sự sợ hãi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, chỉ là không hề chớp mắt mà nhìn người dưới thân.
Trên người cô tỏa ra hương thơm tự nhiên trêu chọc tâm của anh, nhan sắc hoàn mỹ hoàn toàn bại lộ trước mặt anh.
Cổ họng anh trở nên khô nóng hơn, Liên Kiều nhín thấy ánh mắt anh ngày càng âm trầm, trong lòng cô có chút hoang mang rối loạn.
"Này, Cung Quý Dương, anh…anh…”
Hoàng Phủ Ngạn Tước bên môi gợi lên một chút ý cười kì dị, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn____
"Nha đầu, hiện tại tôi không là gì của em, nhưng mà… lập tức em sẽ trở thành người đàn bà của tôi!”
Nói xong,anh lại lần nữa cúi người, thô lỗ hôn lên cánh môi anh đào của cô, bá đạo mà hút cánh môi mềm như hoa, mang theo hương thơm dịu mát, giống như bị thúc giục, ôn hương nhuyễn ngọc, thân hình mềm mại của người phụ nữ dán sát vào thân hình cao lớn của anh.
Liên Kiều trợn to hai mắt, không ngừng chống lại sự xâm phạm của anh, anh ta nói có ý tứ gì? Cái gì lập tức trở thành người đàn bà của anh ta?
Theo bản năng, sự sợ hãi trong lòng ngày càng tăng lên, cô rõ ràng có thể cảm nhận được sự biến hóa trên thân thể người đàn ông này, đơn thuần như cô, cũng không khó hiểu dục vọng nguyên thủy của con người, đàn ông bị dục vong hành hạ sẽ gây thương tổn mình như thế nào.
Không cần! Không cần!
Anh ta không phải luôn rất thương yêu cô sao? Như thế nào giờ đây lại biến thành thế này?
Liên Kiều nhắm mắt lại, có chút rung động nhỏ, anh ta hôn cô đau quá…
Hoàng Phủ Ngạn Tước rời khỏi đôi môi có chút sưng của cô, cô hé miệng muốn hô hấp lại, anh lại thừa cơ xông vào, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng của cô cố ý châm ngòi.
Lưỡi anh và cô dây dưa với nhau, cái lưỡi thơm tho của cô bị quấn lấy đến choáng váng, tuy rằng có kháng cự, nhưng mà một cỗ cảm giác đáng sợ lại ăn mòn thân thể của cô, khiến cô không tự chủ được, không chịu được dây dưa, chơi đùa.
Cảm nhận được sự đáp lại của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi làm sâu sắc thêm nụ hôn này, anh như đói khát, như mê hoặc say sưa hôn cô, nuốt hết mật ngọt của cô, cướp đi hô hấp của cô, một loại cảm giác tuyệt vời từ trong đầu mở ra, thì ra, cảm giác hôn môi lại tuyệt như thế…
Liên Kiều đang chống đẩy trong ngực anh dần dần bắt lấy vạt áo anh, cô cảm thấy trống rỗng gắt gao tựa vào trong ngực anh, leo lên bám trụ người anh…
Cảm nhận được cô bé trong ngực có chút biến hóa, Hoàng Phủ Ngạn Tước khó chịu kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay to xoa xoa da thịt của cô…
Liên Kiều bỗng nhiên bừng tỉnh, cô kinh ngạc mà nhìn anh… anh muốn làm gì?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt sợ hãi của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên cười, anh cúi người xuống bên tai cô, thanh âm khan khàn vì bị tình dục chi phối:
“ Nha đầu không tim không phổi này, em đã châm lửa thì phải phụ trách dập lửa…”
Anh phun ra khí nóng phải vào tai Liên Kiều, khiến cả người cô trở nên mềm yếu.
Anh muốn cô, vào lúc thân hình hoàn hảo của cô như ẩn hiện trước mắt anh, anh liền biết mình nhất định phải có được cô, anh chưa từng có cảm giác mãnh liệt như thế này, mãnh liệt tới mức muốn thông qua phương thức này để chứng minh địa vị của mình trong lòng một người con gái!
Tại sao?
"Tôi không có..."
Liên Kiều không rõ anh đang nói cái gì, chỉ cảm thấy biểu tình của anh càng ngày càng quái dị, đặc biệt thân thể của anh——
Hoàng Phủ Ngạn Tước đầu chôn ở cổ của cô, “ Nha đầu, không cần luôn tìm chuyện chọc giận anh, không phải em không biết chính mình sẽ gây ra chuyện gì tiếp theo chứ!”
Anh lạnh lùng nói, giọng điệu tràn ngập cảnh cáo.
.
Toàn bộ thân mình Liên Kiều đều đang run rẩy , cô rất muốn giải thích, nói với anh mình đã sai, nhưng mà… nhưng mà trời sinh cô có tính quật cường nên thế nào cũng không nói nên lời.
Mấu chốt nhất là ——cô rốt cuộc sai ở chỗ nào?
"Hừ, tôi có thể tố cáo anh đi!"
Liên Kiều bị áp bức, ngẩng mặt lên, đôi mắt tràn ngập ý không hề sợ hãi
“ Được!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nhẹ, nhưng lại tràn ngập hương vị khiến người ta sợ hãi: “ Em đã không nghe lời, vậy thì để anh dạy dỗ em một chút!”
Hai đùi đè mạnh ngăn chặn hai chân đang nhúc nhích của cô, bàn tay to dùng sức xoa nắn bộ ngực sữa của cô!
"Tê ——"cúc áo sơ-mi bung ra tung tóe rơi xuống mặt đất