Edit: Sen
Beta: Min
Ánh nắng mặt trời chói mắt chiếu xuống, tôn lên vẻ hoàng kim của chiếc Bugatti sành điệu đang phóng với tốc độ cao trên đường, ánh sáng mặt trời rực rỡ khiến thân xe càng trở nên xa hoa, diễm lệ.
Trong xe tràn ngập âm nhạc sống động, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt phẫn hận của chủ xe.
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, tên đáng chết, có tật giật mình phải không, mau mau hiện thân cho ta!”
Cung Quý Dương mặc bộ âu phục nhàn nhã, vừa lái xe vừa chửi thề Hoàng Phủ Ngạn Tước
Tên kia thế nhưng lại tắt điện thoại, rõ ràng là đang trốn tránh!
Khi anh biết Hoàng Phủ Ngạn Tước lại giả mạo tên mình, quả thực cả nghĩ tới giết người đều đã từng, làm cái gì, cô bé kia hẳn là vị hôn thê của Hoàng Phủ Ngạn Tước đi, như vậy là xảy ra chuyện gì?
Tắt điện thoại, Cung Quý Dương tự hỏi một chút, lập tức môi hơi cong lên, lộ ra một tia cười xấu xa…
Nếu tên kia trốn tránh không dám ra mặt, vậy thì để cho hắn chủ động xuất hiện đi!
Nghĩ đến đây, Cung Quý Dương càng cười vui vẻ hơn, quay đầu xe, sau đó chạy như bay theo hướng ngược lại.
"Liên Kiều a, tớ đã tính kĩ rồi, làm như vậy có phải tốt nhất không?”
Tại một chỗ trong rừng cây, Phỉ Nhi lo lắng nhìn Liên Kiều nói:
“ Yên tâm, không có vấn đề gì rắc rối cả, con đường này là là đường xe ắt sẽ chạy qua, mà đi đường này, thì cảm giác không hề muốn đi đường này, nhìn xem đường này cây cối che khuất thật bí ẩn.”
Liên Kiều vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán.
Phỉ Nhi nhìn bốn phía, nuốt miếng nước bọt nói rằng:
“ Thân ái, Liên Kiều, ý tớ không phải nói nơi này có bí ẩn hay không, nơi này là vườn cây của trường, vạn nhất bị hiệu trưởng phát hiện cậu làm như vậy, nhất định sẽ không tha cho cậu đâu!”
“ Cái gì mà không tha cho mình? Tớ luôn không ăn cơm thừa!”
Bởi vì Liên Kiều ban ngày đã nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước nói qua, Trung văn cô lại không biết nhiều, nên nhất thời không kịp phản ứng lại ý tứ của Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi trắng mắt nhìn cô.
"Liên Kiều, ý của tớ là nếu chuyện này bị hiệu trưởng biết nhất định sẽ trừng phạt cậu!”
Liên Kiều ngừng động tác trên tay, “ Yên tâm đi, ông ấy làm sao mà biết, chỗ này tớ đã quan sát lâu rồi, không thành vấn đề!”
Phỉ Nhi cảm thấy một trận mê muội, lần này cô cũng không có biện pháp tin tưởng Liên Kiều.
Mấy ngày nay nha đầu này thần thần bí bí, quan trọng hơn là, cô ấy thế nhưng hôm nay trời vừa sáng liền lôi mình tới nơi này, lại thấy một cái hố to, cô ấy rốt cuộc muốn làm cái gì?
Đúng rồi, tối hôm qua…
"Liên Kiều, cho tới tận bây giờ cậu vẫn chưa nói cho tớ biết tối qua cậu đến tột cùng là đi đâu? Không phải nói sẽ đi xem biểu diễn sao, cậu biết không, ba người bọn tớ đứng ở cửa hồng quán đợi cậu rất lâu, cậu lại không bật di động, thật sự là rất kì lạ nha!”
Phỉ Nhi nhất quyết hỏi rõ ràng chuyện này, nếu không cô không thể an tâm mà ngủ được.
Nha đầu này rất kì quái, hai người là bạn tốt đã lâu, cô lại có chuyện gì đều kể cho mình.
Liên Kiều nghiêng đầu ngẫm lại, rầu rĩ nói:
“ Tối qua… tối qua tớ đến nhà bạn!”
Phỉ Nhi một tay bắt lấy tay cô, tức giận nói rằng:
"Liên Kiều, cậu nói dối tớ phải không? Cậu ở HongKong làm gì còn bạn nào? Tại sao tớ lại không biết?”
Nhìn Phỉ Nhi thực sự tức giận, Liên Kiều biết mình lỡ miệng, sau đó mới ôm lấy cô, làm nũng nói:
"Phỉ Nhi, cậu đừng tức giận, được rồi được rồi, kì thật tớ không nói cho cậu, vì tớ cũng không biết nên nói với cậu như thế nào!”
"Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Có cái gì không thể nói với tớ? Chẳng lẽ —— "
Phỉ nhi vẻ mặt khiếp sợ: "Chẳng lẽ cậu làm chuyện phạm pháp nhưng không thành?
"Phỉ Nhi, cậu đang nói gì đấy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều đột nhiên ỉu xìu:
“ Tròng lòng của cậu, tớ chính là loại người này sao?”
"Vậy cậu nói đi, đừng để tớ lo lắng được không?” Phỉ Nhi vẻ mặt lo lắng..
"Ai —— "
Liên Kiều ra bộ dương dương tự đắc dựa vào thân cây, nhìn ánh mặt trời xuyên qua vòm lá chiếu xuống người cô .
“ Cậu cũng không biết tối qua tớ thảm thế nào đâu, tối hôm qua tớ tới biệt thự trên núi của Cung Quý Dương!”
"Cái gì?" Phỉ Nhi trừng lớn hai mắt —— “Cậu tới khu nhà cao cấp trên lưng núi à?”
"Phỉ Nhi, tớ gặp họa lớn rồi!” Liên Kiều vẻ mặt như đưa đám, sợ tơi mức Phỉ Nhi đều muốn hồn bay phách tán.
“ Cậu.. Cậu bị làm sao? Có phải cậu ăn trộm đồ vật quý báu nào nhà người ta? Hay là cậu phá hư cái gì rồi?” Cô vội vàng hỏi.
Liên Kiều vô lực lắc đầu, cực kỳ nhỏ giọng nói:
"Tớ đem —— tớ … Cung Quý Dương —— "
Nói nửa ngày, cô thủy chung vẫn không nói nổi .
Nhưng mà Phỉ Nhi nghe thấy cô có chút gì đó lạ, cô nhìn vẻ mặt Liên Kiều, trong lòng xuất hiện cảm giác mãnh liệt…
"Trời ạ, cậu không phải là đem anh ta… giết chứ?”
Cô bắt đầu nghĩ tới tình huống đen tối.
Liên Kiều vẻ mặt quái dị nhìn Phỉ Nhi,
“ Phỉ Nhi à, cậu thật đáng ghét, cậu nói cái gì đó?”
Giết người? làm sao cô có thể nghĩ đến, Liên Kiều cho là trí tưởng tượng của mình cũng rất phong phú, nay mới phát hiện Phỉ Nhi còn phong phú hơn.
“ Vậy cậu ấp a ấp úng như vậy,tớ mới hoài nghi,!”
Phỉ Nhi bất mãn nói.
Liên Kiều nhăn cái mũi nhỏ, “ Tớ ấp a ấp úng là bời vì tối qua… tối qua tớ đem Cung Quý Dương làm…. Khi dễ!”
"Khi dễ?"
Phỉ nhi không rõ cô nói thế là có ý gì? Có lẽ nào? Cô nàng này thường xuyên khi dễ người ta.
Liên Kiều thấy cô không hiểu, nên mới nói thêm: “ Ui chao, chính là tớ đối với Cung Quý Dương… cái kia…”